Chu Sở mở cửa xe, làm tư thế "mời" phong độ.
Triệu Trăn xuống xe, trên mặt là nụ cười như phồn hoa tự cẩm (ý chỉ hoa tươi nhiều sắc thái như gấm vóc nhiều màu sắc), có thể thấy Chu Sở yếu ớt lùi một cm, sương mù sáng sớm từng vòng quấn lấy vẻ không tự nhiên kia.
Nhưng những hành động đó rất nhỏ, ở trên lầu hai không thể thấy được.
Lâm Dật Nhân chỉ thấy Triệu Trăn nắm tay của Chu Sở, Chu Sở xách túi da hang hiệu của Triệu Trăn đưa cô tới cửa, dừng lại, ôm nhau, lưu luyến chia tay.
Gió nhè nhẹ thổi qua, có lẽ cảm thấy có người nhìn, trong lòng Triệu Trăn bỗng nhiên run lên, nhìn lên lầu hai, nhưng chỉ thấy rèm cửa sổ lay động.
Triệu Trăn sửa soạn một chút, hít một hơi mở cửa, lại nghe một tràng cười khe khẽ, ngẩn người, còn tưởng rằng đi nhầm cửa.
Ý niệm này không tới ba giây liền phá vỡ, Lâm Dật Nhân mặc áo sơ mi chỉnh tề từ trong phòng đi ra, một tay cầm điện thoại, che nửa gương mặt xinh xắn, nhưng không che đi khóe miệng đang mang ý cười, rõ ràng tiếng cười vừa mới từ đâu tới; một tay kia lần lượt lấy chìa khóa, cầm áo khoác.
"Tiếp người nhà đủ xong à? Vậy tới tiếp tôi đi." Lâm Dật Nhân cười lưu quang tuyệt trần, bàng nhược vô nhân (Coi bên cạnh mình như không có người, chỉ sự khinh người) thấp giọng ôn nhu, cho dù ai cũng cảm thấy như đang thầm thì tư tình với tình nhân.
Không thèm nhìn Triệu Trăn lấy một cái.
Triệu Trăn ngẩn người tại chỗ, nhìn Lâm Dật Nhân môi mỏng khép mở, từng chữ ôn nhu rõ ràng, tinh tinh mị mị đâm vào ngực: "Vậy tối nay gặp."
"Sáng tốt lành, Triệu tiểu thư.
Tối hôm qua vui vẻ chứ?" Lâm Dật Nhân phất phất tay, trên mặt còn treo nụ cười chưa thỏa mãn, tựa hồ như muốn ra ngoài mới phát hiện có người đứng trước cửa, "Xin tránh ra chút."
Triệu Trăn rất nhanh từ ngây người như gà gỗ trở lại bình thường, cắn răng trầm giọng: "Chị muốn ra ngoài làm gì?"
Lâm Dật Nhân không trả lời, dáng vẻ mảnh khảnh của Triệu Trăn không ngăn được cửa.
Triệu Trăn bắt lấy tay của Lâm Dật Nhân: "Chúng ta chưa chia tay."
Lời này như dầu tưới vào lửa giận, Lâm Dật Nhân thốt ra miệng: "Vậy thì thế nào?"
Cũng là học từ em thôi.
Lâm Dật Nhân muốn nói như vậy, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Triệu Trăn, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, lời cay độc gì cũng không nói ra được, kiềm nén sự tức giận, cô nói: "Cảm tình không phải trò chơi tranh giành của con nít.
Hư rồi thì sẽ không còn nữa."
Dứt lời, rút tay ra.
Triệu Trăn bình tĩnh đứng ở cửa, hình ảnh nọ trong tầm mắt, âm thanh ôn nhu của Lâm Dật Nhân không ngừng quẩn quanh, khi hai người ôm nhau, chị ấy nói: "Vĩnh viễn không chia tay." Sau đó dẫn cô về nhà, chị ấy nói: "Chị vĩnh viễn không từ bỏ em."
Lâm Dật Nhân, chẳng lẽ lời nói đó chị không tính tới sao? Triệu Trăn đột nhiên rất muốn cười, oan sẽ có báo, cuối cùng là gạt người.
Chị rõ ràng vẫn còn thiếu em, chị sao có thể an lòng đến vậy?
Buổi sáng gió hơi lạnh, trong đầu như nồi cháo nóng bị tạt nước lạnh, quậy đến lòng dạ rối bời.
Thời điểm Lâm Dật Nhân đỗ trên đường gió sớm lạnh, đi rất chậm, vẫn là cách nhà ngày càng xa.
Lấy gậy ông đập lưng ông cũng không phải là chuyện thoải mái, giống như lấy bạo chế bạo, đối phương bị thương đồng thời bản thân mình có sẹo.
Lâm Dật Nhân nhớ tới ánh mắt vô số không cam lòng cùng hận ý của Triệu Trăn, lòng càng ngày càng trùng xuống, tựa như gió lớn ép lên cong cành khô, lại dùng chút lực, liền gãy tan tác như bẻ cành khô vậy.
Hơn nữa niềm tin cũng sắp không chịu nổi nữa.
