Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 146: Mờ ám trong khách sạn!




Edit & Beta: Spum-chan

“Ngươi đang cười cái gì?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

“Không có gì.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, ngồi dậy ôm eo hắn, “Thật sự không có tiếng đàn gì đâu, có phải ngươi nghe lầm rồi không?”

“Chắc là vậy.” Tần Thiếu Vũ tựa vào đầu giường, tay phải khi có khi không vuốt nhẹ trên lưng y.

Thẩm Thiên Lăng vô cùng nhu thuận, chờ bị hắn đẩy ngả ra sau tiếp tục sung sướng xx!

Nhưng qua hơn nửa ngày, Tần cung chủ vẫn chả động đậy chút nào, vẻ mặt thì rất thâm trầm như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thậm chí còn không thèm nói câu nào!

Không phải chứ, chẳng lẽ suy thận thật rồi?

Thẩm tiểu thụ 囧囧, bị suy nghĩ của mình làm chấn động, tậm mắt của y nhịn không được từ từ trượt xuống.

Hình như cũng đâu tệ lắm đâu.

Thẩm Thiên Lăng giấu đầu hở đuôi gãi gãi mặt, sau đó vươn tay sờ thử một cái.

Tần Thiếu Vũ: …

Ánh mắt Thẩm tiểu thụ rất vô tội, “Cái đó, không cẩn thận.”

Tần Thiếu Vũ buồn cười, vừa định nói gì đó, lại nghe Mộ Hàn Dạ ở bên ngoài gọi vào, “Tần huynh!”

“Ta ra ngoài xem.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ mặt y, mặc y phục đứng dậy ra ngoài, để lại Thẩm tiểu thụ ở trên giường tiếp tục trăm tư không thể giải. Bởi vì dựa theo kinh nghiệm khi xưa, vào lúc hai người xx thì có dù bên ngoài có người đến, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng bước ra ngoài như thế, chuyện như hôm nay thật sự rất kỳ lạ!

Tiếc là không có Diệp đại ca ở đây a, không thì có thể hỏi thử rồi… Thẩm Thiên Lăng xoay người, ôm chăn nằm sấp trên giường.

“Ban ngày ban mặt, Tần huynh thật có hưng trí.” Mộ Hàn Dạ vừa thấy đã tán thưởng trước.

“Quá khen.” Tần Thiếu Vũ lãnh tĩnh mà phán, “Nói vậy chắc Mộ huynh cũng không nhàn hạ bao nhiêu đâu nhỉ.”

Mộ Hàn Dạ sung sướng nói, “Tất nhiên rồi.”

Hoàng Đại Tiên đứng bên cạnh thấy đầu kêu ong ong, hai người kia thật đúng là… không biết nên nói là gì nữa.

“Tìm ta có việc?” Tần Thiếu Vũ ngồi trên ghế đá trong viện.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Hai chuyện. Chuyện thứ nhất, thương đội của Diêm lão nhị đã thuận lợi tiếp cận với Môn Sa Khắc, lấy cớ buôn thuốc phiện, cùng đến Vương Thành La Sát, phỏng chừng rất nhanh sẽ có thu hoạch.”

“Vương Thành La Sát?” Tần Thiếu Vũ nói, “Xem ra đúng là Bì Cổ Tam Thế ở sau lưng thao túng. Còn một việc nữa thì sao?”

“Ta tìm thấy tung tích Vương thúc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Trong một gian tửu lâu ở thành Bắc.”

“Có manh mối gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Mộ Hàn Dạ nói, “Trong Thành Lạc Nhật vốn có bảy quân y, giờ chỉ còn lại sáu người. Hỏi qua Lưu Chấn, nói là có việc phải về quê, nhưng thủ vệ cửa thành lại không ai có ấn tượng, đều nói chưa từng thấy hắn ra khỏi thành.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nếu như lúc An Bình Vương phản kháng bị thương, vậy đúng là không thể thiếu đại phu.”

“Thời gian không không phụ người có lòng, vừa lúc để ảnh vệ tìm thấy manh mối.” Mộ Hàn Dạ nói, “Mấy ngày trước đây, có một tên trộm nửa đêm lẻn vào y quán, lục tung khắp nơi trộm đi một hộp Dương tràng thảo, sau đó liền chạy đến tửu lâu, nhảy vào một cái giếng cạn ở hậu viện.”

“Ngốc vậy sao?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu, “Có thể có trá không.”

“Vậy thì cũng không hẳn, nói không chừng là tín hiệu Vương thúc để lại.” Mộ Hàn Dạ nói, “Dương tràng thảo chỉ ở trong cung mới có, hơn nữa nó còn có một cái tên, gọi là Xà tùy hậu (rắn theo sau).”

Tần Thiếu Vũ hỏi, “Có ý gì?”

