Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 73: Tạ Diễn: €�Anh ơi, em hơi mắc tiểu…”




Edit: Sa

Beta: Kem

***

# Đông Thành Đấu súng# Chủ đề này bị cư dân mạng đẩy lên đầu bảng hotsearch vào nửa đêm.

Lúc Cù Tranh Viễn nhìn thấy hotsearch đã là rạng sáng, chuyên viên trang điểm vừa tẩy trang cho hắn xong, hắn còn tưởng là bộ phim chiếu mạng trinh thám hình sự nào đó cọ nhiệt nên chẳng tò mò nhấn mở mà bước vào trong xe, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi.

Cho đến khi Vương Bất Phàm ở bên cạnh chửi một tiếng “WTF”, hắn mới nghiêng người dựa qua liếc thử.

Tin tức là từ một tài khoản nhật báo xã hội dấu V xanh đưa ra, đăng lên từ hơn hai mươi phút trước.

– – 11 giờ đêm ngày 12 tháng 10, một chiếc xe tải xuất phát từ thành phố X đã bị cảnh sát chặn đường vào lúc đi qua trạm thu phí đường Nam Loan thành phố Đông Thành.

Theo tìm hiểu, sự việc xảy ra tối đó là cục công an thành phố Đông Thành và Hạ Thành cùng cảnh sát khu vực vịnh Du phối hợp thực hiện nhiệm vụ.

Trong phương tiện tình nghi có chứa đầy thuốc phiện cũng như súng ống đạn dược, lúc cảnh sát vây bắt nghi phạm ở lối ra vào trạm thu phí đã gặp một vài rủi ro nguy hiểm.

Cảnh sát nổ súng cảnh cáo, nghi phạm lái xe ngoan cố chống cự, cầm súng phản kháng, phương tiện tình nghi đã nhiều lần đâm về phía xe cảnh sát, dẫn đến xe cảnh sát lộn nhào bốc cháy.

Trong trận đấu súng giữa cảnh sát và tội phạm, hai kẻ tình nghi bị bắn chết tại chỗ, hơn mười cảnh sát nhân dân bị thương nghiêm trọng, hiện đã đưa đến bệnh viện Đông Thành cấp cứu.

Cảnh sát ở hiện trường đã thu được số lượng lớn súng ống đạn dược, toàn bộ bảy kẻ khác liên quan đến vụ án đã bị bắt giữ tại trận, may mắn không có người dân thương vong.

Cù Tranh Viễn chợt nhớ ra hôm trước Tạ Diễn nói cậu đi Đông Thành chấp hành nhiệm vụ.

Thời gian và địa điểm vừa khớp, hắn không thể không liên hệ hai chuyện này với nhau.

Dưới bài Weibo này có đoạn video phát tự động, có vẻ người quay video không cầm chắc điện thoại, nó lắc lư đến nỗi người xem cũng cảm thấy đau đầu, người quay phim phải lúi húi mãi mới ngắm chuẩn chiến trường sau màn khói thuốc súng, hàng loạt vết máu và xác xe còn chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ, có thể nhìn thấy một thanh chắn lối ra vào ở trạm bị tông bay.

Một chiếc xe cẩu lớn màu vàng đang kéo chiếc xe bị lật giống phương tiện tình nghi về vị trí ban đầu, nhân viên công tác mặc áo phản quang đang tích cực dọn sạch chướng ngại trên đường.

Ống kính chuyển hướng, chiếc SUV màu đen bốc cháy lật úp ở bên đường, có thể nhìn ra lúc còn nguyên vẹn chắc nó đã chịu một cú va chạm cực kì mạnh và bị kéo lê, phần lớn thân xe lõm xuống, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu vì nó cháy còn mỗi một khung xe trơ trụi.

Vì hoảng sợ mà ấn đường Cù Tranh Viễn nhăn tít lại, ngón tay hắn chạm nhẹ vào màn hình rồi quay về trang chủ để kiểm tra tỉ mỉ tin tức này.

Tâm trí hắn rất loạn, hắn đọc kĩ càng từng dòng chữ, hơi thở lại càng nặng thêm một phần.

Vương Bất Phàm cũng để ý thấy biểu cảm của hắn không mấy thích hợp, cô hỏi làm sao thế.

