Không biết anh đã ngủ bao lâu, Từ Ngôn Mặc khẽ cử động thân mình cổ họng có chút khô anh toang mở mắt ra muốn tìm chút nước để uống.
Anh dự định chống tay ngồi dậy nhưng bất ngờ tay lại bị người khác nắm chặt, lúc này anh mới nhìn sang thì ra là Ái Linh vẫn một mực nắm lấy tay anh không buông.
Từ Ngôn Mặc lẵng lặng nhìn cô nhóc đang nghiêng đầu ghé vào thành giường nhắm mắt ngủ, anh vươn tay vén lọn tóc mai đang loà xoà trước trán cô.
Sau lại khẽ thở dài nhẹ nhàng tách những ngón tay nhỏ nhắn đang nắm chặt bàn tay to rộng của anh ra, anh bước xuống giường bế ngang cô lên anh thật nhẹ tay nhẹ chân mà đặc cô lên giường nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ an yên đến thế trong lòng Từ Ngôn Mặc thoáng một mảnh trầm ngâm.
Anh xoay người đi đến trước cửa tủ trong phòng khẽ suy nghĩ chần chừ một lát, rồi vươn tay lấy trong ngăn tủ ra một chiếc hộp mở ra bên trong là một sợi dây chuyền.
Anh cầm lên ngắm ngía sợi dây chuyền một chút rồi bước đến cạnh giường nhẹ nhàng đeo vào cổ Ái Linh, rồi chính mình cũng nằm xuống vươn tay ôm cô vào lòng.
Đây là sợi dây chuyền anh mua từ mấy hôm trước thú thật anh đã sớm động tay chân trên sợi dây chuyền nên vẫn có chút do dự đắn đo chưa tặng cho cô.
Nhưng hôm qua sau khi biết rõ được chân tướng sự thật về quá khứ của cô anh liền sinh ra lòng lo lắng bất an không yên, cho dù sau này cô có trách móc anh vì sợi dây chuyền này anh vẫn không hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay.
Thoáng cười giễu một tiếng, nếu có người mắng anh là tên cầm thú anh cũng chấp nhận, bởi vì cái năm 18 tuổi ấy anh vậy mà lại có phản ứng không nên có với một cô nhóc chỉ mới 8 tuổi.
Khi đó anh vui mừng biết bao khi đã thấu rõ lòng mình, nhưng song anh cũng vô cùng sợ hãi hoang mang và kinh tởm với bản thân.
Cái cảm giác hưng phấn lại tra tấn tâm lý ấy như ăn mòn tâm trí anh, nó là ác mộng bủa vây anh suốt quãng thời gian dài.....sau cùng anh lựa chọn trốn tránh bỏ đi vào quân ngũ.
Lúc ấy anh nghĩ chỉ có cách này là tốt nhất cho cả anh và cô, bởi cô còn quá nhỏ anh lại đang trong tuổi khí thịnh anh sợ hãi nếu gần cô quá lâu anh sẽ làm nên chuyện cặn bã nào đó với cô mất.
Những tưởng chỉ cần qua một thời gian anh sẽ quên đi cảm giác với cô nhưng không ngờ càng cố quên lại càng nhớ rõ....ròng rã 3 năm anh thật sự không chịu đựng được nữa mặc kệ tất cả hậu quả anh cũng quyết quay về tìm cô nhưng.... cuối cùng đã muộn màng.
Cho đến hôm nay cô nhóc năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện trước mắt anh khiến cho tâm tư giấu kín bao năm của anh một lần nữa bùng phát và lần này anh tuyệt đối sẽ không để cho cô thoát khỏi vòng tay anh.
Cô nhóc của anh đã đủ đáng thương cô đã phải trải qua gần hết sự thống khổ của cuộc đời khi chỉ mới đôi mươi mà thôi.... giờ đây phần đời còn lại anh nguyện gánh vác thay cô chỉ mong cô có thể vui vui vẻ vẻ mà tiếp tục sống.
" Linh Linh....anh xin lỗi vì đã để em một mình đối mặt với tất cả... giờ đây bắt đầu từ giấy phút này hãy để anh chăm sóc cho em "
Từ Ngôn Mặc thầm thì bên tai Ái Linh, anh vươn tay xoa xoa gương mặt cô động tác vô cùng dịu dàng như thể đang nâng niu một món bảo vật vậy.
Mặt trời dần dần ngã về phía tây hai người vẫn một mực ôm lấy nhau lẵng lặng không tiếng động chìm vào giấc ngủ.