“Tục truyền khi tổ tiên Mộ gia đang chinh chiến đại mạc, từng thụ thương bị vây trong loạn thạch trận. Trong lúc chỉ mành treo chuông, một con linh xà ngậm Dương tràng thảo bò đến, không chỉ trị ngoại thương cho tổ tiên, còn dẫn dắt quân đội ra khỏi mê trận. Cho nên hàng năm lúc tế tự, đều sẽ đốt cháy Dương tràng thảo, ý là trời giáng điềm lành, xua tan ác linh.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bằng không Dương tràng thảo dù rất thưa thớt, nhưng tác dụng chỉ đơn giản là thanh nhiệt giải độc, thảo dược tầm thường cũng có công hiệu này, cần chi phí công chạy đến trộm.”

“Nói như thế, cũng là có vài phần đạo lý.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đến khách sạn xem thử?”

“Ta sẽ tự mình dẫn người đến khách sạn.” Mộ Hàn Dạ nói, “Về phần trong quân doanh, còn phải dựa vào Tần huynh.”

“Giúp ngươi giám sát tên giả mạo kia sao?” Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Ta sẽ nghĩ cách đè động tĩnh cứu viện xuống mức nhỏ nhất, nhưng cũng không cách nào cam đoan chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mặc kệ người ngồi trong đại trướng rốt cuộc là ai, cũng không thể để hắn chạy mất.”

“Được.” Tần Thiếu Vũ rất là sảng khoái.

“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Nếu chuyến này thuận lợi, ta nhất định phải cùng Tần hung uống mấy chén.”

“Khi nào hành động?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Việc này không nên chậm trễ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Kéo thêm một ngày, Vương thúc sẽ nguy hiểm thêm một ngày, ta định ra tay vào đêm nay.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Cứ đi đi, cho dù hắn có mọc cánh bay đi, ta cũng sẽ đánh rớt xuống cho ngươi.”

“Chíp!” Cục Bông phối hợp với cha nó, ở trên nóc nhà kiêu ngạo xòe ra hai cánh ngắn.

Hai mắt ám vệ lóe sáng, thiếu cung chủ nhà ta thật là có linh tính.

Nhất định có thể biến thành hình người!

Sau khi bàn kế hoạch xong, Tần Thiếu Vũ trở về phòng, đẩy cửa liền thấy Thẩm Thiên Lăng đang nằm sấp trên giường, tiết y trướt xuống đầu vai, lộ ra một mảnh lưng trắng nõn.

“Cũng không sợ cảm lạnh.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, đi đến kéo lại y phục cho y.

Thẩm tiểu thụ choáng váng, rõ ràng mình đã rất cố gắng dùng sắc đẹp dụ dỗ rồi, thậm chí còn thay một bộ tiết y mỏng hơn, gần như trong suốt, vậy mà cũng chưa có phản ứng là sao!

Tuyệt đối không nên như vậy biết không, quá khác thường!

Thẩm Thiên Lăng quay đầu, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn nam nhân của mình.

Thiếu hiệp ngươi bị suy thận thì phải sớm nói ra, chúng ta không thể giấu bệnh sợ thầy. Phát hiện sớm trị liệu sớm, ngươi tốt ta cũng tốt.

“Vừa rồi Mộ huynh tới tìm ta.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong ngực.

“Sau đó thì sao?” Thẩm tiểu thụ giữ chặt áo hắn, thanh âm rất quyến rũ.

“Hắn tìm thấy tung tích An Bình Vương, đêm nay sẽ hành động.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta phải thay hắn giám sát người trong trướng chủ soái.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng còn đang nỗ lực quyến rũ người ta, tính toán xem có nên hở bụng ra một chút hay không.

Tần Thiếu Vũ trầm tư, hiển nhiên còn đang có tâm sự.

“Cái kia, ta có chút… Khoan đã!” Thẩm Thiên Lăng vừa định tiếp tục quyến rũ, lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, sau khi cẩn thận ngẫm lại đột nhiên tỉnh ngộ ra, “Ngươi muốn thay hắn giám sát trướng chủ soái?”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Giờ mới hiểu ra sao?”

“Như vậy sao được.” Thẩm Thiên Lăng sốt ruột.

“Vì sao không được?” Tần Thiếu Vũ ôm y đặt lên giường.

“Chính ngươi còn đang bị thương mà, Diệp đại ca nói rồi không thể dùng nội lực nữa.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không được, ta không cho ngươi đi.”

“Giám sát trướng chủ soái, không hẳn cần phải gây xung đột.” Tần Thiếu Vũ dỗ hắn, “Nói không chừng đợi đến khi Mộ huynh cứu người về rồi, phía này vẫn chưa có động tĩnh gì.”

“Vậy cũng không được, chuyện gì cũng có lỡ như đó.” Thái độ Thẩm Thiên Lăng rất kiên quyết!

“Nhưng ta đã hứa rồi.” Tần Thiếu Vũ buồn cười nhéo nhéo y.

“Hứa thì thế nào? Thành thân rồi còn bỏ chồng được mà!” Thẩm Thiên Lăng giận.

