Edit: Sa
Beta: Kem
***
Để phòng hờ Tạ Mạn lại nghĩ ngợi lung tung, Tạ Diễn nhân lúc này nói luôn một mạch cho rõ ràng* đoạn tình cảm giữa mình và Cù Tranh Viễn.
*một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm – “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Lần này người nghẹn lời đổi thành Tạ Mạn, cả người chị như một khối tượng sáp bất động, hai mắt trừng lớn.
Tạ Diễn hoàn toàn bị biểu cảm của chị làm cho sốt ruột, cậu thấp thỏm không yên nói: “Chị ơi, chị nói gì đi mà.”
Tạ Mạn lên giọng, dứt khoát hỏi: “Hai đứa đến giai đoạn nào rồi?”
Tạ Diễn bĩu môi, rũ mắt, chột dạ nói: “Hay là chị hỏi câu khác đi, dù sao đi nữa cũng xác định quan hệ rồi…”
Kết quả đã quá rõ ràng.
Tạ Mạn duỗi ngón tay mảnh khảnh, hung dữ chọc mấy cái lên trán cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đó!! – – Em bảo chị nói gì mới được đây! Cái tốt em không học mà sao học cái xấu nhanh thế!”
Tạ Diễn bị chị chọc đến nỗi liên tục ngửa về sau, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải chị nói chơi là kích thích, muốn là tim đập rộn ràng à.”
Tạ Mạn trợn lớn mắt: “Cái kích thích của em đây hả! Em đây là đang đào mộ cho chị thì có!”
Tạ Diễn co rụt người lại, cố gắng tìm cớ cho mình: “Lần trước chị còn nói rằng chị sẽ ủng hộ hết mình mong muốn của em còn gì? Em thích con trai chị cũng có thể chấp nhận…”
“Sao chị biết được em không đáng tin vậy chứ!” Hiếm khi Tạ Mạn cao giọng la lối ồn ào như thế.
Tạ Diễn cũng ưỡn ngực ngẩng đầu: “Sao em lại không đáng tin chứ! Hồi đó em toàn nói với chị Cù Tranh Viễn nhỏ hơn chị ba tuổi, nữ hơn ba ôm gạch vàng, bản thân chị không ôm thì thôi, chị không ôm thì em thay chị ôm!”
Cái gì ôm cái gì hả!
Từ khi nào mà da mặt của thằng quỷ nhỏ này dày như vậy?
Nội tâm Tạ Mạn thực sự hoảng loạn: “Em biết rõ cậu ta là con trai Cù Bình Sinh mà còn… Tốt nhất em nên nói cho chị biết, hai người bọn em chỉ là vui đùa thôi.”
Tạ Diễn cúi đầu hút đồ uống, cậu dùng biểu cảm trầm mặc để phủ nhận.
“Sao em biết em cùng cậu ta không phải vui đùa?” Tạ Mạn tận tình khuyên nhủ, “Cậu ta là dị tính luyến, sớm hay muộn gì cậu ta sẽ cảm thấy con gái có sức hút hơn thôi.”
Tạ Diễn nhún vai mặc kệ: “Nếu đã là chuyện sớm hay muộn, em còn sợ gì chứ?”
Tạ Mạn lại hỏi: “Vậy em có nghĩ đến người nhà cậu ta chưa? Tư tưởng về chuyện nối dõi tông đường của nhà cậu ta cực kỳ cổ hủ, hai ông bà cụ cũng đã nói qua với chị, điều kiện quan trọng nhất để kết hôn với Bình Sinh là phải có đứa con, em cảm thấy họ có thể cho phép em yêu đương với Cù Tranh Viễn không?”
Tạ Diễn thực sự chưa từng nghĩ kĩ càng về vấn đề nối dõi tông đường vì Cù Tranh Viễn nói tương lai sẽ nhận nuôi một đứa trẻ.
Tạ Mạn để lộ nụ cười bất lực: “Nếu như hai ông bà cụ thật sự bằng lòng nhận nuôi, Bình Sinh cũng sẽ không bàn chuyện kết hôn với chị đâu.”
“Cù Tranh Viễn không giống ba anh ấy.” Tạ Viễn nói chắc nịch.
