Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 18: Tình tiết cẩu huyết!




Edit & Beta: Spum-chan

“Không sao chứ?” Tần Thiếu Vũ quơ quơ tay trước mặt y.

Thẩm Thiên Lăng 囧囧 nói, “Có hơi choáng.”

“Có muốn hôn an ủi một cái không?” Tần Thiếu Vũ đề nghị.

“Hôn em gái ngươi.” Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực, “Tiếp tục nói chính sự.”

“Lời đồn này truyền ra, đơn giản là muốn hấp dẫn lực chú ý của Hoàng thượng, chỉ hướng mâu thuẫn tới Truy Ảnh Cung mà thôi.” Tần Thiếu Vũ rót ly nước.

“Kỳ thật cũng có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Truy Ảnh Cung dù là về tài lực hay nhân lực, đều đủ uy hiếp đến triều đình, huống hồ dân chúng lại rất có hứng thú với chuyện giữa ta và ngươi, tốc độ lời đồn được truyền đi sẽ vô cùng nhanh chóng.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Quả thực là thế.”

“Vậy giờ phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng, “Nếu sau này Hoàng thượng nghe được mấy chuyện này, có khi nào bị nó mê hoặc hay không?” Nếu như vậy thì quả thật rất đau đầu.

“Sở Uyên sẽ không hồ đồ đến thế.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không cần nghĩ cũng biết, nếu ta thật sự ham giang sơn của hắn, tuyệt không đợi đến ngày hôm nay. Huống hồ Thiên Phong và Thiên Phàm đều thay hắn lập được công lao hãn mã, nếu chỉ vì một lời đồn đãi mà bắt đầu hoài nghi ngươi, thì chức Hoàng đế này không cần làm nữa rồi.”

“Ngươi có kế hoạch gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Có người tính kế ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta đã phái Tiểu Ngũ thúc ngựa đến kinh thành, phải nói việc này cho Sở Uyên trước, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là Hoàng đế, thông khí cho hắn trước cũng có lợi với chúng ta.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Sau đó?”

Tần Thiếu Vũ nhếch môi, “Trong thiên hạ, cũng không phải chỉ có Chu Giác biết viết truyện.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Nhìn vẻ mặt của ngươi là biết không có ý kiến gì tốt lành rồi.

“Yên tâm đi.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y, “Ta sẽ không để bất luận kẻ nào chạm tới ngươi.”

“Vậy Võ lâm đại hội thì sao?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi, “Nếu không có đoạn chuyện rắc rối này, theo lý chúng ta đã xuất phát rồi.”

“Tất nhiên là vẫn tham gia.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sống cho tốt mới là chuyện chính, cần gì vì một vài người không quan trọng mà thay đổi kế hoạch.”

“Nói cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng đan tay với hắn, “Chúng ta mặc kệ kẻ điên ấy đi!”

Cục Bông từ cửa chen vào, miệng ngậm theo một củ cà rốt, hai mắt đậu sáng long lanh.

Thẩm Thiên Lăng đau đầu, “Ngươi lại đến nhà bếp trộm đồ ăn sao.”

Cục Bông đặt cà rốt sang một bên, bay qua nhảy lên chân Thẩm Thiên Lăng, ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt lấy lòng, “Chíp!”

“Không được.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy nó, “Ngoan, trời đã tối rồi.”

“Chíp chíp!” Cục Bông không cam lòng, ngưỡng cổ liều mạng cọ cọ y.

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười.

“Từ sau khi Hãn huyết bảo mã đến, nó vẫn cứ như thế.” Thẩm Thiên Lăng cũng dở khóc dở cười, “Hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều ra sau núi, còn hay chạy tới nhà bếp trộm củ cải.” Thật không biết nên nói gì mới tốt đây.

“Để ám vệ dẫn nó đi đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Phượng Hoàng luôn rất cao ngạo, chỉ thân cận với linh thú, để chúng chơi cùng nhau cho có bạn.”