Tần Thiếu Vũ: …

Ám vệ ở ngoài cửa sổ lặng lẽ vỗ tay, ví dụ này của phu nhân thật là thích hợp đến không thể thích hợp hơn, chúng ta đều vô cùng tán thành.

“Hơn nữa ngươi hứa với ta nhiều việc như vậy, có khi nào làm được không?” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giận, “Sao lần này lại không bỏ được?”

Ám vệ ai nấy bắt đầu rút đao, còn có loại chuyện này nữa hả, chúng ta nhất định phải cùng cung chủ quyết đấu!

Tần Thiếu Vũ cũng rất buồn bực, “Ví như?”

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói, “Ví như nói ‘Đây là lần cuối cùng’.”

Ám vệ ai nấy che lỗ tai, không được nghe a, bằng không chắc chắn sẽ bị cung chủ diệt khẩu.

Tần Thiếu Vũ bật cười.

“Tóm lại chính là không cho đi.” Thẩm Thiên Lăng rất là khí phách.

“Được rồi, ta hứa với ngươi sẽ không động thủ, cho dù An Bình Vương giả có chạy trốn trước mặt ta, ta cũng tuyệt đối không động thủ.” Tần Thiếu Vũ nhân nhượng, “Hết thảy đều giao cho ám vệ và quân đội, như vậy được không?”

“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng nghi ngờ.

“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ quệt quệt mũi y, “Lần này không lừa ngươi.”

Tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nhưng dù sao đây cũng xem là chuyện lớn. Cho nên Thẩm Thiên Lăng cũng không cáu kỉnh nhiều, lộn xộn hết nửa ngày, rốt cục vẫn phải gật đầu đồng ý, trong lòng rất không thoải mái.

“Thay y phục hồi nào vậy?” Tần Thiếu Vũ rốt cục phát hiện ra chuyện này.

“Không có!” Thẩm Thiên Lăng chui vào ổ chăn, nhưng chậm rồi.

Tần Thiếu Vũ ôm người ra ngoài, “Cho ta nhìn thêm chút nữa đi.”

Thẩm Thiên Lăng đá hắn, “Lưu manh!”

“Ừ, lưu manh ngươi.” Tần Thiếu Vũ cách một lớp y phục, xoa nắn điểm nỗi lên trước ngực y.

Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt, tiếp tục nỗ lực giãy dụa, ý đồ xuống giường bỏ chạy.

Nhưng hiển nhiên là không có khả năng rồi.

Vì thế sau một lát…

“Ngao!” Thẩm tiểu thụ rống cổ kêu lên.

Ám vệ đành phải chạy trốn tán loạn.

Tần Thiếu Vũ dừng lại động tác, dở khóc dở cười nhìn y, “Ngươi phát ra âm thanh gì vậy.”

Vô nghĩa! Đừng có cắn người bậy bạ chứ! Thẩm Thiên Lăng cong chân đạp lên vai hắn, cảm thấy mình rất giống đại gia, “Hát một khúc nghe xem.”

Tần Thiếu Vũ cười như không cười.

Loại chuyện diễn trò này, quả nhiên rất sảng khoái a! Thẩm tiểu thụ bị nghiện, cong chân giống y ác bá, đang xem xét có nên hỏi con xin một sợi xích vàng hay không.

Ngay sau đó, y lập tức bị xx kịch liệt.

“A!” Thẩm Thiên Lăng không ngừng kháng nghị, “Nhẹ một chút.” Không thì tiểu cúc hoa sẽ tàn mất thôi.

“Buổi tối phải làm việc, giờ tất nhiên phải ăn cho no.” Tần Thiếu Vũ không nhanh không chậm luật động.

“Ai nói.” Thẩm Thiên Lăng kéo cái gối qua, ôm lại rồi tiếp tục nằm sấp xuống, lẩm bẩm nói, “Ban ngày miệt mài quá độ, buổi tối làm việc sẽ bị suy thận đó.” Giống ngươi lúc nãy vậy đó.

“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Cái gì là cái gì?” Thẩm tiểu thụ quay đầu, lộ ra biểu tình vô cùng thuần khiết, thiếu hiệp ta thật sự chưa nói gì hết á.

Tần Thiếu Vũ đẩy mạnh tới, rõ ràng là cố ý khi dễ.

Thẩm Thiên Lăng nháy mắt lệ tuôn, ngoan ngoãn câm miệng nằm sấp xuống.

Ví dụ thôi cũng không được sao, thật là keo kiệt.

Mà sau đó, Tần cung chủ đã tự mình thể hiện, chứng mình cái gì gọi là hiệu quả “sau khi uống thuốc bảo thận”. Thế nên đến lúc cuối, Thẩm tiểu thụ đã bắt đầu mê man, ngay cả chấm dứt lúc nào cũng không biết.

Kỳ thật suy thận gì gì đó, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu a.

Rơi xuống nước mắt bi phẫn.

Mệt quá đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.