Sau khi Tạ Mạn phát hiện bản thân không thể đả thông tư tưởng cho em trai mình thì dứt khoát bỏ cuộc.
Thằng bé mới vừa trưởng thành, còn chưa rời khỏi thế giới mơ mộng của mình, nó luôn cảm thấy mọi thứ đều theo lẽ dĩ nhiên.
Chưa đụng tường Nam chưa chết tâm.
Đợi đến một ngày nào đó cảm thấy chiếc ly trong rất nóng, thằng bé sẽ tự giác buông tay thôi.
Họ ngây người trong căn tin rất lâu, một tốp người tiến vào rồi rời đi, nhà ăn ồn ào trở về với vẻ quạnh quẽ.
Đồ uống trong tay Tạ Mạn cũng đã cạn, khoé miệng chị cong lên một độ cong nhỏ: “Chỉ mong tương lai chúng ta đều sẽ không hối hận.”
“Em chắc chắn sẽ không.”
Ánh mắt Tạ Diễn tựa như ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, để lộ một mảnh nhiệt tình ngây thơ.
Vào tối ngày hôm đó, Cù Tranh Viễn đã biết chuyện của Tạ Mạn và Đào Dã.
Bởi vì hắn vô tình phát hiện trên thanh tìm kiếm của máy tính có từ khoá đại loại như “bị biến thái quấy rối phải làm sao?”, tâm trí hắn căng thẳng, lập tức hỏi Tạ Diễn tình huống thế nào.
Vốn dĩ Tạ Diễn muốn giúp Tạ Mạn giấu giếm, nhưng biết làm sao được, cậu vốn không biết nói dối, lắp ba lắp bắp, cổ đỏ hết lên, dưới một màn vặn hỏi của Cù Tranh Viễn, cậu chỉ đành khai báo rõ ràng chuyện Tạ Mạn bị Đào Dã quấy rối.
Nhưng cậu không nói quá chi tiết, cậu chỉ nói Đào Dã có mấy tấm ảnh hơi riêng tư.
Cù Tranh Viễn không uyển chuyển được như thế, hắn rất hứng thú hỏi: “Ảnh nude à?”
Tạ Diễn vả hắn một cái: “Anh im miệng.”
“Anh biết rồi.” Cù Tranh Viễn chậc chậc hai tiếng, “Chị em cũng dễ lừa thật, kiểu người gì cũng tin.”
“Yêu đương mà, giống như anh bây giờ tin tưởng em trăm phần trăm vậy, dám với em…”
Dù thế nào đi nữa Tạ Diễn cũng không thể nói ra hai chữ “lừa gạt”, cậu dùng từ “video” để thay thế rồi tiếp tục nói: “Nếu như có ngày em phát tán mấy ảnh riêng tư của anh ra ngoài, sự nghiệp nghệ thuật của anh cũng hoàn toàn đi tong luôn.”
Cù Tranh Viễn ôm mặt cậu hôn hôn: “Vậy thì bởi vì anh hiểu em, anh biết em không phải loại người đó, tâm tư của em quá đơn giản rồi.”
“Con người đều sẽ thay đổi.” Tạ Viễn nói.
“Nguyên nhân nằm ở chỗ, ba mẹ em ảnh hưởng tích cực đến em rất nhiều, chị gái em cũng là một người dịu dàng chu đáo, chỉ cần họ vẫn giữ sức nặng nhất định trong tim em, nội tâm lương thiện trong sáng của em sẽ không thay đổi hay bị phá huỷ bởi sự ác ý.”
Tạ Diễn đang chuẩn bị cảm động thì Cù Tranh Viễn lại nói: “Vả lại video riêng tư của em trong điện thoại anh cũng không ít đâu.”
“Cái gì?!” Tạ Diễn mở to mắt.
“Em muốn xem thử không?” Cù Tranh Viễn lắc lắc điện thoại, đắc ý nói: “Anh đều ghi lại rồi.”
“Cù! Tranh! Viễn! – -”
Tạ Diễn sao có thể chịu nổi việc bản thân bị quấy rầy cả đêm, ngược lại Cù Tranh Viễn cho rằng sự xuất hiện của Đào Dã là một loại điềm báo tốt lành.
