Khắc Tinh Ở Đâu Đến

Chương 10




"Ai?", Tiếng của Thu Y khiến Tự Long Hồn giật mình, lập tức xoay người chạy khỏi hiện trường. Lúc hắn nằm ở trên giường, nhịp tim vẫn chưa bình phục, mà thân thể vẫn nóng như lửa đốt. Tự tìm giải pháp cứu mình vậy. Tay của hắn đi đến giữa hai chân, sờ soạng chỗ đó, rồi mới phát hiện nó thật nhỏ. Đáng giận! Trứơc kia hắn dũng mãnh bao nhiêu, thì bây gìơ lại nhỏ bé non nớt bấy nhiêu, hơn nữa cũng không cách nào khiến nó sinh ra phản ứng, quả thực là tra tấn tôn nghiêm của người nam nhân mà. (Ựa ự[email protected]@)

Lửa nóng tiêu đi, chỉ còn lại lửa giận.

Đứng dậy lấy ra một viên đạn báo hiệu còn sót lại, hắn châm ngòi, chỉ thấy một đám lửa màu đỏ bay thẳng đến chân trời, rồi mới nổ mạnh, hóa thành một mảnh sương khói màu đỏ.

Hắn nhìn về phiá ôn tuyền, nhịn không được mắng, "Rửa gì mà lâu thế?"

Vừa nói vừa nghĩ tới cảnh nàng lấy hai tay vuốt ve thân thể mềm mại, gợi cảm. . .

Đột nhiên, Tự Long Hồn cảm giác mũi mình chảy xuống một dòng nhịêt. . .

"Ma Chủ, ngươi chảy máu mũi rồi."

Phía sau vang lên guọng nói trầm thấp của một nam nhân, khiến Tự Long Hồn phát hoảng.

Nếu không phải từ nhỏ hắn đã đựơc lão già biến thái huấn luyện triệt để, thì không bíêt giấu mặt vào đâu.

"Nguyệt, sao chỉ có mình ngươi tới?"

"Khởi bẩm Ma Chủ, Nhật và Quang đuổi theo bọn phản đồ, còn có cả kẻ chủ mưu, chỉ chừa một mình ta ở lại đây mặc cho Ma Chủ sai phái."

"Vậy ngươi có nhìn thấy nữ nhân xấu xí ở trong kia không. . ." Không biết tại sao, nghĩ đến cảnh có nam nhân nhìn thấy cảnh xuân vô hạn của nàng, sự hung ác trong lòng đột nhiên tăng lên gấp bội.

Nguyệt đi theo Tự Long Hồn không phải một ngày hai ngày, sao lại không phát hiện có một cỗ sát khí đang vây quanh mình? Hắn vội vã mở miệng nói: "Không có, ở trong mắt thuộc hạ chỉ có chủ tử, những người khác, ta đềy không nhìn thấy."

"Ừ!" Tự Long Hồn vừa lòng gật đầu.

Nguyệt âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, hi vọng chủ tử đừng nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn đã phát hiện chủ tử rình coi người đang tắm rửa ở bên trong, bằng không hắn có mười cái mạng cũng không đủ.

Nhìn cử chỉ khác thường của Ma Chủ, hắn càng xác định Ma Chủ có quan hệ đặc bịêt với nữ nhân kia.

Chỉ là ở điểm này, đối với Thu Y, Nguỵêt có vài phần kính trọng , không dám nói bởi vì nàng bị hủy dung mà cho rằng nàng không có lực hấp dẫn.

Kỳ thực cẩn thận nhìn một chút, ở bên phần khuôn mặt không bị hủy dung, thoạt nhìn cũng biết nàng là một mỹ nhân.

"Nguyệt, ngươi thay ta điều tra lai lịch của nữ nhân xấu xí kia."

"Vâng".

Nhưng vào lúc này, có tiếng vang từ trong ôn tuyền truyền đến.

"Nàng đã trở lại, ngươi nhanh rời đi."

Nguyệt phát hiện một người luôn luôn không cho ai tới gần như Ma Chủ, lại chủ động muốn tìm hiểu lai lịch của một nữ nhân.

Là nữ nhân đó! Chưa bao giờ chủ tử để nữ nhân vào trong mắt, bây gìơ lại muốn tìm hiểu lai lịch của Lý cô nương sao?

