Editor: Cá Viên
Chương 7: Mua một tặng một, còn là một đứa ngốc
Tạ Diễn chưa chạy quá xa đã lạc đường.
Bốn phía là núi giả cao sừng sững, cây thông đỏ, thông đen và cây hoàng dương được cắt tỉa thành những hình thủ kì dị, những con đường mòn kéo dài đến nhiều nơi khác nhau, trông cũng hao hao nhau.
Lúc vào tiểu khu mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng không để ý xem xe đi vào bằng cách nào khiến bây giờ cậu chẳng nhớ được đường ra ngoài.
Dọc theo đường đi thật an tĩnh, không gặp bảo vệ, cũng không gặp nhân viên dọn vệ sinh, thậm chí một chiếc xe đi ngang qua cũng không có.
Có điều cậu tình nguyện đi lang thang không có mục tiêu như vậy cũng không muốn phải đối mặt với Lôi......
Không.
Đó là con của Cù Bình Sinh.
Cậu tạm thời cũng không biết tên đầy đủ của đối phương, chỉ biết kêu là Tiểu Viễn.
Cù Tiểu Viễn?
Tạ Diễn nhớ lại hắn đã từng hung thần ác sát nói vào điện thoại: " Đừng hy vọng con chung sống hòa bình, nó dám đụng tới con, con sẽ giết chết nó."
Ánh mắt đó, giọng điệu đó, ký ức của cậu vẫn còn mới mẻ đây!
Tạ Diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, vô cùng tuyệt vọng.
Người anh em mà đối phương muốn giết là mình mà!
Vậy là cậu trêu chọc người ta rồi?
Đã mắng người ta còn làm xước xe, còn muốn vào nhà hắn ăn cơm, khiến hắn bị bố hắn sai lấy nho cho mình, chị gái mình còn là mẹ kế của người ta...
Đây chắc chắn là giở trò rồi!
Nhưng điện thoại mình còn giữ WeChat của người ta, 3000 tệ và một tiếng tiếp xúc gần gũi đó đủ để chứng minh hắn không phải sát thủ máu lạnh, ngược lại là một người tốt tràn ngập thiện ý.
Nếu biết thân phận thật của cậu, sẽ còn bình tĩnh, khoan dung, ôn hòa sao?
Tạ Diễn chạy trốn nhanh quá có chút tức ngực, ngồi xổm ven đường, ngón tay túm lấy tóc, vô thức kéo căng ra, đầu tóc ngay ngắn ban đầu ngay lập tức bị vò thành tổ chim
Tình huống này còn khó khăn hơn giải đề Olympic Toán.
Tiếng thông báo từ WeChat vẫn luôn vang lên trong túi, rung một hồi thì lại reo lên, là nhạc chuông đặc biệt của Tạ Mạn.
Tạ Diễn vừa ngắt cỏ dại vừa nghe điện thoại.
"Em đi đâu vậy? Vừa ra khỏi cửa đã không thấy đâu."
"Em có thể trở về không?" Tạ Diễn cau mày, "Em không muốn ăn cơm ở nhà ông ấy."
"Em nói cái gì?" Tạ Mạn hơi cao giọng một chút.
Tạ Diễn trầm mặt hai giây, bất đắc dĩ đổi thành giọng điệu đáng thương: " Bụng em không thoải mái, không muốn ăn, có thể để bữa khác không?"
"Sao lại tự nhiên không thoải mái? Tạ Diễn, chị nói cho em biết, em đừng đùa với chị ở đây, chúng ta không phải đã sớm nói sao? Em cố ý có phải không?"
"Không phải......"
Tạ Mạn hiển nhiên có chút tức giận còn Tạ Diễn sầu tới nhức đầu.
Bên kia, Cù Tranh Viễn bị bố bắt ra ngoài tìm Tạ Diễn, điện thoại hắn vẫn duy trì trạng thái trò chuyện.
