Khách Làng Chơi Không Tìm Vui

Chương 9: Chương 9




Lí do Tư Hiểu thoái thác so với ánh đèn quán bar còn mập mờ hơn, trong lòng Quy Lan như bị lông chim gãi, bèn nâng ly rượu rồi ấn mạnh xuống bàn, chân ly nho nhỏ nhưng không vỡ, tay chống nạnh, mặt hung dữ trừng mắt nhìn cô: "Cô thật biết tóm lược xúc tích."

Tư Hiểu đổ mồ hôi, cứu cọp cái này đúng là một việc thừa.

Cười theo, ánh mắt đen nhánh xoay chuyển, ý đồ đổi đề tài: "Cô nên ở cùng với Lâm muộn tao đi, một chiến nóng một chiến lạnh, thế giới hòa bình có thể lo lắng."

Quy Lan hừ hừ hai tiếng, dương khởi hạ ba (ý là ngẩng cao tự đắc) nói: "Đến khi thế chiến thứ ba bùng nổ, chuyện này cũng không thể." Dứt lời, vẻ mặt vui cười như đổi thành bộ dạng hồ ly.

"Tục ngữ nói, người đẹp tâm lương thiện, cô cứ hiểu tôi như thế đi."

Ánh mắt Tư Hiểu đột nhiên sáng lên, giống hổ đói thấy đồ ăn.

Quay đầu lại, một cô gái mặc váy âu phục vàng nhạt đi tới, ví da màu trắng đặt trước người, nhẹ nhàng chầm chậm đi tới.

Có lẽ trên đường đi có gió lùa, tóc có chút rối.

Tư Hiểu như bị ma quỷ ám cười đến như mộc xuân phong (chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái.

Giống như đứng trong gió xuân ấm áp), lập tức đứng dậy, hô "Honey" kéo cô đến bên người.

Quy Lan nổi da gà từng đám.

Mễ Bạch hướng Quy Lan gật đầu.

Khuôn mặt ôn nhu điềm tĩnh, trên gương mặt có chút lê oa (xuất xứ trong Tống.

La Đại Kinh, cuốn 12 "Hạc Lâm Ngọc Lộ", dùng để chỉ mỹ nữ hoặc tửu oa) nhè nhẹ, dù không cười cũng thấy rõ ràng.

Sắc mặt của cô ấy có chút ngượng ngùng.

Tư Hiểu dường như hoàn toàn không phát hiện, dang tay ôm Mễ Bạch vào lòng.

Mễ Bạch vẻ mặt lãnh đạm khước từ, lùi ra một khoảng, vuốt một bên tóc hỗn loạn, sau đó im lặng ngồi xuống.

Tư Hiểu huýt mũi thất vọng, vẫn đang cười hì hì: "Cô muốn biết thì tự mình đi hỏi cậu ấy đi.

Cậu ấy hẳn là chưa đi xa." Vội tới không đợi được nữa mà đuổi Quy Lan đi.

Quy Lan hình như nghĩ ra gì đó, mơ màng đi vài bước, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Ra quán bar, một trận gió thổi đến, mang theo chút lạnh và gió bụi.

Quy Lan theo bản năng nhanh kéo áo lại, mới phát hiện chính mình mặc chính là váy thắt lưng, quả thật có chút mong manh.

Dọc theo đường đi một lúc, cũng không thấy Lâm Dật Nhân, trong đêm tối ngẫu nhiên thấy được có bóng đen qua lại.

Quy Lan gọi điện thoại, mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, vang vọng trong không trung, hẳn là cách đó không xa.

Nhưng điện thoại ngắt ngang.

Lâm Dật Nhân không nghe.

Quy Lan đứng nhìn điện thoại đã gọi được nhưng hiện lên một dấu đỏ, "Tít" một tiếng, đáy lòng bắt đầu bốc lên khí lạnh.

"Không phải là muốn nhiều chuyện thôi sao? Ai thèm nghe chứ." Quy Lan khinh miệt mà nhếch môi.

Âm thanh của Tư Hiểu còn vang bên tai, cô ta mang nụ cười làm người ta muốn tát một cái, nói với Quy Lan: "Tốt nhất là cô có thể giúp cậu ấy, nhưng nhìn bộ dạng ngực bự không não của cô cũng khó." Quy Lan nhanh chóng bùng nổ, lại đột nhiên thấy hi vọng mong manh trong mắt Tư Hiểu.

Không phải đùa giỡn.

Thở dài một hơi, Quy Lan tự nhủ dối lòng: "Trễ vầy rồi cũng không sợ có việc."

Ánh sáng trong đầu chợt lóe lên, Quy Lan đột nhiên ngẩng đầu.

Đúng rồi, nói phải về thì...!Bãi đỗ xe! Bãi đỗ xe gần đây!

Ngoại trừ nhấc góc váy đung đưa, gió đêm thổi đến không thể gây trở ngại, Quy Lan xách váy, đạp lên giày cao gót, đêm khuya đánh từng nhịp trống.