Ba người bọn họ đều lo lắng đề phòng chủ tử vì bọn họ nghĩ chủ tử không thương nữ nhân, mà thương nam nhân. Hiện tại, hắn có thể nói tin tức tốt lành này cho hai người kia bíêt rồi.

Bọn họ luôn phải bảo vệ sự trong sạch của bản thân, mà bây gìơ phải cảm tạ Lý cô nương đã giúp họ, cho nên, bọn họ sẽ coi Lý cô nương là ân nhân cứu mạng của mình, dốc hết toàn lực báo đáp nàng.

Nguyệt lau đi giọt lệ kích động trên khóe mắt, rồi nhanh chóng ẩn vào đêm tối, nháy mắt liền biến mất.

Đêm, lại trở về trạng thái trầm tĩnh.

Bởi vì hôm nay Thu Y tự tay nấu đồ ăn, nên cảm thấy trên người toàn mùi khói và dầu, phải chạy tới ôn tuyền tắm rửa một chút. Nghe nói ở phiá sau một ngôi nhà nhỏ trên núi có ôn tuyền, có thể ngâm mình trong nứơc ấm. Cho nên nàng thuê một chiếc xe ngựa, mang theo Tự Long Hồn đang mê man ngủ chuyển đến nhà mới. Sau khi nữ nhi của chủ nhân ngôi nhà này đựơc gả cho kẻ có tiền ở kinh thành, hắn cũng bíên thành phượng hoàng luôn, tất cả mọi người trong nhà đều dọn đến kinh thành, coi như nàng đã nhặt đựơc một chỗ ở đầy tiện nghi.

Sau này nàng sẽ kêu Tự Long Hồn ra đó tắm suối nước nóng.

"Xảy ra chuyện gì, sao mặt của ngươi lại đỏ hồng như vậy?" Thu Y dọn bát đũa xong, phát hiện Tự Long Hồn không nói một câu, cảm thấy rất kỳ quái.

Mấy ngày nay tiểu hài tử này rất kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy nàng, mặt hắn sẽ ửng hồng. Hay là hắn phát sốt?

Chẳng lẽ miệng vết thương không xử lý tốt, nên nhiễm trùng dẫn đến biến chứng?

Tay nàng muốn sờ lên trán của hắn, lại bị bàn tay nhỏ bé đáng yêu của hắn chặn lại.

"Sao ngươi lại mặc như vậy?" Khẩu khí của hắn giống như một lão công bảo thủ đang chất vấn thê tử của mình.

Thu Y cúi đầu nhìn bản thân, nàng đang mặc quần đùi, mặc như vậy ở hiện đại là chuyện bình thường.

"Ở nhà mặc như vậy cũng đựơc."

"Nhưng nếu bị nam nhân khác nhìn thấy, hắn sẽ phá hủy sự trong sạch của ngươi, sau này đừng mơ gả đựơc cho ai."

Nàng cười thay hắn múc cơm, rồi mới ngồi xuống thay hắn gắp thức ăn, "Ta bị tiểu nam hài như ngươi nhìn hết rồi, sau này nếu không gả cho ngươi thì không gả cho ai đựơc nữa rồi."

Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng thật tốt, tay phải của Tự Long Hồn đã có thể cử động, hắn ăn vài miếng cơm, rồi mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, vẻ mặt đứng đắn, nhìn nàng.

"Ngươi nói, sau này sẽ gả cho ta."

Nàng mỉm cười gật đầu, "Đúng, đúng, đúng. Có một tiểu tử đáng yêu như vậy muốn cưới một nữ nhân xấu xí như ta, ta cảm động đến nỗi không thở đựơc nữa rồi."

"Ta nói nghiêm túc."

"Đựơc rồi, ăn chút gà chiên đi, nhất định ngươi sẽ thích." Tuy không đựơc ngon như ở McDonald's nhưng cũng tạm chấp nhận đựơc."Ăn ngon đi?"

"Rất kỳ quái, nhưng mà ăn ngon."

Đựơc rồi, có tiến bộ, trứơc kia tiểu tử đáng ghét này nói nàng nấu ăn tạm chấp nhận đựơc, chính vì ngại khen. Nhưng thật ra hắn lại ăn hết sạch không để thừa tý nào.

"Ăn no rồi ta sẽ cho ngươi nếm thử món này."

"Ngươi lại muốn cho ta ăn món kỳ quái gì nữa?"

Nàng cười hề hề, "Đúng là rất kỳ quái, đảm bảo đảm ngươi chưa bao gìơ đựơc uống."