"Em trai của cô bạn gái kia có phải bị ngốc không?"
"Không phải, đầu óc của nó không có vấn đề."
Cù Tranh Viễn có chút bực bội: " Còn không có vấn đề? Không có vấn đề người có thể chạy ra ngoài đi ị à? Thế nào, nó chê chỗ này của chúng ta không đủ phân bón xanh hả?"
Cù Bình Sinh: ".." Vấn đề này quả thật khó hiểu, Tạ Mạn lúc trước không có nói đứa nhỏ này có dấu hiệu của bệnh tâm thần mà.
Chẳng lẽ sợ nó cảm thấy nặng nề, cho nên vẫn luôn nói dối?
Vậy không lẽ việc đang học cấp 3 cũng là giả?
Cù Tranh Viễn chế nhạo: "Mua một tặng một, còn là một đứa ngốc, chúc mừng bố, xem như là ngài trúng thưởng một món quà siêu lớn!"
Cù Bình Sinh mắng to nói: "Thằng nhãi ranh, nhanh giúp bố đi tìm người mau"
Cù Tranh Viễn thở dài.
Mọi người nên có trách nhiệm với người bị tâm thần.
Tạ Diễn nghe thấy tiếng bước chân tới gần, vèo một cái núp vào lùm cây ven đường, kết thúc cuộc điện thoại với Tạ Mạn, chỉ là cậu không biết, từ góc độ của Cù Tranh Viễn, vừa vặn có thể nhìn thấy một cánh tay của cậu...
Cù Tranh Viễn tránh ra thật xa rồi bóp mũi la làng: " Này! Cậu điên rồi à? Thật sự đi ị ở đây?"
Lúc trước Tạ Diễn nghe thấy âm thanh này, cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân, trầm thấp từ tính, bây giờ chỉ cảm thấy da đầu căng cứng, căng thẳng đến độ sắp tè trong quần, sớm biết vậy ở trong rạp phim đã không uống nhiều Coca vậy rồi, cậu còn thấy mình có chút buồn ị rồi đó!
Có ai không, mau cứu cậu!
Nơi này vì sao lại không có địa đạo *chứ?
(*Là cái hầm đào dưới đất thường dùng để trốn quân địch trong chiến tranh, nước mình cũng có nhiều như địa đạo Củ Chi,..)
Cù Tranh Viễn thấy người vẫn không nhúc nhích, cũng không dám tới gần cả buổi trời, sau đó lại tốt bụng nói một câu: "Cậu cần giấy không?"=)))
Tạ Diễn đè thấp giọng quát: "Tôi không cần!"
Cù Tranh Viễn nhíu mày càng sâu: "Cậu bị táo bón hả?"
"Không có!" Tạ Diễn gần như là gào lên "Tôi không định đi ở đây!"
Cù Tranh Viễn cảm thấy tam quan của mình bị nhóc tâm thần này phá nát hết: " Chẳng lẽ cậu còn muốn chọn nơi để đi!?"
"........."
Tạ Diễn như có cái gai ở sau lưng, ánh hoàng hôn nóng rực phảng phất như muốn nướng chín cậu, vết đỏ ửng trên mặt tràn xuống tới cổ, cả da đều đỏ.
Cù Tranh Viễn cong lưng, cách bụi cây rậm rạp cành lá, mơ hồ có thể thấy một loạt những thứ màu xanh lá.
Tạ Diễn lại không dám nhìn hắn.
Hai bên như võ sĩ đang chờ trận đấu trong một chiếc lồng hình bát giác, từng người chuẩn bị, sau mấy giây yên lặng, Cù Tranh Viễn mở miệng trước: " Cậu không ra tôi sẽ kêu bảo vệ."
"Đừng màaa!" Tạ Diễn ôm đầu gối, khẩn trương nói "Anh đồng ý với tôi một điều kiện tôi sẽ ra."
