Cuối cùng Mạc Ly cũng hôn mê. Khi đó, A Vong còn không biết chừng mực mà vẫn hành động theo bản năng. Đến lúc y tỉnh lại, hắn đã khò khò say ngủ.
Mạc Ly nhìn chăn đệm, trông thật bê bối; lại nhìn xuống vùng giữa hai chân, đỏ trắng đan xen, thê thảm không nỡ nhìn.
Y thở dài, cẩn thận di chuyển.
A Vong mới làm chuyện này lần đầu, sẽ không biết giúp y lau rửa. Nếu y không tự vệ sinh thì chút nữa chắc chắn chẳng thể chịu nổi.
Nhưng Mạc Ly bị thương không nhẹ, chân vừa mới chạm xuống sàn nhà đã té ngã. A Vong nghe thấy tiếng động thì tức khắc tỉnh dậy. Hắn ôm Mạc Ly lên, đau lòng nói: “Mạc Mạc bị thương, ngươi muốn đi đâu? A Vong ôm ngươi đi.”
Đối mặt với một A Vong sáng lán sau khi giải độc, Mạc Ly có phần bực bội, “Thả ta xuống, ta tự đi được!”
A Vong không đáp, cũng không làm theo, chỉ im lặng bế Mạc Mạc của hắn.
Mạc Ly cũng không biết tại sao mình lại phát hỏa với “đứa trẻ” này, đành thở dài: “Mang ta đến phòng tắm đi, giúp ta chuẩn bị nhiều nước nóng chút.”
“Ừ.”A Vong cười rạng rỡ, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Mạc Ly ngâm mình giữa làn hơi nước, không nói năng gì kỳ cọ.A Vong ngồi bên thùng tắm, chốc chốc lại thò tay nghịch nước.
“Mạc Mạc, tối qua tuy lúc đầu bị cứng rất khó chịu, nhưng sau đó thì thật thoải mái…”
“A Vong.” Mạc Ly trừng hắn.
“Hử?”
“Câm miệng.”
A Vong giả bộ như không nghe thấy, vẫn còn tiếp tục luyên thuyên, “Mạc Mạc thật lợi hại, khác hắn với lúc ta tự sờ. Sau này ngươi có thể chơi với ta như thế nữa không?”
Trán Mạc Lý xuất hiện vạch đen, đứng dậy từ thùng tắm: “Ngươi nằm mơ đi! Đưa khăn tắm cho ta!”
A Vong ngoan ngoãn đưa khăn cho y, trong lòng thì nghĩ khác.
Mạc Ly quay lưng lại, lau khô thân thể, mặc quần áo vào, vừa chỉnh trang vừa nghĩ tiếp theo nên làm gì.Bây giờ y vẫn chưa rõ thân phận của A Vong thế nào, nhưng chắc chắn là từng đắc tội với bạch đạo, bởi vì y nghe Kiều Nhất gọi hắn là “Ma đầu”.
Chỉ có điều, ký ức của A Vong vẫn chưa khôi phục. Đến lúc đó mà bị ám sát, tự bảo vệ được hay không rất khó nói.
Hôm đó Kiều Nhất bị A Vong hù dọa, giả sử mà thời gian lâu hơn một chút, thực trạng của A Vong khó tránh khỏi bại lộ. Đến lúc đó, bọn họ mà đành hội đồng thì A Vong sẽ rất bất lợi.
Tục ngữ có nói thế này: Tránh ma chẳng xấu mặt nào.Mạc Ly biết hiện tại hành tùng của A Vong đã lộ, không thể ở lại khách điếm được nữa.Nghỉ ngơi nửa ngày, tranh thủ thu dọn đồ đạc, Mạc Ly dự định mang A Vong vào Dược cốc của Dược Lang tránh đầu sóng ngọn gió.
Suy cho cùng, không có hương nang tránh độc đặc chế của Dược Lang, rất ít người có thể băng qua những bụi rừng kịch độc mà không hao tổn sợi lông cọng tóc.
Dụ A Vong là muốn đưa hắn đi chơi, A Vong phấn chấn, ngoan ngoãn cõng Mạc Ly đi vào Dược cốc.
Màu sắc của độc dược thật vô cùng tươi đẹp, những thứ xanh đỏ nhìn tưởng xinh xắn kia, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng người ta.
Ở trong nhà gỗ của Dược Lang, Mạc Ly dặn dò A Vong cả nửa ngày, nào là không được phép bỏ hương nang ra, không được phép hái bậy hái bạ hoa cỏ trong này, vân vân… Xong xuôi mới cho A Vong tự chơi.
Mạc Ly nằm trên giường, lòng cũng thanh tĩnh hơn.Vốn nghĩ Trình Cửu Nhụ và Dược Lang đi càng lâu càng tốt, nhưng với tình hình này, Mạc Ly lại mong họ sớm trở vể.Họ không có ở đây, một mình y cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt. Đối với A Vong, y nên làm sao cho phải đây?
Mạc Ly lo lắng đến tiều tụy, cơ thể mệt nhọc cũng chẳng chịu được lâu, được một lúc thì liền thiếp đi.