Cù Tranh Viễn hoàn toàn không nghe thấy giọng cô, trong mắt hắn chỉ còn lại một hàng chữ nhỏ ở chỗ bình luận hot.

Chồng tôi công tác ở bệnh viện khu Đông Thành, nghe đâu mấy cảnh sát nhân dân được đưa đến đó có rất nhiều người bị thương nặng, có một người toàn bộ phần đùi trở xuống đều bị dập nát, chẳng nhìn ra được gì cả, chỉ có thể cắt bỏ hết, hơn nữa tuổi của cảnh sát đó rất trẻ, thật sự thảm quá chừng, buôn bán ma tuý chắc chắn không được chết yên ổn.

Ngực Cù Tranh Viễn “lộp bộp” liên hồi.

Hắn vừa nghĩ thầm, Tạ Diễn cũng chỉ là một cảnh sát nhỏ bé mới nhậm chức vài năm mà thôi, đâu đến lượt cậu tham gia nhiệm vụ nguy hiểm thế này, vừa lo lắng gọi qua số điện thoại mới của Tạ Diễn.

Tạm thời không liên lạc được.

Trái tim hắn lại căng chặt thêm mấy phần.

Hắn hoảng hốt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vàng nhạt đang chiếu sáng con đường im ắng vắng vẻ.

Và cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tin nhắn mà Tạ Diễn gửi có ý nghĩa gì.

“Đi cục thành phố.” Giọng hắn khàn khàn, dường như tốn rất nhiều sức mới nói ra được mấy chữ này.

Tài xế và Vương Bất Phàm đồng thời “Hả?” một tiếng.

“Quay đầu xe! Đi cục cảnh sát!”

Cục cảnh sát Hạ Thành vào lúc này đèn đuốc sáng trưng, tin tức về vụ đấu súng đêm khuya đã lan truyền nhanh chóng, gần như mọi người đều đang bàn tán tin này, tan làm cũng chẳng ai chịu đi, cứ nhao nhao liên lạc với đồng nghiệp mà mình quen, thăm hỏi họ có bị thương không.

Khương Phi gọi cho đàn anh của cậu mãi mà không được, cứ như kiến bò trên chảo nóng, cậu chỉ đành gọi điện thoại cho đồng nghiệp khác cũng đi cùng, lão Trương nói lúc Tạ Diễn được người khác kéo từ trong xe ra đã ngất rồi, bây giờ cậu đang cấp cứu ở bệnh viện, vẫn chưa tỉnh lại.

Vừa đúng lúc đó, Cù Tranh Viễn đến cục cảnh sát, Khương Phi nhìn thấy hắn trong sảnh lớn cũng sững cả người.

Từ sau vụ án quấy rối tình dục lần trước, hai người cũng xem như trở thành bạn bè, sau một hồi trao đổi, họ quyết định cùng nhau đến bệnh viện thành phố Đông Thành xem thử tình hình thế nào.

Đây là lần đầu tiên Khương Phi ngồi trên xe Cù Tranh Viễn, cậu đang muốn nói mùi hương trong xe này sao mà quen thế, giống như từng ngửi thấy ở đâu rồi thì tài xế bị đuổi xuống xe.

Cù Tranh Viễn lái xe nhanh như tàu lượn siêu tốc, đặc biệt là lúc qua khúc cua của lối ra cao tốc, cảm giác đó mãnh liệt vô cùng. Một tay Khương Phi bám chặt tay vịn chỗ ghế lái, lưng thì dán chặt lên lưng ghế, cậu hận không thể hoà thành một thể với xe: “Anh ơi, anh có thể lái chậm xíu không… Bằng lái xe của anh thi bao nhiêu năm rồi?”

Cù Tranh Viễn căn bản không nghe thấy lời của cậu: “Cậu gọi điện thoại lần nữa hỏi thăm tình hình thế nào, em ấy đã tỉnh chưa.”

Khương Phi vội nuốt bữa ăn khuya dâng lên đến tận cổ họng về, đau khổ nói: “Vẫn đang trong phòng cấp cứu.”

Đã nhiều tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc trận đấu súng bắt đầu đến giờ rồi, tình trạng phải tệ đến mức nào mới phải cấp cứu lâu đến thế?

