Khác Thủ Tiên Quy

Chương 49: Hiếu kỳ




“Phương Khác, đệ có từng nghĩ đến, hắn không phải linh kiếm.” Vẻ mặt Diệp Vu Thời khá lạnh, con mắt hẹp dài hơi cong lại.

Phương Khác sửng sốt, đương nhiên y từng nghĩ qua. Nhưng nếu Thái A không phải kiếm linh thì là gì chứ? Hoặc là người, hoặc là yêu, hoặc là ma. Chẳng qua… dựa vào tướng mạo, mái tóc màu bạc còn có dung mạo tuấn mỹ không giống người thật đó, giống yêu hơn nhỉ? Ma thì y chưa từng thấy.

“Không phải kiếm linh thì lại là gì chứ? Liên hệ giữa hắn và ta là dấu ấn kiếm ý đó.” Phương Khác khoát tay, y không moi ra được thứ gì hữu dụng ở chỗ Thái A cả, Thái A có nói dối hay không y cũng không nhìn ra, hoàn toàn giống như khắc tinh.

“Kiếm gãy, linh vong. Mà kiếm gãy tuyệt đối không thể có kiếm linh.” Diệp Vu Thời tùy ý liếc Phương Khác một cái, ngữ khí chém đinh chặt sắt.

“Ta biết lai lịch Thái A quái dị… nhưng ta nghĩ, ta sẽ biết ngay thôi. Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ cần trở về đại lục Cửu Châu, ta nghĩ Phương gia có thể cho ta đáp án.” Phương Khác nhún vai, cười đầy hàm ý. Phương Minh Viễn, Hách Liên Nhược, dấu ấn kiếm ý, đầu mối của y đã đủ rồi.

Nghe Phương Khác nói thế, Diệp Vu Thời không nói thêm gì nữa.

Đột nhiên, Phương Khác nghĩ đến gì đó, mặt trở nên quái dị. Y không nghĩ đến thành Nguyệt Quế thì thôi, vừa nghĩ đến đã nhớ tới Khoản Đông Nhiên gì đó, một đại nam nhân lại đi sắc dụ, một đại nam nhân lại có ngoại hình như thế. Loại này mới là thụ đây… kiểu như Diệp Vu Thời nhìn thế nào cũng chẳng giống thụ. Phương Khác đánh giá Diệp Vu Thời từ đầu đến chân một lượt.

Nếu Diệp Vu Thời cũng làm những hành động đó… Phương Khác thử nghĩ dáng vẻ Diệp Vu Thời lúc vào vai sắc dụ, lập tức lông tơ dựng hết lên. Quá đáng sợ… Phương Khác lặng lẽ quay đầu. Hoàn toàn khủng bố, đã có thể nói là khủng hoảng. Diệp Vu Thời lạnh nhạt thanh lãnh vẫn tốt hơn, nếu thật sự biến thành yêu mị. Chậc… y sẽ cười điên mất.

Thật ra bây giờ, y cũng không còn bài xích nam nam như trước kia, tại tu tiên giới, đây là rất thường gặp, là tu tiên giả, vốn thọ mạng cực dài, vì thế đối với con cháu không xem trọng như phàm giới. Cũng do đó giới tính của đạo lữ rõ ràng không còn quan trọng.

“Diệp Vu Thời, sau này đạo lữ của huynh sẽ là nam tử hay nữ tử?” Phương Khác vẫn nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

Diệp Vu Thời trầm mặc một hồi mới nói: “Đệ hỏi cái này làm gì?”

“Ta hiếu kỳ.” Phương Khác trả lời rất chân thành, ánh mắt nhìn Diệp Vu Thời thành khẩn hết sức.

“Ta chưa từng nghĩ đến.” Diệp Vu Thời liếc mắt nhìn Phương Khác. Đột nhiên có hơi mất tự nhiên. Ánh mắt Phương Khác vô cùng quái dị… có hiếu kỳ, còn có những thứ khác làm hắn không thoải mái. Giống như đã xác định cái gì đó. “Ta chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này, đạo lữ không tất yếu, con đường tu tiên rất dài, nếu đối phương không thể theo kịp bước chân đệ, thì chỉ có thể trở thành trở ngại của đệ. Phương sư đệ, ta khuyên đệ thay vì đặt tâm tư vào chuyện đó, không bằng chuyên chú tu hành. Đạo lữ gì đó, ít nhất cũng lên đến nguyên anh rồi hẵng suy nghĩ tới.”

Sao y lại có cảm giác như lúc học trung học bị chủ nhiệm lớp hay cha mẹ cảnh cáo không thể yêu sớm thế này.

“Khụ… ta chỉ muốn hỏi một chút thôi. Huynh cảm thấy đạo lữ nam tính thế nào?” Phương Khác sờ cằm, không chết tâm tiếp tục hỏi.

Kết quả ánh mắt Diệp Vu Thời nhìn y lại trở nên kỳ quái.

