Khai Sinh Hoa

Chương 6




21.

Gia Di thuyết phục dì Gia đi bệnh viện thành phố khám lại.

Trước khi đi, tôi đi với cô ấy gặp Lương Bình.

Vẫn là tiệm bida đó.

Mưa to mấy ngày nay đã dừng, mặt trời mùa hè chói chang treo trên cao.

Tiếng cái quạt to màu đen thổi áo của Lương Bình.

Hắn ôm một cô gái gợi cảm, hôn ở trên mặt cô ấy.

Không kiên nhẫn nói: "Chu Gia Di, đừng quấn lấy tôi."

"Chúng ta chia tay đi, tôi chán cô rồi."

Nước mắt Gia Di giàn giụa chảy xuống, hét về phía hắn: "Rõ ràng mấy ngày trước anh còn nói muốn đưa em đi, vì sao thay lòng đổi dạ nhanh như vậy!"

Cô đấm một quyền vào ngực Lương Bình.

Thái độ Lương Bình thờ ơ: "Nếu biết trước cô là một người phụ nữ đanh đá, thì tôi sẽ không quen biết một người như cô."

Trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt Gia Di bị dập tắt.

Tôi kéo cô ấy ra ngoài.

Khi ra khỏi cửa tiệm bida, tôi quay đầu lại.

Nhìn thiếu niên kiêu ngạo ngẩng đầu, trong khóe mắt đọng lại nước mắt.

Tôi hé miệng nói thầm: "Cảm ơn!"

Cảm ơn anh, đã dứt khoát giải quyết chuyện này.

Dì Gia đúng là bị bệnh ung thư dạ dày.

May mắn phát hiện sớm, sau khi giải phẫu cắt bỏ khối u thì tính mạng không còn nguy hiểm nữa.

Khi dì ấy xuất viện, trường học cũng khai giảng.

Hôm đó Gia Di cầm sách giáo khoa, lên tầng 5 hỏi đề tôi.

Cô ấy cười yếu ớt: "Đúng là thay đổi rồi, bây giờ tới phiên tớ hỏi cậu."

Tôi trấn an cô ấy: "Cái này ba người đi cùng tất có người là thầy của ta*."

(*P/s: ba người đi cùng tất có người là thầy của ta là dạy con người phải nhìn đến chỗ khuyết thiếu của mình, thừa nhận mỗi người đều có ưu điểm và sở trường, mỗi người đều đáng giá để người khác tôn trọng và học tập.*)

"Gia Di, từ nhỏ cậu thông minh hơn tớ. Chỉ cần cậu nỗ lực, rất nhanh sẽ đuổi kịp tớ."

"Tớ ở lớp trọng điểm chờ cậu."

Trường học có quy định.

Nếu học sinh lớp thường thi cuối kỳ có thể đạt hạng 50 thì có thể đổi với người điểm thi thấp nhất của lớp trọng điểm. Làm vậy để học sinh lớp trọng điểm chăm chỉ học hành, không lười biếng.

Bắt đầu từ ngày đó, Gia Di học không biết ngày đêm.

Cô ấy như người mất trí nhớ, quên trên đời này còn có người tên Lương Bình.

Kỳ thi cuối kỳ cô ấy xếp thứ 65 toàn khối.

"Chỉ kém chút nữa thôi, không sao, lần sau cậu sẽ làm được."

Tôi xếp thứ 49.

Ta đã không để ý có thể ngồi cùng bàn với Thẩm Đông Dã hay không nữa.

Bởi vì không sợ không ngồi ở cùng nhau.

Khi giải lao, khi nghỉ trưa, khi có tiết tự học buổi tối.

Tôi, anh còn có Trương Siêu, cũng giao lưu với nhau rất nhiều.

Thậm chí tôi phản bác lời nói của anh, tôi có thể trừng mắt với anh, tôi có thể chửi anh: Cậu mới ngu ngốc.

Vẫn có vô số lần động tâm.

Trước khi ngủ nghĩ về anh, tim sẽ đập rát nhanh.

Khi đó tôi nói với chính mình: Lê Lâm Lâm, mày phải nỗ lực lên, mày không thể lơ là.

Chỉ như vậy mày mới có thể vĩnh viễn đứng bên cạnh anh ấy.

Chỉ cần mày trở nên ưu tú hơn, mày mới có thể sóng vai đi cùng anh.

Tiệc tối đêm Nguyên Đán, hội thể thao, các tiết mục khác nữa, tôi sẽ bị các bạn học đẩy đi tham gia.

Cuối cùng tôi đã có kinh nghiệm biểu diễn.

Tôi có thể thoải mái đứng trên sân khấu.

Rốt cuộc, ngày kỷ niệm thành lập trường tôi đã hát trên đó mà, còn sợ gì nữa chứ.