“Cao ngạo?” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa Cục Bông trong lòng bàn tay, “Đây là ngoại lệ nhỉ.”

Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu chớp mắt, rất đáng yêu mà!

Tần Thiếu Vũ gọi ám vệ đến, bảo bọn họ mang Tiểu Phượng Hoàng ra sau núi.

“Chíp!” Cục Bông vươn móng vuốt chỉ vào cửa —— Củ cải của ta, phải mang theo đó.

Ám vệ nhanh chóng nhặt lên ôm vào trong ngực, cực kỳ chân chó.

Cục Bông rất vừa lòng, được chúng ám vệ vây quanh tầng tầng lớp lớp ra khỏi tiểu viện, vô cùng khí phách.

“Càng ngày càng nghịch ngợm.” Thẩm Thiên Lăng oán giận.

“Ta lại cảm thấy nó càng ngày càng ngốc.” Tần Thiếu Vũ bất cẩn lỡ miệng, “Lần trước ta thuận tay đút cho nó một trái ớt Triêu Thiên… Khụ khụ.”

(Ớt Triêu Thiên là một loại ớt rất cay của TQ, thường có màu đỏ đậm, mọc hướng lên trời nên gọi là ớt Triêu thiên, Tần cung chủ chơi ác =v=~)

“Cái gì? ! !” Thẩm Thiên Lăng trợn to hai mắt.

“Ngươi nghe lầm rồi.” Tần Thiếu Vũ rất lãnh tĩnh, “Chúng ta tiếp tục nói chuyện của Chu Giác và Hoàng Đại Tiên đi.”

“Ngươi dám đút nó ăn ớt Triêu Thiên? !” Thẩm Thiên Lăng xù lông. Là ruột thịt sao, còn có tình cha trong truyền thuyết không hả!

“Cũng đâu có gì.” Tần Thiếu Vũ nhìn trời, “Chỉ uống hơi nhiều nước thôi mà.”

“Khó trách ngày đó thấy nó hữu khí vô lực nằm trong chăn, ta còn tưởng là bị bệnh!” Thẩm tiểu thụ liên tục rít gào.

Tần Thiếu Vũ nhanh chóng cúi đầu ngăn môi lại y.

“Không được!” Thẩm Thiên Lăng dùng sức đẩy hắn ra, xoay người đi ra ngoài, “Ta đến ra sau núi xem thử.” Con bị đút ăn cay đến ngốc luôn gì đó vừa nghe đã thấy vô cùng bi đát rồi.

“Đã là chuyện của vài ngày trước.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, “Ta đã mang nó cho Hoa Đường xem rồi, không sao cả.”

“Ngươi thật quá đáng!” Thẩm Thiên Lăng vẫn rất tức giận.

“Ừ, là ta quá đáng.” Tần Thiếu Vũ có lệ, thuận tiện liếm hôn trên cổ y.

Thẩm Thiên Lăng giãy dụa, “Đêm nay ngươi ra thư phòng ngủ cho ta.”

“Không chịu.” Tần Thiếu Vũ bế y lên, “Thư phòng lạnh lắm.”

“Vậy ta ra thư phòng ngủ.” Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc.

“Không cho.” Tần Thiếu Vũ kéo màn xuống, thuần thục đè y dưới thân.

“Cứu mạng a!” Thẩm tiểu thụ kêu ngao ngao.

Ám vệ trên nóc nhà hai mắt rưng rưng, phu nhân nhà ta thật có tình thú, chơi trò bị người xấu bắt cóc gì đó, cứu mạng gì đó, không ngoan sẽ bị trừng phạt nhéo đuôi gì đó, cung chủ thật là khiến người hâm mộ.

“Nghe lời.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn hôn môi y.

“Nhiều chuyện phiền lòng như vậy, ngươi còn tâm tình sao.” Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực.

“Chuyện phiền lòng nhiều hơn nữa thì có sao?” Tần Thiếu Vũ cởi đai lưng y ra, “Trời có sập xuống cũng không phải chuyện quan trọng.”