Tâm trạng Cù Tranh Viễn khó mà bình tĩnh nổi, hắn cầu nguyện trong thầm lặng, vậy mà Khương Phi cứ nhiều chuyện, y chang con vẹt, suốt ngày hóng chuyện: “Rốt cuộc anh và đàn anh của tôi có quan hệ gì thế? Tối trễ vậy mà còn cố ý chạy qua.”

Cù Tranh Viễn hơi đắc ý một chút: “Có nói cậu cũng không tin.”

“Đừng mà, anh nói thử xem, chắc chắn tôi tin, là quan hệ bình thường hay là không mấy bình thường? Thực ra lần trước thấy ánh mắt hai người là tôi đã thấy không đúng rồi.”

“Cậu làm cảnh sát mà sao cứ thích hóng chuyện luyên thuyên thế này nhở?”

Khương Phi rụt cổ lại: “Cái này sao gọi là hóng chuyện luyên thuyên được! Tôi đây là quan tâm mấy anh thôi!”

Tài xế đã về, trong chiếc xe này chỉ còn lại ba người là Vương Bất Phàm và hai người họ, Khương Phi vẫn chẳng có mắt nhìn cứ truy hỏi: “Rốt cuộc là quan hệ gì vậy? Là người thân phải không? Chắc sẽ không là cái kiểu anh em của gia đình ly hôn kết hợp nhỉ? Tôi nói chứ trên người đàn anh của tôi có mùi hương đậm vẻ gia đình giàu có sa sút. Là mẹ anh đến với ba anh ấy hay là ba anh đến với mẹ anh ấy?”

Nói đến việc kết hôn, Cù Tranh Viễn chợt nhớ đến một chuyện quan trọng.

“Cậu biết đàn anh của cậu có một người chị gái không?

Khương Phi lắc đầu: “Tôi không biết, chị gái nào thế?”

“Thôi không có gì.”

“Này! Đừng nói vậy chứ! Cái con người này sao mà anh chỉ nói một nửa khơi gợi hứng thú của người ta thế, là chị ruột hả? Nói như vậy thì mấy anh đã biết nhau từ nhỏ phải không?”

Cù Tranh Viễn thở dài: “Sau này cậu già rồi chắc chắn rất hợp với mấy bác gái nhảy quảng trường.”

“Tôi chẳng cần già cũng đã hợp rồi.” Mấy giây sau, cuối cùng Khương Phi cũng phản ứng lại, “Ây anh cái người này sao mà mắng xéo người ta thế chứ!”

Chiếc Cayenne màu đen chạy nhanh lên cao tốc, chạy không ngừng nghỉ, cả đường vụt đi như tên lửa, phóng đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất.

Vào giờ này mà bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, mấy chiếc xe cấp cứu đậu ở cửa, nhân viên y tế trực ban mặc áo blouse trắng đi ra đi vào trong ngoài phòng cấp cứu, cũng có mấy người lớn tuổi gầy trơ xương nước mắt giàn dụa ngồi ở cửa.

Tiếng khóc cùng tiếng than thở là hai âm thanh thường nghe thấy nhất ở chỗ này.

Vừa vào cửa là quầy lễ tân bệnh viện, Cù Tranh Viễn lo lắng bước qua hỏi: “Có phải có một tốp cảnh sát được đưa đến đây không?”

Y tá thoáng cái đã nhận ra hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ, nhưng vướng phải giờ làm việc, cô chỉ đành kìm nén tâm trạng, ngây ngốc gật đầu, chỉ về cửa lớn phòng cấp cứu: “Nửa đêm đưa đến đấy ạ, một tốp lớn cảnh sát mặc đồng phục, em không biết người anh nói là người nào…”

Cô còn chưa nói xong, hai chân Cù Tranh Viễn đã phản ứng nhanh hơn não, sải bước vọt đến phòng cấp cứu.

Phòng khám và sảnh chờ có hai cửa ngăn cách, còn chưa đến cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng than khóc đau thấu tim gan, có nam có nữ, bối rối bày tỏ nỗi ân hận, những tiếng gào vang lên không dứt khiến người ta lo lắng bất an.