Kỳ thi cuối kỳ học kỳ hai của lớp 11, Gia Di xếp thứ 45 toàn khối.

Chúng ta đứng dưới bảng vàng tuyên truyền ôm nhau khóc lớn.

Thẩm Đông Dã gãi đầu: "Lê Lâm Lâm, cậu tiến bộ tận mười thứ hạng, kích động đến vậy sao?

Anh không hiểu.

Điều này nói cho tôi biết quyết định lúc trước chia rẽ cậu ấy với Lương Bình là đúng.

Gia Di đã đạt được cuộc sống mới.

22.

Lớp 12 khai giảng sớm, Gia Di bị đưa đến lớp một.

Chúng tôi thuận lợi tụ họp lại.

Ba người cùng đi biến thành bốn người cùng đi.

Chúng tôi cùng nhau làm bài, cùng nhau thảo luận, cùng nhau đối chiếu đáp án, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghĩ ngợi...

Bây giờ nhớ lại lớp 12.

Giống như chỉ còn lại bài thi vĩnh viễn làm không xong.

Còn có trên bảng đen đếm ngược tùng ngày thi.

Đề của lớp 12 sẽ bắt chước đề thi đại học, thành tích của tôi vẫn luôn ổn định ở vị trí 20 đến 30.

Không đi lên, cũng không tụt lùi.

Gia Di lại có dao động lớn.

Phát huy tốt thì có thể xếp thứ 10 toàn khối

Phát huy không tốt tì sẽ rớt xuống thứ 30 toàn khối.

Thẩm Đông Dã dĩ nhiên là thứ nhất, nhưng bóng rổ anh không chơi nữa.

Trương Siêu thì ở thứ 5 đến 10.

Chúng tôi luôn cho rằng, còn có thể lại làm một bộ bài thi, có thời gian bổ sung kiến thức.

Nhưng đã không có thời gian.

Kỳ thi đại học đã tới!

Tôi và Thẩm Đông Dã ở cùng một trường thi.

Trước khi bắt đầu thi, tôi ngẩng đầu xem lưng anh.

Trong lòng yên lặng nói: "Lê Lâm Lâm, phải ổn định!"

Ngày tra điểm, sáng sớm Thẩm Đông Dã và Trương Siêu đến tìm tôi.

Anh vẫy tay với tôi: "Lê Lâm Lâm, mau kêu Chu Gia Di, chúng ta cùng đi tiệm net tra điểm!"

Tôi vô cùng khẩn trương.

Sợ bị ba mẹ phát hiện.

Nhưng ba mẹ chỉ xua xua tay: "Vậy con nhanh đi đi."

Sau khi vào lớp 12, thái độ của bọn họ đối tốt với tôi hơn trước.

Tôi cũng thành con nhà người ta tron miệng bố mẹ người khác.

Ở tiệm net sau khởi động máy, tôi thất thần chơi hơn một giờ.

Cuối cùng cũng thời gian.

Bốn người chúng tôi nhập thông tin vào trang web, động tác nhất trí ấn Enter.

Trương Siêu hô to: "Đm, tớ 645!"

Gia Di rất nhanh cũng nói: "Tớ 643."

Giọng nói Thẩm Đông Dã cũng không giấu được hưng phấn: "Tớ 659."

Máy tính của tôi bị lag, ra kết quả chậm.

Như qua một thế kỷ vậy.

Trên giao diện cuối cùng cũng hiện ra điểm của tôi.

23.

Ngữ văn 125, toán học 129, tiếng Anh 131, lý tổng 256.

Tổng điểm 641.

Trong khắc đó, nước mắt tôi chảy xuống.

Tôi gắt gao nắm lấy tay Thẩm Đông Dã, nức nở nói: "Tớ thi được 641!"

Anh cũng đỏ mắt: "Lê Lâm Lâm, cậu cũng thật lợi hại."

"Tớ đã sớm biết cậu có thể mà."

Đề thi năm đó rất khó.

Tôi xếp thứ 17 toàn khối, xem như vượt xa người thường phát huy một xíu.

Ba ngày sau, chúng tôi đi trường học điền nguyện vọng.

Tôi kém Thẩm Đông Dã 18 điểm, không có khả năng điền cùng một trường học với anh.

Nhưng có thể cùng một thành phố.

Tôi cầm đơn đi hỏi anh.

Muốn hỏi một chút anh chuẩn bị điền nơi nào.

Tôi dọc theo sân thể dục chạy vội, chạy về ánh sáng trong lòng tôi.

Chạy về phía mộng tưởng suốt ba năm của tôi.

Gió nóng mùa hè thổi trên mặt tôi, hoa ngọc lan đong đưa, như vỗ tay chúc mừng tôi.

Chúng nó nói: "Lê Lâm Lâm, chúc mừng cậu."

"Lê Lâm Lâm, cố lên!"