Đèn đường bị hư một nửa, ánh sáng yếu ớt mông lung, ánh sáng chiếu xuống đường bị bóng người che phủ.

Quy Lan tựa hồ thấy bóng người đung đưa, càng tới trước càng thấy rõ có người phía trước.

Chạy tới gần mới phát hiện người kia không phải Lâm Dật Nhân, Lâm Dật Nhân sẽ không để một mặt râu ria, Quy Lan đã thắng xe được*, nhắm mắt va vào.

Vốn tưởng phải té ngửa mặt, không nghĩ tới người đàn ông kia khí lực còn thật lớn, như phản đạn đẩy Quy Lan về.

[ý là chạy nhanh quá không dừng kịp chứ không phải chạy xe thật]

Quy Lan lảo đảo hai bước, đang muốn nhìn người kia, người phía trước quát to một tiếng: "Đứng yên, đừng nhúc nhích."

Quy Lan sửng sốt, dưới ngọn đèn yếu ớt, nhìn thứ người kia cầm trong tay, ánh sáng phản chói, lập tức hiểu được.

"Anh à, anh có việc gì sao?" Quy Lan nắm chặt túi, ngữ điệu hết sức bình tĩnh hỏi.

Người kia giơ đao lên, từng bước tới gần.

Quy Lan lùi từng bước về sau: "Anh muốn làm gì?" Khi nói chuyện, nhìn nhìn xung quanh, tìm chỗ đào tẩu.

Đúng lúc này Lâm Dật Nhân chậm rãi thong thả bước ra khỏi bóng đêm, thấy Quy Lan lộ ra vẻ kinh ngạc: "A? Sao trùng hợp vậy?"

Nhìn biểu cảm thoải mái của Lâm Dật Nhân chớp mắt một cái, Quy Lan cơ hồ dám cá cô ta có mắt không tròng đi qua sau đó xoay người lại say goodbye.

Quy Lan trong miệng hé ra một câu: "Trùng hợp em gái cô đó..."

Nhưng Lâm Dật Nhân không nghe.

Cô chậm rãi tới đứng bên người Quy Lan, vươn tay, sửa sang lại váy của Quy Lan, nhẹ nhàng nói: "Mau rớt đó."

Đầu ngón tau hơi lạnh xẹt qua, dễ dàng xua đi tất cả khẩn trương bất an.

Dưới ánh đèn nét mặt của cô cũng có chút nhu hòa, bộ dạng ôn nhu khó có được chầm chậm di chuyển, như có thể đem ngôn ngữ lãnh đạm trở nên hiển nhiên, không cách nào trách tội.

Quy Lan càng hiếm khi ngại ngùng nhiều như vậy, cúi đầu cũng có chút không tự nhiên.

Gã kia thấy có người vừa xuất hiện thêm liền giơ dao cao hơn, dù sao cũng là phụ nữ, không tới mức xoay người chạy trốn.

Hắn gấp gáp rống to hơn: "Tiền, nhanh lấy tiền ra!"

Âm thanh của Lâm Dật Nhân vẫn trầm ổn như trước, nhàn nhạt nhìn người nọ, nói: "Anh có khó khăn gì, biết đâu tôi có thể giúp anh."

"Bớt nói nhảm, nhanh lên lấy tiền ra!"

Lâm Dật Nhân thuận theo bắt đầu lục túi, Quy Lan vội vàng kéo cánh tay cô: "Đó là tiền của cô."

Kẻ ngu này, không hiểu sao lại chạy đến để làm gì.

Sợ người ta cướp không đủ sao? Quy Lan âm thầm phỉ nhổ.

"Bảo vệ mạng sống quan trọng hơn." Lâm Dật Nhân cười vỗ vỗ vai cô, "Cô không phải trong đội điền kinh sao? Sao lại sợ đến quên mất mình biết chạy hả?"

Quy Lan nháy nháy mắt.

Lâm Dật Nhân từ túi áo lấy ra một tấm thẻ cùng mấy tờ tiền, động tác thong thả.

Bước đến phía trước hai bước, một tay cẩn thận đưa qua.

Trong phút chốc, Quy Lan như bị bật công tắc nhấc chân chạy, chưa được mấy bước nghe gã kia thống khổ rên một tiếng, dao rơi xuống bị Lâm Dật Nhân đá sang một bên, gã kia che mũi, giữa ngón tay có máu chảy.

Quy Lan thở phào nhẹ nhõm, lại chạy về, gã kia thấy Quy Lan trở về, liền vội vàng đứng lên bỏ chạy.

Lâm Dật Nhân sắc mặt hơi tái, Quy Lan có loại cảm giác không nói ra được.

Cũng là con gái, Lâm Dật Nhân lại che chắn cô phía sau.