Hai chân Cù Tranh Viễn đóng đinh tại chỗ, làm thế nào cũng không bước tiếp được.

Hắn biết có người ra đi rồi.

Vương Bất Phàm cũng bước qua một cách khó khăn: “Chị giúp em nhìn thử trước.”

Vào khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, những tiếng gào khóc kia càng trở nên khản đặc, siết chặt tim người ta đến nỗi co thắt.

Phòng phẫu thuật không rộng mấy, tổng cộng có mười giường, Cù Tranh Viễn lia mắt một vòng nhưng không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, chỉ trực tiếp đối mặt với một tốp người vây bên giường bệnh, người nào người nấy gào khóc lau nước mắt giàn dụa, một người phụ nữ lớn tuổi đã khóc đến choáng váng.

“Thằng bé mới hai mươi bảy tuổi, tôi cầu xin mấy người, mấy người cứu nó được không, khám lại thử, khám lại thử đi mà.”

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện có vóc người vạm vỡ, quần áo dính đầy vết máu, còn phủ thêm một lớp bụi nên trông có vẻ tái xám, cánh tay và bắp chân đều quấn băng gạc, từ đầu đến giờ vẫn rỉ máu ra bên ngoài.

Ông kéo một bác sĩ mặc blouse trắng, liên tục nghẹn ngào: “Cầu xin mấy người, thử lại lần nữa đi mà.”

Bác sĩ không tránh né, chỉ nhìn ông với vẻ bất lực: “Hãy nén đau thương.”

Vương Bất Phàm thấy vậy cũng không còn dũng khí bước tiếp nữa, nếu như cô không nhớ lầm, năm nay Tạ Diễn vừa đúng hai mươi bảy tuổi.

Có một người đàn ông đỡ ông bác đứng dậy: “Bác ơi, xin nén đau thương, con nghĩ Tiểu Diễn sẽ không hối hận đâu.”

Lúc Cù Tranh Viễn nghe thấy lời này, đầu óc hắn trống rỗng, tựa như có người tắt từng nút nguồn điện trên cơ thể hắn, trong nháy mắt tất cả cơ quan đều đình công, sức lực cả người cũng bị rút hết chẳng sót lại gì.

Tim hắn cũng không hề đập dữ dội, hắn chỉ ngây ngẩn ngóng nhìn về cái giường bệnh nọ, hơi luống cuống chẳng biết làm sao, hắn không dám đến gần, trong tai đều là tiếng vang ong ong.

Mùi nước khử trùng tiến vào xoang mũi, có y tá trực ban nhận ra hắn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ gọi tên hắn nhưng hắn vẫn bất động sững sờ một chỗ.

Sao trời đã rơi xuống, thế giới của hắn bị trận tuyết lớn chôn vùi, trở nên yên tĩnh không chút tiếng động, tất thảy về tương lai đã không còn quan trọng nữa.

Nhưng trước mắt hắn vẫn hiện rõ rành rành nụ cười non nớt của cậu thiếu niên, vẻ phấn khởi lúc ăn được món ngon, vẻ vui tươi rực rỡ sau khi giải ra đề thi, khoa tay múa chân sau khi cao thêm nửa cm…

Tạ Diễn còn nhỏ thế mà, hẳn là còn đầy hy vọng chờ mong vào bình minh, chứ không phải hóa thành một làn khói xanh, trôi dạt lang thang trong ánh đèn muôn nhà.

Tạ Diễn ra đi rất cô đơn nhỉ.

Cù Tranh Viễn càng nghĩ càng đau lòng, hồn bay phách lạc bước đến trước giường bệnh.

Ông bác hung hăng nện xuống bên giường, nước mắt nước mũi giàn dụa gào khóc: “Thằng nhóc thối này! Sao con dám bỏ ông đây ở lại thế giới này như vậy hả?”

Cù Tranh Viễn đoán ông bác này chắc là một vị lãnh đạo nào đó của cục cảnh sát, những người này đều là đồng nghiệp của Tạ Diễn.

Mặc dù dựng đài tưởng niệm anh hùng cho Tạ Diễn là một chuyện vinh quang, nhưng hắn vẫn muốn mua một phần đất phong thuỷ đắc địa rồi hợp táng cùng Tạ Diễn, làm một đôi tình nhân quỷ.