“Phương sư đệ…” Diệp Vu Thời dường như đang cân nhắc dùng từ.

“Hả?” Phương Khác tròn mắt đợi Diệp Vu Thời trả lời.

Tiếc là cuối cùng, Diệp Vu Thời lại quay đầu đi, nhàn nhạt nói một câu: “Phương Khác, chúng ta nên ngự kiếm đi thôi. Sau khi đến thành Nguyệt Quế chúng ta phải chuẩn bị ở lại thời gian dài.”

Lẽ nào y hỏi vấn đề rất kỳ quái sao? Phương Khác lấy linh kiếm ra, theo sát phía sau. Mà lúc này Diệp Vu Thời đã là tu sĩ kim đan, có thể lăng không mà đứng, không cần dựa vào linh khí.

“Diệp sư huynh, sư đệ đấu pháp với người khác chỉ mới mấy lần mà thôi, nhưng liên tiếp hai lần đã gặp phải sắc dụ, lẽ nào là vì ta có bộ dáng rất háo sắc sao?” Phương Khác theo sau Diệp Vu Thời, ra vẻ ta rất thành khẩn hỏi. Tuy ngữ khí trêu cợt, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy câm nín lắm, bị nam nhân sắc dụ quả thật đã làm mới tam quan của y, y chưa từng nghĩ có một ngày sẽ bị nam nhân sắc dụ.

“Phương sư đệ, câm miệng.” Năm chữ này Diệp Vu Thời gần như là nghiến ra từng chữ, cho dù trên mặt vẫn mang nụ cười ôn hòa, nhưng Phương Khác cảm giác được khí lạnh rõ ràng.

Chậc… thì ra nói vấn đề này với Diệp Vu Thời còn có hiệu quả như thế. Phương Khác cười, nụ cười sáng lạn vô cùng, có cảm giác như vừa giành được thắng lợi.

“Là sư huynh, lẽ nào không nên phân ưu giải khó cho sư đệ sao?” Phương Khác hỏi.

Hai người bay về phía thành Nguyệt Quế.

Thành Nguyệt Quế không bình lặng như vẻ ngoài của nó.

“Thành chủ, lệnh truy nã đã soạn xong.” Thị tùng hai tay nâng lệnh truy nã màu vàng cho thành chủ thành Nguyệt Quế.

Thành chủ nhìn cũng không nhìn, chỉ vung tay: “Đem đi dán đi.” Thật là mệt mỏi, yêu phủ này càng lúc càng cuồng ngạo, căn bản không đặt thành chủ này vào mắt, Vệ Mâu Lưu kia sau chuyện ngay cả chào cũng không chào một tiếng. Nhưng ông có thể làm gì chứ? Nghĩ đến hình ảnh ghi lại trong thẻ ngọc, ông không khỏi run lên.

Năm đó đại quân yêu vệ hoành hành thành Nguyệt Quế, chôn sống hơn ba vạn hàng binh. Thủ đoạn thiết huyết đó khiến người ta rét lạnh, cũng từ đó chấn khiếp thành chủ đời sau. Nhưng sau này yêu phủ lại không có ý định khống chế thành trì, mà đề bạc đại tộc chưởng quản thành trì, tộc Thạch Hộc của ông bèn chưởng quản thành Nguyệt Quế.

Thành chủ thành Nguyệt Quế đứng ngồi không yên, thanh kiếm trên tay tu sĩ tên Phương Khác kia càng lúc càng rõ ràng trong đầu ông, càng lúc càng quen mắt. Thành chủ thoáng cái nghĩ đến gì đó, đứng bật dậy, vội vã đi về một gian phòng.

Đây là một gian tu thất rất bình thường, cả căn phòng chỉ có một cái bồ đoàn mà thôi, nhưng trên mặt sàn lại chi chít vô số cấm chế, nếu không phải là thành chủ thì không thể nào vào được căn phòng này.

Thành chủ sau khi bước vào, liền trực tiếp quỳ trên bồ đoàn, lấy ra một con dao nhỏ rạch ngón tay mình, máu đỏ tươi nhỏ lên sàn. Linh quang lóe lên, một đạo phù văn xuất hiện, tiếp đó thành chủ biến mất khỏi phòng.

Thành chủ xuất hiện trong một căn phòng khác có bố cục y hệt căn phòng kia, chỗ duy nhất khác, là trong phòng này trôi nổi rất nhiều thẻ ngọc. Những thẻ ngọc này được màn linh lực nho nhỏ bao lấy, lơ lửng trên không.

Thành chủ tìm kiếm xung quanh một hồi, lấy ra một thẻ ngọc, vội vã dán lên trán.

“Nếu các nhữ muốn ngăn cản, chỉ có một con đường chết.” Một thanh niên tuấn mỹ chỉ khoảng hai mươi tuổi, mái tóc đen đơn giản buộc sau đầu, đứng phía trên thành Nguyệt Quế, gió biển ẩm mặn thổi đạo bào hắn bay phần phật.