Cô thấy Lâm Dật Nhân thủ thế phía sau bảo cô bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt cảm thấy cô gái gầy nhỏ kia, bả vai cũng không rộng lại đặc biệt soái khí và vĩ đại có thể dựa vào.

Quy Lan kéo tay Lâm Dật Nhân, mở miệng muốn nói cám ơn nhưng lại nghẹn ở cổ họng.

Lâm Dật Nhân vẻ mặt lãnh đạm gạt tay Quy Lan.

Dưới ánh trăng, trong mắt người kia không nhìn như đang nhìn kẻ qua đường vậy, cô đi không ngừng về phía trước.

Quy Lan theo sau, lại bắt lấy cánh tay cô, giữ rất chặt, Lâm Dật Nhân không hất ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi, dưới bóng đêm, thể hiện rõ nét mặt ẩn nhẫn.

"Cô cứ vậy ghét bỏ tôi sao?" Quy Lan cười nhạt, "Bởi vì tôi là tiểu thư đúng không?"

Quy Lan buông Lâm Dật Nhân ra, sải bước theo hướng ngược lại, bụi trong gió dày đặc, bay vào mũi sặc sụa.

"Không phải." Lâm Dật Nhân nhíu mày lại, ban đầu rất chật vật, thanh âm có chút run rẩy.

Quy Lan Lan sửng sốt, lòng bàn tay tựa hồ ướt át kỳ dị.

Máu.

Quy Lan bỗng nhiên quay đầu.

Lâm Dật Nhân trên trán đầy mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm ngưng lại tiếp: "Tôi...!thật không có..."

Nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, bên tai vang dội.

Đêm đen như bị mắt ngấn lệ phai nhòa.

Trăng sáng bóng dáng đều mờ nhạt.

Vết thương uốn lượn một đường thật dài, màu đỏ tươi, có thấy theo chảy ra.

Lâm Dật Nhân từng chút một nói "Không có việc gì, không có việc gì", Quy Lan cũng không khóc nữa, ngồi ghế cạnh tài xế nhìn nhà, cửa hàng, đèn đuốc sáng trưng ở hai bên đường.

Gió lùa mạnh, viền mắt Quy Lan còn đỏ, nhiều cát bụi ùa vào.

Gã kia theo bản năng quơ một dao, tay của Lâm Dật Nhân không cẩn thận quẹt trúng nên bị thương.

Lâm Dật Nhân dùng tay trái để lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Quy Lan.

"Tôi đau, cô khóc cái gì." Lâm Dật Nhân cảm thấy có vài phần buồn cười, "Tôi đưa cô về.

Cô đi đâu?"

Quy Lan không trả lời.

Chỗ rách trên tay Lâm Dật Nhân không sâu, lúc động đậy mới rướm máu ra, Lâm Dật Nhân đành phải quy quy củ củ đem tay đặt trên đùi, dáng vẻ cứng ngắc.

Quy Lan hít một hơi, lấy tay Lâm Dật Nhân gác lên đùi mình, thể nghiêng về trước, giống như dùng toàn thân che chở cánh tay của cô ấy.

"Cô thật không đi bệnh viện ư?"

"Chuyện bé xé ra to." Khóe miệng Lâm Dật Nhân nở nụ cười lạnh nhạt.

"Tôi đến chỗ cô." Quy Lan nói.

Xe có chút bất ổn mà run lên, Lâm Dật Nhân vội vàng điều chỉnh lại, tay trái lái xe kỹ thuật quả thật không đến nơi đến chốn.

Chiếc váy màu vàng nhạt của Quy Lan có mấy sợi khiến cánh tay có chút ngứa, cặp đùi bóng loáng mang theo cảm giác mát lạnh, Lâm Dật Nhân có chút lúng túng rụt rụt tay, Quy Lan không chịu, quở trách một trận: "Xem cô cậy mạnh kìa.

Tôi thấy cô hôm nay ăn uống nước tắm rửa đi vệ sinh cũng không thể nào tự lo liệu, cô đừng hòng rời khỏi tôi." Quy Lan cười đến mắt híp híp lại.

"Cô coi tôi là người tàn tật hả?" Lâm Dật Nhân hỏi vặn lại.

Quy Lan hừng hực khí thế mà hất càm lên "Ừ" một cái tiếng.

Lâm Dật Nhân cười một cái, xòe bàn tay ra, bốn ngón tay nhanh nhảu trượt trên đùi Quy Lan, lòng bàn tay mềm mại da thịt trơn nõn chạm nhau, chậm rãi cọ qua.

Quy Lan trừng lớn mắt, không thể tin kêu: "Lâm Dật Nhân, cô giở trò lưu manh!"

Lâm Dật Nhân nhân cơ hội rút tay về, hời hợt mà "Ừ" một tiếng, hùng hồn thừa nhận.

Quy Lan lần thứ hai không biết mệt kéo tay Lâm Dật Nhân về, cười khanh khách: "Không sao, tôi thích, cô tiếp tục đi."

"...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.