Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Chương 30: Muốn chạm vào cậu




Tiếng gió ngoài cửa sổ dần tăng, mang theo nước mưa không ngừng đánh lên bậu cửa, hết cái này đến cái khác, phát ra tiếng giòn tan nho nhỏ.

"Cậu không giày vò."

"Cũng không khó dỗ."

Hai câu nói lặp lại một lần không hề báo trước trong đầu Hề Trì, chẳng biết tại sao, trong lòng tự dưng nóng lên.

Ngón tay giấu dưới điện thoại của Hề Trì khẽ cong lại thật nhanh.

Không biết là phòng học quá mức yên tĩnh, hay là tiếng mưa ngoài cửa sổ dần dày hơn, dường như bầu không khí cũng theo đó mà "ẩm ướt" hơn.

Hề Trì không được thoải mái lắm, trực giác nói cho cậu biết không nên quay lại đề tài mộng du, nhưng cậu lại không biết nên đổi sang đề tài gì, chỉ đành mở miệng: "Chuông còn chưa kêu, cậu ngủ thêm năm phút nữa đi."

"Mười phút rồi, đủ rồi." Giọng nói của Giang Lê mang theo độ khàn vừa mới ngủ dậy.

Trong lúc nói chuyện, Giang Lê giống như lơ đãng chuyển động lòng bàn tay một cái, nhưng vẫn không bỏ tay ra khỏi màn hình di động.

Ngón út hai người cọ vào nhau một giây ngắn ngủi.

Vốn chỉ là cái chạm rất nhẹ, nhưng bởi vì khớp ngón tay hai người đều tự nhiên cong lại nên kề rất sát vào nhau, trên dưới chồng chéo, so với cái chạm, nó giống... cái móc ngoéo khe khẽ hơn.

Hô hấp của Hề Trì cũng chững lại một nhịp, cậu vô thức ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Giang Lê lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên, giống như hoàn toàn không hề chú ý đến động tác vừa rồi.

"Sao thế." Giang Lê hỏi.

Hề Trì không nói chuyện.

Khoảnh khắc ngẩng đầu, cậu đột nhiên phát hiện hình như đây là lần đầu tiên cậu nhìn Giang Lê từ vị trí này, góc độ này.

Phòng học ồn ào huyên náo cùng hàng sách vở chất chồng như núi đều biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại sắc trời dần tối cùng ô cửa sổ nước chảy tầm tã.

Lớp 11/2 bên cạnh hình như đã mở đèn, có lẽ khoảng cách khá gần, ánh đèn theo đó tỏa ra, trên ô cửa sổ hắt lên mấy tia sáng ẩm ướt mơ hồ.

Lúc ý thức được bản thân nhìn có hơi lâu, Hề Trì quay ngoắt đầu qua, nhắc nhở một câu: "Tay."

Giang Lê rũ mắt, đập vào chính là lỗ tai hơi phiếm hồng của Hề Trì.

Giang Lê: "."

Động tác vốn định thu về đột nhiên khựng lại, Giang Lê nhàn nhạt hỏi: "Tay gì."

Hề Trì: "......"

Hề Trì hơi bị nghi ngờ Giang Lê cố ý.

Nhưng nghi thì nghi chứ cậu không có chứng cứ, chỉ đành kéo điện thoại xuống dưới một chút: "Tay, đè điện thoại."

Tin tốt là lần này Giang Lê nghe thủng rồi.

Tin xấu là Giang Lê nghe hiểu, nhưng vẫn không chịu buông tay ra, thậm chí ngay khi cậu kéo điện thoại xuống, hắn cũng đè bàn tay xuống theo.

Hề Trì: "......"

Được rồi, Giang Lê đúng là cố ý.

"Còn không buông ra thì vào học......"

"Còn coi nữa."

Hai giọng nói đồng thời cùng vang lên.

Một lát sau, Giang Lê thả tay ra trước, hắn tiện thể lấy chai nước trong góc bàn mình qua, thuận miệng hỏi: "Coi mấy bài rồi?"

Hề Trì trả lời đúng sự thật: "Mười mấy bài."

Giang Lê mỉm cười: "Bị dọa rồi à?"

Hề Trì bấm tắt điện thoại, lắc lắc đầu.

Dọa thì chưa đến mức đó.

"Chỉ là thấy ồn." Cậu nói.

Chuông chuẩn bị vừa hay vang lên, thanh âm của Giang Lê lẫn vào trong đó, giọng hắn không nặng, nhưng Hề Trì vẫn nghe thấy.

"Không ồn, không lừa cậu đâu."

Hề Trì dừng lại, "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy giáo viên Ngữ văn cầm cặp bước vào, đang định nhét di động vào ngăn bàn, vừa cúi đầu thì trông thấy tờ đề viết tên Giang Lê trên bàn.