Cù Tranh Viễn buột miệng thốt ra: "Tôi sẽ không giúp cậu chùi đít đâu!"
"Không cần anh làm!" Tạ Diễn rũ đầu, nói điều kiện quan trọng nhất: "Anh đừng giết tôi được không?"
Cù Tranh Viễn dám cá thằng nhóc này hoặc là đứa ngốc hoặc là chơi đồ rồi, cười nói: " Tại sao tôi lại muốn giết cậu chứ?"
"Dù sao anh cứ thề không giết tôi là được, anh thề tôi sẽ ra." Tạ Diễn nói.
"Được được được, tôi thề." Cù Tranh Viễn tích cực phối hợp diễn xuất, "Tôi bảo đảm không giết cậu, thậm chí không chạm vào cậu, cậu mặc quần nhanh lên rồi ra đây, một lát có người qua đường nhìn thấy sẽ gặp rắc rối lớn."
"Tôi không cởi quần, tôi cũng không đi ị." Tạ Diễn đứng thẳng lên, hai tay che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt như khuê nữ chờ được gả đi nhìn Cù Trang Viễn.
Biểu cảm của người nọ không thể nói là hung dữ, cũng không thể nói là lạnh lùng, trông như như bị cái gì gợi lên sự hứng thú.
Tạ Diễn ngượng ngùng, xoắn xít hỏi: " Anh có nhận ra tôi không?"
Cù Tranh Viễn liếc mắt một cái không nhận ra đôi mắt này, lại liếc mắt thêm cái nữa thì nhận ra cái áo thun xanh lá in hình phim hoạt hình.
Từ hàm răng phun ra âm thanh không quá chắc chắn: "Tạ Diễn?"
Tạ Diễn chậm rãi bỏ hai tay xuống, xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn lại, cũng không biết nên lấy lòng chàng trai trước mặt như thế nào mới có thể giảm bớt tội trạng với Tạ Mạn, vì thế ỉu xìu trả lời: "Đúng vậy, anh Lôi Phong,...."
Cù Tranh Viễn: "..... "
Trời đất như tối sầm, tiếng bước chân lấn át tiếng ve kêu râm ran, ồn ào trên con đường rộng rãi.
Hai cha con Cù gia đi trước, Tạ Diễn đi theo sau chị gái, vì muốn chạy trốn, Tạ Diễn tạm thời viện ra một cái cớ.
"Em hồi hộp:<"
Tạ Mạn trừng cậu: " Cũng không phải đi gặp cha vợ, em hồi hộp cái gì?"
"Hắn vô cùng giống thầy chủ nhiệm lớp em."
"Chủ nhiệm lớp em đẹp trai như vậy à?"
"Ơ.."
"Tiểu Viễn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Tạ Mạn muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, mà Cù Tranh Viễn lại không trả lời
Cù Bình Sinh đáp thay con trai: "23."
"Tên đầy đủ gọi là gì vậy?"
"Cù Tranh Viễn."
Cù Bình Sinh trước sau giọng mũi không nói rõ, Tạ Diễn thuận miệng nói: " Nghe thật xa xôi, vì sao không gọi là Cù Cận Lặc(Cù Rất Gần)?"
Cù Tranh Viễn: "..."
Cù Bình Sinh cười to nói: " Cù Tranh Viễn mang ý cứng rắn, tiền đồ rộng lớn, là ông nội nó đặt."
Tạ Mạn gật gật đầu: "Nghe hay lắm."
Tạ Diễn nói: " Cù gia gia thật sự có văn hóa, nếu đổi thành ông nội của em, khẳng định sẽ gọi em là Tạ Thiết Đầu, bởi vì có ít chữ, nghe còn rất kiên cường."
Cù Tranh Viễn hừ mũi, hắn cắn chặt môi dưới, cật lực khống chế khoé miệng không nhếch lên, mà đôi mắt mừng rỡ của Cù Bình Sinh cũng biến mất.