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng, “Thiếu hiệp ngươi quả là có mục tiêu theo đuổi.”

Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nói, “Đa tạ phu nhân khích lệ.”

Ta hoàn toàn không có khen ngợi ngươi đâu biết không! Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt bàn điều kiện, “Vậy chỉ có thể làm một lần.”

“Được.” Tần Thiếu Vũ rất thích.

“Nói không giữ lời thì thành thái giám.” Thẩm Thiên Lăng lải nhải nhấn mạnh.

Tần Thiếu Vũ cởi đoản y của y ra, cúi đầu cắn ra một chuỗi hôn ngân trên cái bụng mềm mại kia, “Không được hóp bụng.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Lần nào thiếu hiệp ngươi cũng phải nói thế sao, lần sau mà còn như vậy chúng ta thật sự chỉ còn một con đường ly hôn mới không làm tổn thương tự tôn của ta thôi.

“Ta thích cái bụng mỡ của ngươi.” Tần Thiếu Vũ cắn cắn lỗ tai y, tay phải thuận thế vói vào tiểu khố đầu.

Thẩm Thiên Lăng theo bản năng tránh né, kết quả tất nhiên là trốn không được.

“Muốn thử chút thuốc cao không?” Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.

“Dám!” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức nổi giận, “Sau này không được mua mấy thứ kỳ kỳ quái quái đó nữa, có mua ta cũng không dùng!”

“Vì sao?” Tay Tần Thiếu Vũ chậm rãi luật động, “Rõ ràng lần nào Lăng nhi cũng rất thoải mái.”

“Không biết xấu hổ!” Trúng đề tài rồi, Thẩm Thiên Lăng giận dữ đẩy hắn ra xếp bằng ngồi dậy.

Tần Thiếu Vũ: …

“Lần trước Hóa Hồn tán kia, làm hại ta tay chân vô lực không thể xuống giường hết hai ngày!” Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn, thiếu chút nữa tưởng rằng nửa đời sau đều phải như vậy!

“Ta đã nói không sao rồi, là chính ngươi không tin thôi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa quai hàm y.

Vô nghĩa, người nằm trên giường cũng đâu phải ngươi! Thẩm Thiên Lăng tiếp tục lên án, “Còn có lần trước trước, sao đang yên đang lành Hoa Hồng cao lại tan thành màu hồng đậm hả, rãnh rỗi quá sao!” Lúc đó vô tình nhìn thấy sàng đan nhiễm đỏ tươi, y suýt nữa tưởng rằng mình bị biến tính, rất đáng sợ đó biết không!

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, “Về sau ta sẽ chú ý.”

“Còn có lần trước trước trước.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy gối đầu, “Ngươi đợi một chút, ta cười trước đã.”

Tần Thiếu Vũ : …

Tuy rằng đã qua nửa năm, nhưng khi Thẩm Thiên Lăng nhớ tới bình dược hoàn gọi là “Thoát y thụ sủng đan” kia, vẫn nhịn không được mà bật cười, cái loại tên như thần này, có còn dám lấy ra dùng hay không đây.

“Cười đủ chưa?” Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng.

Hai mắt Thẩm Thiên Lăng ầng ậc nước nói, “Chưa.”

“Ừ, ngươi cười tiếp đi.” Tần Thiếu Vũ để y nằm trên giường, thuận tay chêm thêm gối đầu.

“Phải nhẹ một chút.” Thẩm Thiên Lăng vất vả lắm mới ngừng cười được.

“Có lần nào ta làm đau ngươi sao?” Tần Thiếu Vũ hôn lên xương quai xanh gầy gò của y.

Không có, nhưng lần nào ngươi cũng rất biến thái đó! Thẩm Thiên Lăng thầm kháng nghị.

“Ngoan, thả lỏng.” Tần Thiếu Vũ lấy thuốc cao ra, nhẹ nhàng làm chuẩn bị cho y.