Vì mấy bức ảnh nude của Đào Dã ắt sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Tạ Mạn và Cù Bình Sinh, kết quả là hai người họ chia tay, vậy tầng quan hệ cậu cháu giữa hắn và Tạ Diễn sẽ không còn nữa.
Không có ràng buộc luân lý đạo đức, sự tự tin của hắn sẽ nhiều hơn một chút.
Nhưng thực tế chứng minh rằng làm người ngàn vạn lần không thể hy vọng ngày của người khác trôi qua không tốt, nếu không bản thân cũng sẽ xúi quẩy theo.
Buổi trưa hôm sau, ngoài cửa mưa to như trút nước, hòm thư điện tử của hắn cũng nhận được một bức thư ẩn danh.
Email cá nhân của hắn đã bị công ty trưng dụng thành email công việc, các loại email đều do Vương Bất Phàm quản lý.
Lúc đó hắn đang tranh thủ chợp mắt trong phòng nghỉ, lần đầu tiên Vương Bất Phàm trong tình huống không gõ cửa mà xông thẳng vào đánh thức hắn.
“Nhanh xem đi! Thằng nhóc cậu xảy ra chuyện gì vậy! Đi đời nhà ma cậu rồi!”
Con người Vương Bất Phàm luôn bình tĩnh, gặp phải sếp tổng hay mấy diễn viên chơi “xe chấn” đều chẳng thèm ngó đến, từ trước đến nay Cù Tranh Viễn chưa từng bắt gặp dáng vẻ hoảng loạn của cô như lúc này, trong lòng hắn không khỏi lộp bộp một tiếng.
Hắn phóng to bức ảnh ra xem, trái tim hắn lập tức đập điên cuồng như súng liên thanh, cơn tức giận xông thẳng lên não bộ khiến nó choáng váng một hồi.
Một xấp ảnh nằm yên tĩnh trong hòm thư, độ phân giải không cao, rõ ràng là ảnh chụp lén, nhưng đủ để nhìn rõ nhân vật chính bên trong là hắn và Tạ Diễn.
Họ hôn nhau trong xe, hôn nhau trên ban công… toàn bộ đều bị chụp trộm hết.
“Sao lại có paparazzi chụp trộm em!?” Trong thoáng chốc thậm chí Cù Tranh Viễn còn nghi ngờ Vương Bất Phàm đang troll hắn.
Hắn chẳng qua chỉ là một minh tinh nhỏ tuyến 3 mới hơn triệu fan mà thôi, sao lại có paparazzi theo dõi hắn được.
Vương Bất Phàm dựa vào kinh nghiệm suy đoán nhiều năm trong cái giới hỗn loạn này, đối phương hoặc là nhắm vào tiền mà đến, hoặc là nhắm vào vai diễn.
Tin đồn Cù Tranh Viễn là con trai của Cù Bình Sinh đã được chứng thực, rất nhiều người trong giới giải trí đều biết Cù Tranh Viễn là một người không muốn đóng phim nữa thì về nhà làm phú nhị đại thừa kế gia nghiệp.
Có khả năng người chụp trộm ảnh muốn dựa vào chuyện này để moi một khoản tiền.
Nếu Cù Tranh Viễn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, vậy hắn buộc phải tốn tiền, vì sau khi bức ảnh được tung ra chắc chắn không có ekip nào còn tìm hắn quay phim nữa.
Phú nhị đại mà, không thiếu tiền đè tin tức xuống.
Loại thứ hai là vì vai diễn, không lâu trước đây Cù Tranh Viễn vừa mới ký hợp đồng phim thương mại với đạo diễn Tôn Thừa Chu, nhưng vai diễn đó đã bị vô số người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
Cù Tranh Viễn nghĩ một hồi, hắn cảm thấy tính khả thi của loại thứ hai cực kì thấp.
“Nếu như muốn vai diễn, kẻ kia hoàn toàn có thể phát tán ảnh ra ngoài, ekip chắc chắn sẽ huỷ hợp đồng với em, nhưng gã còn gửi ảnh sang đây nhắc nhở em không phải cho thấy gã rất ngu ngốc à? Đến lúc đó chỉ cần thấy vai diễn của em bị ai thay thế thì chuyện này chính là do đoàn đội của người đó làm.”