Nhanh đổ sụp thôi.
"Bing Bing." Sau xe truyền tới vài tiếng còi xe inh ỏi, Lâm Dật Nhân ngẩng đầu phát hiện đã đèn xanh, đạp ga lao đi, chạy xé gió một đoạn dài.
Chưa đi bao xa điện thoại di động liền vang lên, Lâm Dật Nhân liếc thấy tên Quy Lan, không để ý đến; tên kia vẫn hết lần này đến lần khác nhảy lên theo xe của Lâm Dật Nhân cả một cây số.
Lâm Dật Nhân cau mày, trực tiếp nhấn từ chối không tiếp.
Đúng là Quy Lan tự cho mình thông minh, ai lại muốn một tin nhắn thẳng thắn lỗ mãng xuất hiện: Cô không sao chứ? Ở đâu? Cần báo cảnh sát không?
Lâm Dật Nhân nhìn chằm chằm hàng chữ trên điện thoại di động, khó khăn lắm, ước chừng nửa tiếng mới thấy rõ ràng, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Xem ra nếu mình không alo một tiếng, chắc bị coi là người mất tích quá.
Vì vậy, Quy Lan đang cầm điện thoại, lòng như lửa đốt muốn lao tới cứu người, nhận được một chữ: KHÔNG.
Điều này cũng không thể trách Quy Lan ngu dốt, một người cực kỳ sơ lãnh đột nhiên gọi tới, trước tiên không nói gì mà cười một trận, Quy Lan bối rối một chút, phản ứng đầu tiên chính là—— bị cưỡng ép đi.
Sau đó lập tức vễnh tai nghe điện thoại cũng không nghe ra trong âm thanh yếu ớt của Lâm Dật Nhân có thông tin gì đặc biệt hữu dụng.
Quy Lan nhìn chữ KHÔNG lãnh đạm kia, giống như đông lạnh bàn tay, thở phì phì ném điện thoại trên ghế sa lon, dùng khí lực lớn nhất nhấn điều khiển từ xa, móng tay nhọn cơ hồ cắt đứt phím nhấn.
"Chị, ai chọc chị À?" Tiểu Hải tới, lập tức cảm nhận được oán khí ngút trời của chị mình, bị dọa run lên.
Quy Lan không chút suy nghĩ, lập tức lấy cớ thường dùng: "Anh rể em đó!"
Nhưng Quy Lan nhất định không nghĩ tới, tin nhắn ngắn nọ đã có thể dễ dàng đổi được tiếng cười tận đáy lòng của Lâm Dật Nhân.
Mặt trời nắng chiếu, đường phía trước không chỗ nào không sáng rực, Lâm Dật Nhân nhớ tới tin nhắn không có nghĩa kia, khóe miệng cong lên cười yếu ớt.
Chẳng qua là không biết, nếu như Triệu Trăn biết lời thầm thì mà em ấy cho là tư tình, vào tai người nọ bị xem như ép buộc kia, sẽ biểu lộ thế nào.
Văn phòng luật sư Dật Thiên.
Lâm Dật Nhân đi chưa được mấy bước thì dừng lại, nhìn lên cuwuar sổ thủy tinh liếc mắt thấy bóng dáng mình, ăn mặc chỉnh tề.
Những người mặc âu phục áo sơ mi bận rộn đồng loạt ngẩng đầu, không hẹn mà cùng nhìn về phía nữ nhân sắc mặt lạnh lùng ở cửa kia, trong lòng biết có chuyện không ổn, nhưng vẫn dùng thói quen chuyên nghiệp dày công tu dưỡng: "Chào Lâm tổng."
Đều là sắc mặt giống nhau.
Lâm Dật Nhân cảm thấy mình thật giống như có chút ma chướng, đầu không tỉnh táo.
Ổn định tâm thần một chút, trầm giọng hỏi: "Vụ án này ai thua?" Ánh mắt ngưng động rơi xuống người đứng trước mặt.
"Là tôi." Mễ Bạch.
"Là tôi thua vụ án, tôi không thể chối được.
Tôi gần đây được sắp xếp quá nhiều vụ, vụ án đơn giản này nên liền giao cho cấp dưới phân tích.
Ai ngờ trước khi mở phiên tòa một tiếng tôi mới cầm được tài liệu anh ta chuẩn bị, hơn nữa ngổn ngang không mạch lạc chút nào.
Tôi chỉ có thể nói, từ khi nào Dật Thiên trở thành vàng thau lẫn lộn quan hệ ăn nhờ ở đậu vậy?"
Những người khác nín thở cúi đầu, than thầm hai hổ tranh nhau, còn là hai con hổ cái.
"Ai phân tích vụ án?"
Lưu Minh lập tức hoảng vội vàng đứng lên: "Tôi mới không phải..."
Mặt người này có chút xa lạ.
Lâm Dật Nhân nhìn lướt hắn một cái: "Đưa phân tích cho tôi."
Lưu Minh vội vàng lục lọi đống giấy A4 trên bàn, lật giấy sàn sạt, mới tìm được đưa đến.