Đứng đối diện hắn là mười tu sĩ.

“Ngươi đi không được đâu, trừ khi ngươi để lại Thái A.” Tu sĩ dẫn đầu nói.

Thanh niên tuấn mỹ nhàn nhạt đảo mắt qua: “Vậy thì chết thôi.”

Thành chủ đặt thẻ ngọc xuống, trán đổ mồ hôi lạnh, tử trạng thảm thiết của mười tu sĩ kia sau đó, thực là không nỡ nhìn thẳng, huống chi mười tu sĩ kia còn là tu sĩ số một số hai thành Nguyệt Quế năm đó. Tu sĩ kỳ nguyên anh, xuất khiếu đều chết một cách đơn giản trên tay thanh niên. Trận chiến này, thành Nguyệt Quế sụp đổ hơn nửa.

Mà thanh kiếm gãy trong tay thanh niên tuấn mỹ không khác gì kiếm trong tay Phương Khác, trừ màu sắc…

Kiếm gãy trong tay thanh niên tuấn mỹ là màu đen kịt, mà kiếm trong tay Phương Khác là màu đỏ máu.

Thanh kiếm này chính là Thái A, Thái A xuất hiện tại thành Nguyệt Quế rồi. Thành chủ tức giận mắng, cái này không phải chuyện tốt gì hết, sao thành Nguyệt Quế của ông luôn gặp chuyện xui xẻo vậy chứ? Ông làm thành chủ dễ dàng lắm sao? Vừa nghĩ đến trận chiến biến thái của thanh niên trong thẻ ngọc, còn cả sự phá hoại có thể nói là hủy diệt kia. Mặt thành chủ hết trắng rồi đen, đen rồi trắng.

Ông vội vã trở lại căn phòng cũ.

“Thu lệnh truy nã lại cho ta.” Thành chủ gầm lên.

Thị tùng dại ra một chút, sau đó nói: “Thành chủ… vậy không tốt lắm đâu, mọi người đều thấy dáng vẻ cuồng vọng của người đó tại thành Nguyệt Quế của chúng ta, chúng ta không có phản ứng gì, không phải tỏ rõ…”

“Yêu phủ đó không phải càng mất mặt sao, phủ thành chủ đừng tham gia vào vũng nước đục này.” Thành chủ lạnh lùng đảo mắt nhìn thị tùng, hoàn toàn không nhìn ra hoang mang trước đó, vẻ ung dung mà cao thâm khó dò lại xuất hiện trên gương mặt tròn mập mạp. Nếu thật sự bắt được Phương Khác đó mới là phiền toái, đến khi đó không phải đồng nghĩa với việc ông tự lĩnh đại phiền phức Thái A kiếm về thành sao? Ông chỉ hy vọng hai người đó đi càng xa càng tốt, tốt nhất đừng đến thành Nguyệt Quế của ông nữa.

Nhưng mọi chuyện luôn đi trái mong ước.

Hai ngày sau, một tòa dân trạch ở thành Nguyệt Quế được bán ra, chủ mua là một tu sĩ kỳ trúc cơ có thên Trần Khách. Sau đó hai tu sĩ dọn vào, hai người này chính là Phương Khác đổi tên là Trần Khách cùng Diệp Vu Thời. Thật ra cũng có người hiếu kỳ đối với tu sĩ dọn vào, nhưng sau không còn hiếu kỳ nữa, cũng chỉ là tu sĩ bình thường mà thôi. Vị tu sĩ đó mỗi sáng sớm đều sẽ luyện kiếm, nhưng chẳng có kiếm chiêu gì, đều luyện một vài động tác cơ bản nhất. Thỉnh thoảng còn nghe thấy trong phòng trong xuất hiện tiếng nổ, vốn ban đầu họ còn rất kinh ngạc, sau thì cũng thấy quen. Tính ra lại là hai người luyện đan làm nổ lò luyện thôi.

Lần này Phương Khác lại hóa trang thành bộ dáng khác, Diệp Vu Thời cự tuyệt Thông Huyền Kinh của Phương Khác, chỉ đeo đấu lạp lên. Thân là tu sĩ kỳ kim đan, những yêu vệ và tu sĩ khác không có gan làm gì hắn, lẽ nào họ còn dám bảo một tu sĩ kim đan ngoan ngoãn tháo đấu lạp xuống sao?

Hai người không thuê tu thất, mà mua một viện lạc nho nhỏ, vì cả hai đều vừa đột phá, hiện tại quan trọng nhất là củng cố tu vi, mà thuê tu thất chỗ bất tiện rất nhiều. Hơn nữa thuê tu thất thời gian dài sẽ dễ gây chú ý.

Phương Khác nhìn lò luyện lại nổ trước mắt, cười bất đắc dĩ. Ngày ngày bắt linh thủ đổi được linh thạch đều tiêu trong chuyện này rồi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.