Khác Thủ Tiên Quy

Chương 99: Chuyến đi phàm giới 2




Sương mù trước mắt chậm rãi tản ra, xuất hiện một dãy núi vô tận.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Phương Khác vẫn bất giác nhíu mày, thoáng cái linh khí quanh người mỏng đến mức khiến y cảm thấy không thoải mái. Linh khí mỏng manh thế này khó trách tu sĩ đóng ở phàm giới phải ba năm đổi một lần.

Đồng thời Phương Khác còn cảm thấy chỗ mà tay y chạm đến đều có một tầng màn chắn nhìn không thấy.

Phương Khác và Diệp Vu Thời nhìn nhau một cái, hai người đồng thời cầm bùa trong tay dán lên chỗ cảm thấy có màn chắn, Phương Khác đứng đờ tại chỗ.

Trước mắt nhanh chóng vụt qua một đống hình ảnh, lượng tin tức lớn ào vào.

Có lẽ là vạn năm trước, lúc đó nhân loại không có phân biệt tu tiên giả và người bình thường. Nhưng ma tộc và yêu tộc trời sinh đã có pháp thuật thần thông, do đó trong nhân loại bắt đầu xuất hiện một vài người đặc biệt, khi đó được gọi là tế ti, bọn họ cũng có thể hấp thu tinh hoa thiên địa mà có phép thần thông. Sau phát hiện chỗ đặc biệt của những người này là vì thân có linh căn. Rồi kế đó họ lại phát hiện những người có tư chất này tuy không nhiều nhưng trong bộ lạc trên vạn người cũng sẽ có mấy trăm người, từ đó thống nhất gọi là tu tiên giả.

Thế là trong thị tộc cổ xưa bắt đầu phân ra người có linh căn và người không có linh căn. Ban đầu, hai bên chung sống hòa hợp, tu tiên giả che chở tộc nhân, tộc nhân tôn kính phụng dưỡng tu tiên giả. Về sau, nghi kỵ, ghen tỵ, bất bình… đủ loại mâu thuẫn bùng phát, sức mạnh chênh lệnh tạo ra đủ loại bất bình giữa hai phe. Tu tiên giả có thọ mạng dài lâu, dung mạo gần như không già, và có sức mạnh đủ dời non lấp bể. Mà số lượng phàm nhân tuy khổng lồ, nhưng sinh mạng cực kỳ ngắn ngủi, đứng trước mặt tu tiên giả thì nhỏ yếu vô cùng. Ở chung lâu dài, dưới bối cảnh tu tiên giả thống trị người bình thường, dẫn đến chênh lệch địa vị cực lớn.

Ban đầu tu tiên giả không nghĩ có gì không đúng, dù sao cường giả vi tôn là định lý đã truyền từ ngàn vạn năm trước. Vì thế họ không khống chế, chênh lệnh tâm lý của hai phía càng lúc càng lớn. Cuối cùng trong tất cả bộ lạc nhân tộc, địa vị người bình thường đã không khác gì nô lệ.

Ánh mắt một phần tu tiên giả nhìn người bình thường càng lúc càng lạnh nhạt. Con kiến – bọn họ nói thế.

Còn người bình thường, một mặt khao khát, một mặt ghen ty tu tiên giả. Loại tâm lý kỳ dị này dẫn đến ngăn cách giữa tu tiên giả và người bình thường càng thêm rộng. Tu tiên giả không phải thánh nhân, bọn họ cũng có thói hư tật xấu thuộc về con người không khác gì người bình thường. Tự nhiên cũng có phân thiện ác. Kẻ ác ỷ vào sức mạnh mình có mà trắng trợn bóc lột người bình thường, thậm chí giết chóc không chút nguyên do.

Thế là một kiếp nạn rơi vào bộ lạc nhân tộc. Người bình thường chịu không nổi đàn áp quá độ và đủ loại đãi ngộ không hợp lý, nên phản kháng. Quyền uy của tu tiên giả bị khiêu khích, đương nhiên sẽ ra tay trấn áp. Họ chỉ cần nhẹ vung tay người bình thường đã tử thương hơn nửa.

Ngăn cách tiến hóa thành thù hận, tu tiên giả tuy có sức mạnh tuyệt đối, nhưng số lượng của người bình thường lại gấp ngàn vạn lần tu tiên giả. Huống chi phụ mẫu của một phần tu tiên giả không phải tu tiên giả mà chỉ là người bình thường, còn có một phần tu tiên giả đã ý thức được không nên phát triển như thế.

Dần dần có người đưa ra yêu cầu tu tiên giả không được can thiệp vào chuyện của người bình thường. Tình huống được cải thiện, chậm rãi hai bên cố ý tránh né đối phương, tự thành hệ thống. Cho dù giữa người bình thường và tu tiên giả không ngừng xung đột nhưng cũng có thể tiếp tục sống cùng, phần lớn là lấy sự thỏa hiệp của người bình thường làm cơ sở. Nhân tộc dần đại hưng, con cháu phồn vinh nhanh hơn hai tộc yêu ma không chỉ một chút. Hai tộc yêu ma từ đó bắt đầu cảnh giác, cho rằng nhân tộc tiếp tục phát triển như thế nhất định tạo nên bất lợi.