Lâm Dật Nhân lật qua cực nhanh, vừa nói: "Chuẩn bị mở phiên toà lại, Mễ Bạch vẫn là cô làm.
Đây là lần đầu tiên cô thua kiện.
Cụ thể xử lý thế nào trong buổi họp tôi sẽ công bố."
"Tôi biết." Mễ Bạch gật gật đầu, không nán lại quá lâu, về chỗ ngồi, như chưa từng phát sinh chuyện gì mà bận rộn tiếp.
Mọi người âm thầm thở một hơi.
"Cậu vào đi." Lâm Dật Nhân dừng ánh mắt trê người Lưu Minh chưa tới một giây, xoay người vào phòng làm việc.
Lưu Minh hiểu ý, cất ghế vào, đi vào theo.
Trong phòng làm việc rất rộng rãi thoáng mát, Lưu Minh còn chưa quan sát kỹ, liền nghe được Lâm Dật Nhân nói: "Vụ án từng chút đều rõ ràng?"
Lưu Minh không rõ cho nên gật đầu một cái.
"Nói." Lâm Dật Nhân quăng ra một chữ.
Lưu Minh trợn to mắt, nhưng ánh mắt kinh ngạc bị ánh mắt bình tĩnh của Lâm Dật Nhân bức người chống lại, chỉ đành phải rụt cổ, bắt đầu thuật lại.
"Người bị hại ông Trần vì mê đánh bạc mà thiếu nợ rất chồng chất, nhiều lần vay tiền của ông Hứa, trước sau tính tổng cộng hơn mười vạn đồng.
Tối ngày 12 tháng 9, ông Hứa thấy ông Trần đang đánh bạc, cho rằng ông Trần có tiền mà cố tình không trả, tức giận tìm tới ông Lâm, đem người bị hại là ông Trần kéo vào bên trong xe, tới ngoại ô ven đường đánh rồi sát hại...!Bằng chứng bao gồm dấu chân lưu lại ven đường của ba người, vết máu người bị hại, đầu thuốc lá do bị cáo là ông Lâm lưu lại, toàn bộ đều được công an kiểm nghiệm và thẩm tra..."
Lâm Dật Nhân giống như là không để tâm nghe, chuyên tâm vùi đầu xem giấy tờ.
Bàn của cô được ánh mặt trời chiếu vào, tóc đen nhánh lưu động lại sáng bóng, bông tai bên tai trái cũng phản chiếu, cả người giống như ngọc thạch ấm áp.
Từng tia sáng xuyên qua cửa sổ, gió nhẹ trùng trùng.
Có tim đập.
(thằng cha ngồi nhìn bị rung động)
Cổ áo hơi mở, nếp nhăn nho nhỏ chằng chịt giữa ngực, như dòng nước trong veo chảy, phác họa trên giấy trắng tinh, hình dáng đơn giản động lòng người.
Đột nhiên, Lâm Dật Nhân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút tránh né.
Ánh mắt lạnh buốt xuyên qua ánh sáng ấm áp, Lưu Minh run lên bần bật, đứng yên tại chỗ, cổ họng khô khốc.
"Động cơ?" Lâm Dật Nhân nhàn nhạt lên tiếng.
"Dạ dạ." Lưu Minh thấy Lâm Dật Nhân không truy cứu, vội vàng nói tiếp.
"Trong bản án, ông Hứa vì đòi nợ không được mà nổi nóng giết người, động cơ rõ ràng, chứng cớ xác thực.
Đồng lõa là ông Lâm...".
"Dừng." Lại là nhẹ giọng nói một chữ, nhưng giống đao chém sương lạnh cản lời nói, Lưu Minh lập tức ngậm miệng không nói, đợi nghe xử trí.
"Bây giờ hiểu chưa?"
"Cái gì?" Lưu Minh Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu nã*.
[sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, có điển tích đã tạo ra câu này, ý nghĩa: không thể hiểu được người kia đang nghĩ gì trong đầu hay ám chỉ điều gì]
Lâm Dật Nhân từ trước đến nay phản cảm với loại người cần chính mình nói lần thứ hai, nhưng chưa bao giờ kiểm nghiệm mình tích tự như kim (tiếc chữ như vàng, ý nói hạn chế nói chuyện đến mức tối đa, cần lắm mới nói, không thì cứ giữ yên lặng).
Nhíu nhíu mày, nói: "Bây giờ, cậu biết mình sót điểm nào chưa?"
Lưu Minh không dám trả lời, trong đầu một mớ hỗn loạn, chỉ có giọng của bà chủ lãnh đạm tới cực điểm.
Biết cái gì? Có trời mới biết.
"Cô đây là dạy luật sư trẻ tuổi của chúng ta như vậy sao?" Một thanh âm lười biếng.
Một cô gái tóc ngắn đẩy cửa đi vào, tựa như nghĩ tới điều gì, vừa cười tùy ý gõ cửa một cái, nghiêm.
Một trăm hai chục ngàn phân (ý là đạt tới trình độ cực điểm) mà tuân quy củ, trừ trên mặt cười thành một vũng nước xuân..