“Có khả năng là ngứa mắt cậu, muốn để cậu cảm thấy cay cú thôi, trong giới này đồ con rùa nào cũng có.” Vương Bất Phàm nói.
Cả ngày hôm đó Cù Tranh Viễn cứ như đứa nhỏ không tìm thấy ông bố già của mình, hắn vô cùng lo lắng, biểu cảm lúc phỏng vấn và phát sóng trực tiếp luôn trong trạng thái hoảng hốt, càng đừng nói đến chuyện lên lớp.
Mỗi giây mỗi phút hắn đều đang suy đoán ý đồ của đối phương, là muốn tiền hay muốn thứ gì khác.
Từ lúc ký hợp đồng với truyền thông CG cho đến bây giờ, tất cả những gì đã trải qua cứ như đèn kéo quân quay cuồng trong tâm trí hắn.
Hắn đang nghĩ mình có đắc tội với người nào hay lại gián tiếp tổn thương ai không.
Câu trả lời là không có.
Chỉ có người khác cướp vai diễn của hắn.
Chạng vạng hôm đó, hòm thư điện tử của hắn lại nhân được email ẩn danh thứ hai, trải qua một hồi kiểm tra, địa chỉ IP cho thấy ở nước ngoài, cách xa vạn dặm so với địa chỉ IP của email trước đó.
Hiển nhiên không phải địa chỉ thật, vừa nhìn là biết người trong nghề.
Lúc nhận được tin nhắn tống tiền của đối phương, hắn bổng cảm thấy hơi thở nhẹ nhõm, cùng lúc đó lại cảm thấy sinh thái của giới giải trí thật đáng thảm thương.
Gã ẩn danh yêu cầu hắn chuyển khoản 500 vạn, nội trong ba ngày buộc phải nhận được, nếu không ảnh sẽ được bán cho bên truyền thông.
Nhiều khi bán ảnh cho nghệ sĩ còn thu được nhiều tiền hơn bán ảnh cho truyền thông, vì truyền thông bán danh tiếng, nhưng nghệ sĩ muốn bảo vệ danh tiếng.
Người bán sẽ không đau lòng, nhưng người bị xâm phạm riêng tư thì luôn luôn sống không bằng chết.
Vương Bất Phàm lo lắng nói: “Cậu có tiền không? Năm trăm vạn không phải con số nhỏ, nếu không thì nói với Từ Niệm một tiếng, trước cứ vay công ty một ít?”
“Không cần đâu.”
Trong tay Cù Tranh Viễn không có nhiều tiền mặt như thế, hắn ký hợp đồng đến giờ đến 100 vạn còn chưa kiếm được, bình thường ăn mặc ngủ nghỉ lại không biết tiết kiệm, mỗi tháng chi tiêu hết vài vạn.
Hắn kiểm tra mấy tấm thẻ dưới tên mình, tổng cộng cũng chỉ được 50 vạn.
Chuyện này không thể để người trong nhà ra mặt, hắn chỉ có thể tìm Giang Trình cầu cứu.
Giang Trình có vẻ còn nóng nảy về chuyện này hơn cả hắn: “WTF, gã ta là đang giựt tiền mà! Gió lớn thổi tiền nhà ai đến giờ! Không lẽ mày thực sự muốn đưa tiền hả? Đây là tống tiền đó!”
“Không đưa thì có thể làm gì đây?”
Cù Tranh Viễn không chỉ lo lắng sự nghiệp diễn xuất của mình bị huỷ hoại, hắn càng lo rằng Tạ Diễn sẽ chịu ảnh hưởng bởi chuyện này.
“Nếu như đối phương thật sự bán ảnh cho truyền thông thì sao, một khi lên hotsearch mọi người đều biết Tạ Diễn là gay, sau này em ấy đi học phải làm thế nào? Bạn bè của em ấy nhìn em ấy thế nào? Hơn nữa chuyện này cũng không thể để cho người trong nhà tao biết được.”
“Cũng phải.” Giang Trình gật đầu, “Vậy mày còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Cù Tranh Viễn nói ra một con số.