Ăn cơm xong, hắn bị bắt đi tản bộ cùng nàng, nói là tốt cho việc tiêu hóa. Thật sự là một nữ nhân kỳ quái, những lời nói kỳ quái của nàng lại giống như một đạo lý. Nhưng mà hắn cũng phát hiện, càng ngày hắn càng thích nắm tay nàng tản bộ dưới ánh trăng, không cần suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần nghe nàng nói mấy câu kỳ quái, giọng nói của nàng rất dễ nghe.

Đợi đến khi thời gian tản bộ kết thúc, nàng mới thần bí kéo hắn vào trong nhà, cầm một cái chén rồi cho cái gì vào đó, lay động vài cái, màu nước trong chén chuyển thành màu lục rất đẹp mắt.

Chẳng lẽ là độc dược? Hắn nhìn mấy người chế tạo độc dựơc cũng trộn vài thứ vào với nhau, lắc tới lắc lui.

"Tốt lắm, ta đã phải bỏ thật nhiều tiền để tìm mua một khối băng, bỏ vào uống sẽ ngon hơn." Thu Y dùng đao bào khối băng, rồi cho vào trong chén, khối băng đựơc bào nhanh chóng tan ra.

"Khối băng rất đắt tiền, ngươi là nữ nhân sao lại có nhiều tiền như vậy?"

"Tiểu hài tử không nên hỏi, ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi." Nàng không thể nói với hắn đây là tiền bồi dưỡng nàng đòi đựơc của đôi cẩu nam nữ kia. Loại chuyện này rất khó nói.

"Ngươi!" Nàng lại dùng mấy lời nói qua loa này để qua mắt hắn.

"Uống đi, nhanh lên, nếu không uống ngay sẽ không còn ngon đâu." Nói xong, nàng vui vẻ bưng cái chén "Độc dược" lên uống. Thật sự có thể uống sao? Thấy nàng như vậy, hẳn sẽ không hạ độc hắn chứ? Tự Long Hồn cẩn thận uống một ngụm.

"Thế nào? Uống ngon không?"

"Này. . . Hương vị rất kỳ quái." Uống thì thấy giống rượu, nhưng lại không giống các loại rượu hắn hay uống.

"Đây là rượu cao lương."

"Cao lương?"

Thu Y gật gật đầu, "Ở trường học. . . Ở học quán, nhà bạn cùng phòng trọ của ta làm nghề pha chế rượu, nhà nàng ở Kim Môn (Kim Môn là một quần đảo nhỏ gồm một số hòn đảo nằm dưới quyền kiểm soát của Trung Hoa Dân Quốc như Đại Kim Môn, Tiểu Kim Môn.), năm nào cũng làm điểm phân phối rượu cao lương, hơn nữa bố của nàng. . . Chính là phụ thân của nàng ấy, làm việc ở xưởng rượu, bảo là đã nghiên cứu ra một loại cây có thể chế thành rượu, có giá trị thu nhập cao, cho nên nàng nghiên cứu lấy cây cao lương để điều chế ra một loại rượu giống rượu vang."

Mà lúc đó, nàng cũng biến thành chuột bạch cho bạn cùng phòng thí nghiệm. Cái này gọi là bệnh lâu thành lương y, nàng uống nhiều lần, cũng học được phương pháp pha chế.

Lúc đi dạo phố, nàng phát hiện có một khu sản xuất cao lương, cho nên mới nghĩ đã lâu rồi không có rượu để uống.

Tự Long Hồn gật đầu, không nhịn được lại uống thêm một ngụm nữa, cảm giác man mát lành lạnh, lại có chút kích thích.

"Làm ra nó kiểu gì?"

"Đó chính là sự tinh tế của người pha rượu, ngươi vẫn còn là một tiểu hài tử, về cơ bản là không thể uống rượu." Nàng che miệng bình lại, dùng sức lắc lắc, rồi bỏ thêm mấy khối băng vào.

"Chén này cho ngươi, chén này gọi là ký ức ngọt ngào, nồng độ cồn trong chén này thấp hơn rất nhiều so với chén kia, ngươi có uống cũng không say." Mong là vậy, dù sao cũng là rượu cao lương, Thu Y hơi chột dạ nghĩ.

"Ký ức ngọt ngào?"

"Không sai, dùng một ly rượu cao lương, ba chén nước chanh, một phần ba chén bạc hà, tạo thành một ly rượu kỷ niệm ngọt ngào."