Lần thứ hai tiến vào cửa lớn nhà Cù gia, Tạ Diễn không có tâm tình chú ý mấy quả nho mê người, toàn bộ lực chú ý tập trung sau lưng Cù Tranh Viễn.
Người này vóc dáng cũng thật cao, vai rộng chân dài, cứng rắn như cây tùng, so sánh với nhau, vóc dáng Cù Bình Sinh gầy hơn chút, cho dù có trang phục, trang sức và khí chất che giấu mất đi vài tuổi, nhưng nếp nhăn trên mu bàn tay lộ ra cảm giác thăng trầm của tuổi xế chiều.
Tạ Diễn quay đầu lại, chỉ chỉ sau lưng Cù Tranh Viễn: "Chị, chị thật không biết nhìn xa trông rộng, nếu là em, em khẳng định sẽ hẹn hò với anh giai này, trẻ tuổi! Thân thể chắn chắc vô cùng hấp dẫn."
Tạ Mạn phản bác nói: " Thân thể lão Cù, cũng rất cường tráng."
Đẹp trai cường tráng.
Đây là đang khoe khoang à?
Tạ Diễn vòng lấy cổ Tạ Mạn, bày ra vẻ thiếu niên hoạt bát: " Chị xem, chị cùng con ông ấy vừa vặn kém ba tuổi, nhất định là duyên phận,.....?"
Tạ Mạn nhéo lỗ tai cậu: " Em thì biết cái gì!"
Vào cửa Cù Bình Sinh lấy cho Tạ Diễn mang một đôi dép lê mới tinh mà Tạ Mạn lại từ tủ giày lấy một đôi nữa.
Tạ Diễn đoán cô chắc chắn không phải tới đây lần đầu.
"Đây là dép của con trai tôi, cậu xem mang có vừa không, nếu to quá thì nói tôi lấy đôi của tôi." Cù Bình Sinh nói.
Vóc dáng Tạ Diễn còn chưa nảy nở, ước chừng thấp hơn Cù Tranh Viễn mười mấy cen ti mét,số đo của giày cũng nhỏ hơn nhiều, một chân mang vào, chỗ gót giày dư hơn gần một tấc.
Nhưng dép không như giày thể thao, dù số lớn hơn nhưng đi vẫn được. Tạ Diễn đi thử 2 bước:" Không có việc gì hết, em đi đôi này.
Cù Tranh Viễn đang ngồi chơi game trên ghế sô pha, nghe nói dép của mình bị người ta mang, không thể không nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Diễn.
Một đôi vớ trắng bao bọc lấy bàn chân, vớ may rất cẩu thả, hai mắt cá chân lộ ra, nhô lên rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Cù Tranh Viễn quan sát chân một đứa con trai, tinh tế thon dài, cơ bắp chân không mấy rõ ràng, đường cong từ trên xuống dưới cân xứng lại xinh đẹp.
Ngón chân Tạ Diễn không an phận cong cong lại
Cù Trang Viễn cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rời mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải ánh mắt đối phương, hắn vội dời tầm mắt tiếp tục chơi game, kết quả phát hiện bản thân đã chết.
Cù Tranh Viễn bình tĩnh chọc màn hình, nghe thấy âm thanh thận trọng của Tạ Diễn:
"Anh để ý việc tôi mang dép anh hở?"
Cù Trang Viễn rất tức giận nói: "Đã mang rồi còn hỏi."
Tạ Diễn cứng ngắc tại chỗ, mang không được cởi ra cũng không xong.
Đường cong bộ mặt Cù Tranh Viễn quá mức lạnh lùng, khi không nói không cười có vẻ có chút nghiêm túc, hơn nữa ngữ điệu xa cách lãnh đạm, nghe có vẻ khó chịu.