Ở bồn hoa nhỏ trong sân thể dục tôi tìm được anh.

Lý Lãng đang dưa vào ngực anh, nhẹ nhàng khóc thút thít.

"Tớ thi rớt, mới 570 điểm. Tớ phải làm sao bây giờ, điểm như này các trường 985 sẽ không vào được."

Thẩm Đông Dã nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, ôn nhu nói: "Nếu cậu muốn học, về sau có thể thi nghiên cứu sinh."

"Nếu thật sự không được, cậu cũng có thể học lại, một năm nữa, lấy thực lực của cậu, tôi tin không thành vấn đề."

Lý Lãng từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu, trên mặt đầy nước mắt nhìn anh: "Tớ học lại một năm, có thể điền cùng trường với cậu không?"

"Đương nhiên có thể, hoan nghênh cậu tới Phục Đán làm học muội của tôi!"

"Vậy nhất định cậu phải chờ tớ."

"Được!"

Thanh mai trúc mã, tình cảm vô tư.

Thì ra thật sự khó lay động bọn họ.

Thì ra tôi là nữ phụ trong tiểu thuyết, nhìn như phong cảnh vô hạn, thật ra vẫn luôn thúc đẩy tình cảm cho nam nữ chính.

Tôi không biết bản thân trở về phòng học như thế nào.

Qua một hồi lâu, Thẩm Đông Dã cũng trở lại.

Trên người anh, còn có mùi hương nhàn nhạt.

Hẳn là vừa rồi Lý Lãng lưu lại.

Anh nói với tôi: "Lê Lâm Lâm, tớ chuẩn bị điền Phục Đán, cậu có suy xét trường đại học Thượng Hải một chút không?"

Tôi cười yếu ớt: "Tớ chuẩn bị điền đại học Nam Kinh."

Trương Siêu thò đầu qua: "Điểm của chúng ta không cách nhau lắm, tớ cũng chuẩn bị điền Nam Đại."

"Cậu có thể chọn trường tốt hơn."

Trương Siêu cười: "Nhưng trường tốt hơn không có cậu."

Tôi ngẩn ra.

Cậu ấy bổ sung: "Không có anh em tốt như cậu."

Sau khi thư thông báo trúng tuyển phát xuống, Thẩm Đông Dã tổ chức tiệc tri ân thầy cô mời mọi người đến nhà.

Cũng mời lão Trương và các thầy cô giáo các môn học khác.

Lúc ăn cơm lão Trương còn khóc.

"Mỗi năm đều phải tiễn đi một đám học sinh, khóa của các em khiến tôi luyến tiếc nhất đó."

Thầy giáo dạy Toán phá đám: "Đừng quá cảm động, mỗi lần tổ chức tiệc tri ân thầy cô ông ấy đều nói như vậy."

Sau khi liên hoan, mọi người đề nghị đi KTV.

Các thầy cô đều không đi.

Chỉ có một đám bạn học đi.

Trước khi ngồi vào ghế, Thẩm Đông Dã gọi tôi lại: "Lê Lâm Lâm, chút nữa kết thúc, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Trương Siêu đang hát bài 《 Hôm nay em phải gả cho anh》.

"Lê Lâm Lâm, cậu hát cùng tớ đi."

Ca hát mà thôi, tôi không để trong lòng.

Nhưng tôi không nghĩ tới, hát xong, cậu ấy lấy ra một hộp nhỏ từ trong túi quàn ra, quỳ một gối xuống đất.

"Lê Lâm Lâm, làm bạn gái của tớ được không?"

Trong phòng chớp mắt yên tĩnh.

Không biết là ai hô một câu: "Đồng ý cậu ấy, đồng ý cậu ấy..."

Trong phòng hết lần này đến lần khác vang lên tiếng hô.

Tôi đột nhiên nhìn về phía Thẩm Đông Dã, ánh đèn trên ghế mờ mờ, tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Nhưng có thể nhìn ra, anh giống như những người khác, nhẹ nhàng vỗ tay.

24.

Tôi kéo Trương Siêu ra khỏi phòng.

Một đường xuống tầng dưới, sau đó từ chối cậu ấy.

"Rất xin lỗi, tớ vẫn luôn coi cậu là anh em."

Ánh sáng trong mắt Trương Siêu ảm đạm, cậu ấy tiêu sái cười: "Rốt cuộc yêu thầm cậu hai năm, tớ có thể... ôm cậu một chút không?"

Tôi duỗi tay, nhẹ nhàng ôm chặt cậu ấy.

Có lẽ Trương Siêu có chút thương tâm, rời đi trước.

Tôi trở lại phòng, nhìn thấy Thẩm Đông Dã đứng ở hành lang hút thuốc.

Khói thuốc mờ mịt, mặt anh có chút không chân thật.