"Tại sao lại gọi là kỷ niệm ngọt ngào? Ta thấy nó không liên quan gì đến ta."

"Bởi vì đối với ta, ngươi là một phần kỷ ức ngọt ngào!"

Đương nhiên câu trả lời của nàng khiến khuôn mặt nhỏ nhăn của hắn nóng dần lên, nhịn không được nhíu mày nói: "Sao lại có nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi chứ? Nương của ngươi dạy ngươi thế nào?"

"Mẹ ta mất rồi, không có ai dạy ta cả." Trong nháy mắt nụ cười trên khuôn mặt nàng như bị mây đen che khuất đi, ảm đạm biến sắc.

"Ta. . . Ta không cố ý." Hắn không muốn nhìn thấy nàng không vui, tuy rằng hắn cũng không biết tại sao bản thân lại nghĩ như vậy. Cho tới bây giờ, hắn làm gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không quản những người khác sống chết thế nào. Nhưng mà hình như nàng rất đặc biệt. . . .ở trong lòng hắn.

"Ta biết mà, Long Hồn chu đáo nhất."

Hắn không nói gì, đỏ mặt cúi đầu uống ly rượu mang tên ký ức ngọt ngào.

"Ta gọi ly rượu này là tưởng niệm."

"Tưởng niệm ai?" Hắn cảnh giác hỏi.

Nhìn hắn thật giống như một chú chó nhỏ đáng yêu, "Đương nhiên là tưởng niệm mẹ ta!"

"À!" Hắn nhẹ nhàng thở ra, sau đó vì sợ bị vạch trần mình nói hớ, hắn nói tiếp: "Sao chén này nhìn lạ vậy, có cả màu vàng và màu đỏ?"

0

"Dùng một chén nhỏ cao lương, bốn chén nước cam, một phần hai chén thạch lựu, tạo thành ly rượu chua chua ngọt ngọt, gọi là tưởng niệm."

Mút nhẹ một ít rượu, sau đó nàng uống một ngụm thật lớn.

"Chẳng thục nữ gì hết!" Vừa nói xong, hắn cũng uống một ngụm lớn. Thoáng chốc, mặt hắn đỏ lên.

Sao hắn có thể đáng yêu như vậy chứ? Thu Y nhịn không được vươn tay ôm chặt lấy thân mình nho nhỏ của hắn, "Long Hồn thật đáng yêu! Cho tỷ tỷ hôn một cái."

"Ngươi làm cái gì? Đúng là nữ nhân không biết xấu hổ. . . Không cần. . . Ngươi buông tay!" Xem ra tiết mục uống rượu, lại biến thành tiết mục đùa giỡn. Những tia sáng ấm áp chiếu vào trong phòng, tuy rằng ở bên trong, một lớn một nhỏ đang cãi nhau, nhưng mùi vị của hạnh phúc lại quanh quẩn đâu đây.

"Ma Chủ!"

"Điều tra được gì rồi?"

"Đã có manh mối, người đang ở con suối sau núi."

"Tốt lắm, lập tức bắt lại cho ta, nhớ kỹ, không cho nàng chết, nàng nhất định phải còn sống."

"Vâng!"

"Đi thôi!"

"Tuân mệnh. . . Chủ tử, mặt của người rất hồng. . .Nhưng cũng có một chút đỏ, chẳng lẽ. . ."

"Là do ma chú." Trong lòng Tự Long Hồn thầm nguyền rủa, đều tại nữ nhân biến thái kia, cứ đòi hôn hắn, còn lưu lại dấu hôn trên mặt hắn, còn nói đây là cái gì dâu tây. . .

"Các ngươi lo làm tốt chuyện của mình đi, ít quan tâm đến chuyện của ta đi."

"Vâng".

Nhưng vào lúc này -

"Long Hồn, ngươi ở đâu? Ta đã chuẩn bị quần áo cho ngươi, nhanh đi tắm rửa đi, nếu lại lười biếng không chịu tắm, hôm nay ta sẽ không cho ngươi ngủ ở trên giường!"

Mặt Tự Long Hồn càng thêm hồng, mà mặt của ba người quỳ gối ở phía dưới không có biểu cảm gì khác, giống như không nghe thấy gì hết.

Tự Long Hồn mới vừa vào nhà, liền nghe được tiếng cười ở phía xa.

Đáng chết! Một ngày nào đó hắn sẽ thanh lý bọn chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.