Cậu bắt đầu hoài nghi anh Lôi Phong ngày đó ở nhà cậu nói 3000 tệ không cần trả vội và ngồi uống Coca kia có phải là Cù Tranh Viễn hay không.
Dịu dàng và lạnh nhạt, rốt cuộc cái nào mới thật là Cù Tranh Viễn?
Cù Bình Sinh nghe hai người nói chuyện, đi đến hòa giải: "Không cho cậu cởi ra là để cho cậu mang đó, nó là người như vậy, không chịu nói rõ ràng."
"Vâng..." Tạ Diễn hiểu rõ, đi đến bàn trà, ngồi cạnh Cù Tranh Viễn, chủ động tìm chủ đề muốn kéo gần khoảng cách, "Anh chơi gì vậy?"
Cù Tranh Viễn xem Tạ Diễn như con chồng trước của mẹ kế, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, xê mông sang hướng bên cạnh, vẻ mặt không kiên nhẫn: " Liên quan cái cứt gì đến cậu."
Người bình thường nghe vậy, luôn biết điều mà tránh ra, nhưng Tạ Diễn sao có thể giống người bình thường:"Anh có thể nói chuyện về cái cứt của em sau cũng được, anh đang chơi gì đó?"
"..."Cù Tranh Viễn lạnh lùng nói "Chơi Domino."
"Anh chơi Plants vs Zombie!"
Cù Tranh Viễn cũng không ngẩn đầu lên mà nói: "Biết rồi còn hỏi."
Tạ Diễn chớp mắt, nghiêng đầu nhìn mũi hắn: "Em đang cố gắng bắt chuyện với anh đó."
Tim Cù Tranh Viễn đập một cái, lại không nói tiếp, khóe mắt cảm nhận được một tầm mắt nhiệt tình nóng bỏng đang nhìn.
Hắn nhanh chóng trồng một củ khoai tây (cũng có thể là quả óc chó) trên cánh đồng,đáng tiếc chậm một giây, đầu của hắn lại bị zombie gặm.
"Chạy tới đây làm gì?"
"Chúng ta sau này không chừng chính là người một nhà." Tạ Diễn lấy lòng thay chị mình.
Cù Tranh Viễn cười nhạo: " Ai muốn làm người một nhà với cậu."
Tạ Diễn đúng sự thật nói: "Bố anh đó!"
"..."
Cù Tranh Viễn không muốn phản ứng, Tạ Diễn đành phải nhìn xung quanh.
Phòng khách nối liền với nhà ăn dưới lầu, rộng rãi thoáng mát, nhận ánh sáng cũng tốt.
Phòng trong bài trí không nhiều, nhưng mỗi thứ nhìn sơ đều thật không tiện nghi, đặc biệt là bức tranh trên tường, giống như một bức tranh thủy mặc căn bản xem không hiểu là thứ gì, nhưng theo hiểu biết của cậu, thứ nhìn càng khó hiểu thì càng có giá trị lớn.
Trên bàn cơm đã chuẩn bị thức ăn, mùi thịt kho Đông Pha phát ra từ phòng bếp, Tạ Diễn duỗi dài cổ ngửi ngửi, đã đói bụng đến kêu ra tiếng nho nhỏ.
Tạ Mạn và Cù Bình Sinh trò chuyện vui vẻ, không có ý định ăn cơm chút nào.
Khuỷu tay Tạ Diễn nhẹ nhàng đụng vào người Cù Tranh Viễn: "Này, nhà các anh ăn cơm lúc mấy giờ vậy?"
Cù Trang Viễn rốt cuộc ngẩng đầu, hắn nhìn nhóc con lùn hơn mình một khúc, nói: "Này cái gì mà này, gọi anh."
Tạ Diễn cuối đầu mở ứng dụng tính toán cách xưng hô thân thích, xua xua tay, nghiêm túc nói: "Không, tính theo vai vế, anh nên gọi em là cậu."
Cù Tranh Viễn: "..."