“Lạnh.” Thẩm Thiên Lăng co người, rầm rì giống như mèo con.

Ánh mắt Tần Thiếu Vũ càng thêm dịu dàng, cúi người nâng cằm y lên, triền miên trao đổi một nụ hôn sau.

Tầng tầng lớp lớp màn hạ xuống, che khuất cảnh xuân vô hạn.

Bên ngoài tểu viện, Hoàng Đại Tiên thở hồng hộc nói, “Tần cung chủ ở đâu, ta, ta muốn gặp hắn.”

Trong mắt ám vệ tràn ngập đồng tình, “Cung chủ nhà ta sợ là không rảnh gặp ngươi.”

“Hắn đã hứa sẽ bảo vệ an toàn cho ta mà.” Hoàng Đại Tiên bi phẫn chỉ ra phía sau, “Cái này cũng gọi là an toàn hả?”

“Tiểu nhân vô sỉ, giao trả Bích Tuyền Tỳ cho Vương ta!” Thiết Đầu Lão Tam ngửa mặt lên trời thét dài, mặc dù đang bị ám vệ áp giải trở về, nhưng hai chân vẫn như trước đằng không đánh loạn xạ, nếu bị Mộ Hàn Dạ nhìn thấy, nhất định sẽ thăng quan cho hắn.

Quá chuyên nghiệp mà.

“Cũng trách ngươi thôi, đang yên đang lành lại muốn tìm chỗ giải sầu, ai ngờ lại bị hắn nhìn thấy.” Ám vệ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Nhưng giờ hắn đã bị lôi đi rồi, ngươi cũng có thể an tâm.”

“Không được.” Hoàng Đại Tiên rất kiên trì, “Ta nhất định phải gặp Tần cung chủ!”

“Giờ đã muộn lắm rồi.” Xem như nể mặt Hãn huyết bảo mã, ám vệ cũng khá hữu lễ với hắn, “Huống hồ cho dù chúng ta để ngươi đi vào, cung chủ cũng sẽ không ra gặp ngươi, hà tất phải dây dưa.”

“Đêm nay ta đợi ở đây.” Hoàng Đại Tiên đặt mông ngồi trước cửa, lòng còn sợ hãi nói, “Thất Tuyệt quốc đều là kẻ điên, ta mới không quay về.”

Ám vệ cũng lười khuyên hắn, vì thế ai nấy trở lại trạm gác. Thuận tiện oán thầm trong lòng sa hồ chuyển thế gì đó quả nhiên chẳng đáng tin cậy chút nào, nửa đêm canh ba đi ngồi trước cửa, trông chẳng giống có tí pháp lực nào cả!

So với công tử nhà ta thì quả là thua xa.

Tuy đêm xuống cũng không quá lạnh, nhưng ngồi một đêm cũng đủ cảm nhận hết thảy. Hơn nữa Thẩm Thiên Lăng lại quen rời giường muộn, cho nên ngày hôm sau, chờ khi Tần Thiếu Vũ vất vả lắm mới ra khỏi cửa, toàn thân Hoàng Đại Tiên đã đông cứng.

Ám vệ đồng loạt nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình.

“Tìm ta có việc?” Tần Thiếu Vũ có hơi ngạc nhiên.

“Ừ.” Hoàng Đại Tiên hữu khí vô lực nói, “Ngươi nhất định phải chờ tới sau khi ta đi, mới được thả Thiết Đầu Lão Tam ra.”

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

“Ngươi nghe ta là được.” Vẻ mặt Hoàng Đại Tiên rất phức tạp, “Bằng không nếu Mộ Hàn Dạ biết được tin này, nhất định sẽ không ngại xa ngoài ngàn dặm mà tìm tới nơi này, ta không muốn tăng thêm phiền toái.”

“À.” Ám vệ đồng thời phát ra âm thanh đầy nhịp điệu.

Loại tình tiết tràn ngập cẩu huyết này a…

Chúng ta chẳng chờ mong chút nào đâu.

Hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.