Vào lúc này, mâu thuẫn tạm hoãn lúc trước lại xuất hiện lần nữa. Giữa nhân tộc và yêu ma hai tộc, giữa tu tiên giả và người bình thường.

Cuối cùng phát triển thành đại chiến.

Phân tranh giữa ba tộc, phân tranh giữa người bình thường và tu tiên giả. Máu tươi nhiễm đỏ đại lục Thần Châu, cho đến một ngày đất rung núi lở, Thần Châu đại lục một phân làm ba.

Cũng vào lúc thần quang giáng xuống, mấy tu sĩ nhân tộc có đại thần thông, phát hiện ranh giới… Từ đó phàm giới, tu tiên giới phân tách.

Cho nên, mấy cấm chế giữa giới và giới lưu truyền trong tu tiên giới nhân tộc, về sau bị mấy đại môn phái bây giờ chiếm giữ…

Thì ra là thế. Phương Khác có chút hoảng hốt, cố gắng tiêu hóa lượng tin tức này. Y bị những cảnh tượng đó chấn động, sự cường đại của tu sĩ thời viễn cổ còn có cảnh máu tanh của chiến tranh. Nhưng thứ lưu lại sâu nhất trong đầu y không phải những điều này, mà là ánh mắt những tu sĩ nhìn người bình thường như nhìn con kiến, còn có bầu không khí đủ khiến người ta nghẹt thở của song phương trong thời gian này. Rõ ràng đều là nhân tộc, nhưng đôi lúc lại còn không bằng cả thù nhân. Hài tử có linh căn ra đời trong nhà bình thường bị cô lập, mà hài tử bình thường trước mặt tu sĩ lại bị xem thường.

“Không cách nào phán đoán đúng sai, chỉ là sức mạnh quá chênh lệch, nhất định sẽ tạo nên kết quả này.” Phương Khác nhíu mày nhẹ giọng lầm bầm. Đồng thời phát hiện mình và Diệp Vu Thời đã sang bên kia màn chắn, nhìn tới trước, lại không thấy được Vô Sự sơn, mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Diệp Vu Thời không nói một lời lấy ra một bàn trận, nhanh chóng tính toán gì đó. Năm ngón múa may, linh quang loe lóe, nhìn rất đẹp mắt.

Rõ ràng Diệp Vu Thời đang toàn thần suy đoán gì đó, có lẽ khi Diệp Vu Thời thông qua cấm chế này đã có cảm ngộ gì?

Phương Khác sờ mũi, không dám quấy nhiễu. Thế là y cúi đầu nhìn phù chú đã cháy sạch, chậm rãi điều chỉnh trạng thái của mình, y phải nhanh chóng quen với linh khí mỏng manh mới được.

Nhưng chỉ một giây sau, Phương Khác giật mình. Y mất liên hệ với Thái A rồi, không giống như bình thường, mọi khi Thái A đơn phương không xuất hiện nhưng Phương Khác vẫn mơ hồ có thể cảm giác được liên hệ thông qua dấu ấn kiếm ý với Thái A. Còn bây giờ thì không có nữa.

Là vì hiện tại y không ở tu tiên giới sao? Phương Khác chau mày.

Ngay sau đó y lại giật mình, nhìn động tác Diệp Vu Thời càng lúc càng chậm, cuối cùng chậm đến mức như chỉ di động một chút thôi cũng rất khó khăn. Cuối cùng Diệp Vu Thời có vẻ như không chống đỡ nổi nữa, khóe môi tràn ra tơ máu.

“Dừng lại, đừng tính nữa!” Phương Khác không thể không lên tiếng ngăn cản Diệp Vu Thời.

“Không sao, chỉ là cảnh giới của ta không đủ, hơi miễn cưỡng mà thôi.” Diệp Vu Thời điều tức một chút rồi nói: “Cấm chế ngăn cách phàm giới và tu tiên giới này hoàn toàn bất đồng với cấm chế giữa ba đại lục. Nếu nói ngăn cách giữa ba đại lục của tu tiên giới là ngăn cách cấm chế dùng sức người có thể giải, thì ngăn cách giữa phàm giới và tu tiên giới lại dung hợp cảm ngộ đối với đạo. Tam Thiên thế giới…”

Nói đến đây, Phương Khác đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Cấm chế giữa ba đại lục huynh đã làm rõ chưa?” Lúc họ ở đại lục Thanh Hoa Diệp Vu Thời đã từng tiếp xúc với cấm chế giữa ba đại lục trên biển. Y nhớ Diệp Vu Thời vẫn luôn nghiên cứu nó.

Diệp Vu Thời mỉm cười, nhẹ lau vết máu bên miệng nói: “Được rồi, thông hành không đáng ngại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.