“Fuck, mày bảo tao đi đâu góp cho mày 450 vạn đây! Nếu như sau khi đối phương lấy được tiền vẫn dở công phu sư tử ngoạm thì làm sao?”
“Chắc không đâu, loại người này chỉ muốn tiền thôi, gã không tuân thủ quy tắc thì tao sẽ trực tiếp báo cảnh sát cho gã ăn cơm tù.” Cù Tranh Viễn nói, “Mày yên tâm, tao sẽ không chiếm luôn tiền của mày đâu, trước tiên tao gán hai chiếc xe của tao cho mày, sau này tao lại đưa mày thêm 10% lãi.”
“Mày nghe xem lời mày nói có phải của con người không? Tao thiếu chút tiền lãi này của mày chắc?” Giang Trình hùng hổ nói, “Đợi chút, ông đây nghĩ cách gom tiền cho mày!”
Cù Tranh Viễn ngàn lần đội ơn, hắn liên tục bùi ngùi cảm động về tình hữu nghị cách mạng nồng thắm giữa hai người, thậm chí hắn còn muốn lập đài kỷ niệm cho phần hữu nghị này nữa, nhưng hắn cũng hoàn toàn không ngờ rằng lật xe thế mà lại lật đúng ở phần tình hữu nghị này.
Giang Trình thực sự là một tên phú nhị đại, nhưng là một phú nhị đại với tiền lương 3000 tệ, bố mẹ hắn vì rèn luyện khả năng chịu khổ chịu cực cho con mình mà ngay cả garage cũng không cho hắn mua, ngày đông lạnh lẽo còn cưỡi con xe điện đi làm, gió mưa mặc kệ.
Hắn chắp vá lung tung, lại mượn bạn học được 20 vạn, nhưng mức đó còn lâu mới đủ, hắn chỉ đành mặt dày mượn tiền người nhà.
Lần mượn tiền này bị mẹ hắn phát hiện.
Mẹ hắn cũng là một người kì quặc, vừa mới bắt đầu nghi ngờ con trai ở ngoài đánh bạc thua tiền một đống, sau khi Giang Trình phủ nhận, lại nghi ngờ hắn sinh con bên ngoài, tóm lại là quay cuồng trong mớ ý tưởng lạ lùng, đoán hết một lượt tất cả mấy chuyện vi phạm pháp luật này nọ.
“Con nói mau, nói mau! Rốt cuộc con ở bên ngoài sinh bao nhiêu đứa rồi! Sao lại cần nhiều tiền như thế!? Con là cái đồ khốn nạn làm nhơ nhuốc truyền thống gia đình!” Cánh tay của mẹ Giang Trình như nòng súng chỉ hắn ta, “Mẹ sinh ra con nuôi con lớn, con lại làm mẹ tức giận thế này phải không! Còn không nhanh chóng đưa người ta về kết hôn đi! Thanh danh con gái nhà người ta chẳng còn nữa rồi!”
Giang Trình ôm đầu bị mẹ hắn hung dữ đánh cho một trận, sau cùng hắn không thể chịu được nữa đành nói ra bí mật ảnh chụp trộm của Cù Tranh Viễn cùng bạn trai bị bán ra ngoài.
Lúc đó Giang Trình cực kỳ sợ hãi: “Mẹ ơi, mẹ ngàn vạn lần đừng tiết lộ gì ra ngoài! Chuyện này trời biết đất biết mẹ biết con biết, nếu như tiết lộ ra ngoài, Cù Tranh Viễn coi như xong luôn.”
“Mẹ biết rồi, biết rồi mà.”
Lúc đó mẹ Giang Trình đã đồng ý chắc nịch, nhưng vừa quay mặt bà lại tràn đầy nhiệt tình gọi điện thoại cho Giang Bình Sinh.
“Alo, ông Giang à, ừ ừ, là tôi đây, tôi là Phương Bình, lâu rồi không liên lạc nhỉ, gần đây tim đã khỏe hơn chưa?”
“Khoẻ hơn thì tốt, à phải rồi, anh đã biết con trai anh và cậu nó làm ra mấy chuyện đồng tính luyến ái chưa?”