Tôi đi qua hỏi anh: "Vừa rồi cậu muốn nói gì với tớ thế?"

Anh nhìn tôi một cái, lắc đầu: "Không có gì, không phải chuyện quan trọng!"

"Thật sự không có việc gì?"

"Thật sự!"

Nhưng tôi có chuyện muốn nói.

Tôi có vô số tình cảm, tôi có những lời, muốn nói với cậu.

Nhưng tôi...

Thiếu dũng khí để nói.

Hút xong điếu thuốc, Thẩm Đông Dã vứt nó vào thùng rác, cười cười: "Chúng ta ôm một cái đi, xem như tạm biệt tình bạn học ba năm."

Tình bạn học...

Tôi duỗi tay ôm anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng dừng ở sau lưng anh.

Cách quá xa.

Tôi không nghe được nhịp tim của anh.

hoặc là...

Trái tim của anh, vốn không thuộc về tôi.

Lúc khai giảng, tôi và Trương Siêu cùng đi báo danh.

Lúc bắt đầu một hai tháng, cậu ấy còn tới tìm tôi.

Sau đó, thời gian gặp mặt dần ít.

Lần gặp mặt tiếp theo, cậu ấy giới thiệu bạn gái với tôi.

Học cùng khoa với cậu ấy, có hai chiếc răng nanh dài, cười lên rất đáng yêu.

Cậu ấy nói với tôi: "Lê Lâm Lâm, bây giờ tôi nghi ngờ lúc trước tớ đối với cậu là tình anh em hay tình yêu nam nữ."

Tôi cười: "Không quan trọng, dù sao sau này khẳng định là tình anh em."

Hôm đó là sinh nhật của tôi.

Tôi uống không ít rượu, đầu óc mơ màng.

Khi 11 giờ đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Đông Dã.

Thật ra, từ sau lần ôm đó, chúng tôi rất ít khi liên hệ với nhau.

"Lê Lâm Lâm, sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ!"

Nước mắt tôi dần chảy xuống.

"Cậu muốn ước gì trong ngày sinh nhật?"

Tôi cười ha ha: "Không có điều muốn ước."

"Khi còn học cấp ba, mỗi lần sinh nhật tớ đều ước: Hy vọng Thẩm Đông Dã thích tôi."

"Nhưng trước nay không thành sự thật, đều là lừa trẻ con, cho nên hiện tại tớ không tin."

Tôi tự mình nói, mặc kệ đầu bên kia có nghe hay không.

"Nhưng tớ muốn cảm ơn cậu."

"Nếu không phải vẫn luôn theo đuổi cậu, tớ sẽ không thể nỗ lực như vậy."

"Nếu không phải vì tới gần cậu, tớ sẽ không dũng cảm được như bây giờ."

"Là cậu, khiến cho tớ có gan phản kháng, dũng cảm biểu đạt, cố chấp theo đuổi."

"Thẩm Đông Dã..." Hô hấp của tôi chậm lại, "Là cậu, khiến cho thanh xuân của tớ có màu sắc."

Cho dù...

Tớ luôn là một cây cổ thụ vĩnh viễn không nở hoa chỉ biết yêu thầm.

Nhưng là cậu...

Khiến cho cành và lá của tớ khỏe mạnh trưởng thành.

Là cậu...

Khiến cho tớ thấy phong cảnh ở trên cao.

Cho nên...

Cảm ơn anh, Thẩm Đông Dã.

Cảm ơn anh đã xuất hiện ở tuổi mười sáu của em.

Cảm ơn anh đã thắp sáng thanh xuân của em.

Cảm ơn anh, đã đồng hành cùng em.

Trong lúc mơ hồ, hình như anh đã nói gì đó.

Nhưng đầu tôi mệt mỏi, trực tiếp ngủ.

Ngày hôm sau tôi ngủ một giấc đến 10 giờ mới dậy.

Nghe được bạn cùng phòng trò chuyện:

"Bạn nam dưới lần không biết chờ ai, đẹp trai quá đi!"

"Khẳng định không phải người trong khoa chúng ta. Khoa chúng ta chỉ có dưa vẹo táo nứt*."

(*P/s: Ý là dáng người xấu ấy.*)

Ký ức dần trở lại, tôi xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.

Lúc ngồi dậy đụng phải ván giường, lấy điện thoại ra, nghĩ nhắn hai câu cho anh.

Lại nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Đông Dã.

"Sau khi tỉnh ngủ thì xuống dưới."

"Tớ ở dưới lầu chờ cậu!"

Tôi dưới cổ thăm dò nhìn xuống dưới.

Đúng lúc thấy anh ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mặt trời chiếu lên người anh như vô số lần ở hồi cấp ba, anh ôm một bó hoa Chibi vẫy tay với tôi, cười nhạt: "Lê Lâm Lâm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.