Do đó hắn lấy hết can đảm nói: “Bác ơi, không sao đâu, em ấy chỉ đổi nơi sống mà thôi. Hậu sự của em ấy cứ giao cho con xử lý nhé.”

Ông bác lau nước mũi, ngước mắt nhìn: “Cậu là ai đấy?”

Vì để giành được quyền xử lý hậu sự, Cù Tranh Viễn chẳng sá gì, hắn nói bằng giọng điệu vững vàng và kiên định: “Con là người yêu của em ấy.”

“Hả?”

Ánh mắt của một đám người tụ hết lên người hắn, Vương Bất Phàm chỉ hận không thể may cái miệng của Cù Tranh Viễn lại, cô lúng túng giải thích: “Quan hệ của họ tốt lắm ạ, bình thường đều thích trêu đùa gọi đối phương thế này.”

Lúc này, vợ của người chết lau nước mắt, mở to cặp mắt hạch đào đỏ hoe nhìn hắn: “Tôi với Hạo Quân quen nhau hơn mười năm rồi, sao đó giờ chưa từng gặp anh?”

“Ơ!?”

Âm thanh nghi ngờ đầy kinh ngạc này đến từ hai người Cù Tranh Viễn và Vương Bất Phàm, Cù Tranh Viễn hỏi lại bằng giọng điệu méo mó hết sức, “Cô nói cậu ta tên gì cơ?”

“Rốt cuộc anh là ai hả?” Ông bác hỏi.

Cù Tranh Viễn cũng nhanh chóng quên mất hắn là ai, hắn liều mạng chen vào tốp người, duỗi tay lật cái chăn lên, người trên giường đã bị đụng đến be bét máu thịt, không nhìn rõ dáng vẻ ban đầu.

“Anh muốn làm gì?” Bác gái nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt đỏ hoe.

“Cậu ấy tên gì?” Ngón tay Cù Tranh Viễn run rẩy chỉ người đang nằm trên giường bệnh.

“Nghiêm Hạo Quân.”

“…”

Khương Phi là người duy nhất nghe hết lời của cô y tá nhỏ, bởi vì cậu cảm thấy vẻ ngoà i của đối phương rất đẹp.

Nguyên văn lời của cô y tá nhỏ là : Em không biết người anh nói là người nà o… Đa số bọn họ đều không có nguy hiểm đến tính mạng, sau khi là m xong công tác cấp cứu đều chuyển đến phòng bệnh phổ thông rồi ạ.

Vậy nên cậu ấp ủ ý xấu đi trước một bước rồi nhanh chóng tìm thấy đà n anh nằm trên giường bệnh.

Tạ DiỠn thấy cậu như thấy cứu binh, chẳng kịp bộc lộ chân tình cũng không kịp lớn giọng kể khổ, cậu đi thẳng và o vấn đề: “Em đến vừa đúng lúc đó, nhanh nhanh nhanh, đỡ anh đi toilet! Nhịn chết anh rồi!”

Hà nh lang tầng ba khoa nội trú sáng đèn, dưới sự dìu đỡ của Khương Phi, Tạ DiỠn gian nan di chuyển đến nhà vệ sinh phía tây hà nh lang.

Chân phải của cậu bó thạch cao dà y cộp, từ đầu gối trở xuống không thể cử động, nạng thì phải sáng sớm mai mới đưa đến, hoạt động rất bất tiện.

Khương Phi vừa đến gần cậu đã gửi thấy một mùi thuốc nước nồng nặc.

“Có đi được không anh? Không thì em hỏi mượn y tá cái bô nhé, anh cứ tiểu thẳng và o trong đó là được.”

Với chuyện tiểu và o đồ vật xấu hổ như bô Tạ DiỠn cực kỳ ghét bỏ, khăng khăng phải đi toilet.

Đầu cậu bị rách, vết thương phải may mấy mũi, còn chấn động nhẹ, băng gạc mà u trắng bị máu loãng thấm ướt, lan ra thà nh một mảng đỏ tươi.

Bọn họ vừa đi ra khỏi phòng chưa được hai bước thì nhìn thấy một người có vẻ ngoà i quen mắt, Cù Tranh ViỠn hẳn là vừa từ kết thúc công việc ở hiện trường quay chụp, đầu tóc rối bời, sắc mặt mệt mỏi, giữa trán có nét hạnh phúc không thể che giấu.

Tạ DiỠn thấy đối phương bước lên một bước rồi phóng như bay qua đây, cười ngạc nhiên mừng rỡ, cậu còn chưa kịp mở miệng, Cù Tranh ViỠn đã mở rộng hai tay ôm lấy cậu.

Dáng người Tạ DiỠn không cao bằng hắn, cậu ngước nhẹ cằm thì thấy Vương Bất Phà m, còn có hai nhân viên y tế duỗi dà i cổ đứng phía sau y tá, trên hà nh lang đều là camera.

Thà nh thật mà nói thì ở nơi công cộng bị một người đà n ông cao lớn ôm lấy là một chuyện rất xấu hổ.

Sợ người khác trông thấy, lại lo rằng bản thân hối hận, trong dòng cảm xúc phức tạp, Tạ DiỠn vẫn giơ tay vuốt nhẹ lưng hắn. Trời không nóng lắm nhưng lưng Cù Tranh lại ẩm ướt.

Trên đường đến Cù Tranh ViỠn đã chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất, mặc kệ Tạ DiỠn bị thương nặng đến đâu, bị huỷ dung hay là không thể xuống giường, đời nà y hắn đều muốn phụ trách cậu đến cuối cùng, vậy nên vừa nhìn thấy Tạ DiỠn còn có thể đi lại, cũng không huỷ dung, hắn đã vỡ oà vì vui sướng như trúng vé số.

Tiếng nức nở trầm trầm vang lên bên tai, Tạ DiỠn cũng bất giác ngơ ngác một lúc rồi mới hỏi: “Sao anh đến đây?”

Cù Tranh ViỠn không trả lời, hai tay hắn ôm cậu thật chặt giống như đang giải tỏa một thứ gì đó, Tạ DiỠn cảm thấy mình bị ghì đến nỗi không thở được nên vươn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng của hắn: “Em còn chưa chết mà anh khóc cái gì, hơn ba mươi tuổi rồi, anh chín chắn chút hơn được không nà o?”

Cù Tranh ViỠn tựa như một chú chó lớn xa cách lâu ngà y mới gặp được chủ, hắn vùi mặt trong hõm cổ cậu, nỗi tủi thân và oan ức tích tụ cả tối hoá thà nh một câu oán trách nhẹ tênh: “Hồn vía cũng bị em doạ cho chẳng còn luôn rồi.”

Hai cái bóng đèn ngà n kw bên cạnh rút điện thoại ra chuẩn bị ghi lại cảnh tượng ngượng ngùng nà y, Tạ DiỠn nhìn chằm chằm hai người họ nhưng cũng vô ích.

Tạ DiỠn bất lực vô cùng, cậu giơ tay an ủi Cù Tranh ViỠn, nhỏ giọng vỗ về: “Nhiệm vụ lần nà y khá đặc thù, sau nà y sẽ không vậy nữa, anh xem tin tức chưa? Tụi em thu giữ được và i chục kilogam ma tuý đá, còn có súng ống với đạn nữa.”

Giọng Cù Tranh ViỠn cà ng tủi hơn: “Nhưng anh chỉ muốn em bình an trở về thôi, nếu như em xảy ra chuyện gì ngoà i ý muốn, thu giữ và i trăm tấn ma tuý đá cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

Trong giây lát Tạ DiỠn đã rưng rưng nước mắt.

Cái ôm khoá cứng vì sống sót sau tai nạn kéo dà i rất lâu, lâu đến nỗi thiếu chút nữa cậu quên mất mình ra ngoà i để là m gì.

Một lúc lâu sau, Tạ DiỠn ngọ nguậy nói: “Anh ơi, em hơi mắc tiểu…”

——***——

Lời của chúng mình: Vì Nghiêm và DiỠn trong tiếng trung có phát âm nghe na ná nhau, Nghiêm – yán và DiỠn – yǎn, nên mới xảy ra chuyện anh ViỠn nghe nhầm đó:))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.