Hề Trì: "......"

Vẫn chưa đổi về vị trí cũ.

Bên trên bục giảng vang lên điệu Giang Nam Yên Vũ quen thuộc, chẳng thể thần không biết quỷ không hay đổi lại chỗ ngồi được nữa, chỉ đành giữ nguyên hiện trạng.

Cô Lưu còn chưa phát hiện ra sự khác thường nơi góc phòng, nhưng đám học sinh lớp 11/1 chưa bao giờ dời lực chú ý khỏi vị trí bên cạnh cửa sổ đã tê rần.

Nhất là Vương Địch.

Mười mấy phút trước, cậu ta vốn đang vui vẻ đánh cận chiến với Chúc Dư, mắt thấy sắp phân thắng bại, cậu ta đột nhiên nghe thấy Trì ca gọi mình một tiếng, không kịp né tránh nên bị Chúc Dư cho ăn một đấm.

Ăn đấm cũng chẳng sao, Vương Địch vui vẻ phấn khởi tiến lên, sau đó nghe thấy giọng nói của Trì ca: "Nghỉ ngơi, yên lặng một chút."

Vương Địch gật đầu ngay tắp lự, vội vàng bụm miệng quay về chỗ ngồi, thề phải làm cái loa ngủ bảo vệ chất lượng giấc ngủ của Trì ca, vừa cảnh cáo xung quanh Hề Trì cần nghỉ ngơi, cấm ồn ào xong, ngay sau đó cậu ta liền nghe thấy Đỗ Hành im lặng rít gào: "ĐM cậu quay đầu nhìn xem rốt cuộc là ai cần nghỉ ngơi!"

Vương Địch mang theo nỗi nghi ngờ quay đầu, cậu ta héo khô tại chỗ!

Người cần nghỉ ngơi không phải Trì ca của cậu ta, mà là vị kia bên Nam Sơn.

Là người ấy bên Nam Sơn thì cũng thôi đi, mọe nó còn ngủ ở chỗ của Trì ca nữa.

"Tôi bảo rồi", Chúc Dư lòng đau như cắt, "Cậu còn nhớ lúc Trì ca vừa nói "yên lặng một chút, cần nghỉ ngơi" không, cậu còn đặc biệt hỏi Trì ca một câu có phải tối qua mất ngủ hay không, Trì ca đâu có trả lời được! Từ đó suy ra không phải anh ấy cần ngủ rồi."

"Không phải anh ấy ngủ thì thôi đi, thế mà Trì ca của chúng ta còn phải canh giấc?!"

Đội ngũ hai bên Tây Sơn và Nam Sơn cùng bị hai chữ "canh giấc" làm cho chấn động, hồn lìa khỏi xác cả một tiết học, cuối cùng cũng chịu được đến hết tiết, đang muốn hòa hoãn, kết quả vừa quay đầu -- vẫn chưa chịu đổi vị trí nữa.

Tất cả mọi người: "......."

Còn ai quản không đây?!

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

Giang Lê đã ngủ mười mấy phút, cơn mệt mỏi trên người dường như đã giảm đi đôi chút, nhưng Hề Trì vẫn cứ cảm thấy trạng thái của hắn không ổn cho lắm.

Cũng chẳng biết có phải ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy Giang Lê không giống ngày thường.

Sự thay đổi ấy rất nhỏ, nếu để cụ thể hóa sự "nhỏ bé" này, có lẽ là -- so với trước đây, Giang Lê nói ít hơn một chút, lười động đậy hơn, ít thay đổi cảm xúc hơn, tốc độ lật trang cũng chậm hơn ngày thường mấy phần.

Trước tự học tối, Hề Trì cố ý hỏi Tang Du, Tang Du trầm tư vài giây, sau đó cho ra đáp án: "Chẳng phải Giang Lê vẫn luôn như vậy sao?"

Hề Trì: "......"

Hề Trì muốn mở miệng giải thích, nhưng lại trông thấy Tang Du nhìn mình bằng một ánh mắt khó hình dung.

"...... Mặt cậu là sao đấy?" Bí thư trưởng cau mày hỏi.

Hai tay Tang Du đan chéo nhau tựa lên tường, vẻ mặt phức tạp: "Hồi trước tớ vẫn tưởng rằng người để tâm là Giang Lê cơ."

Hề Trì: "?"

"Còn bây giờ", Tang Du nhìn chằm chằm khuôn mặt Hề Trì, nhíu mày ngày càng chặt, "Sao tớ cảm thấy cậu để tâm hơn ấy nhở? Tiết tự học không đọc sách mà chỉ nhìn cậu ta? Tốc độ làm bài chậm đi cũng nhận ra được? Bớt nói vài câu cũng muốn quản? Hôm đó mặt Giang Lê chẳng có mấy biểu cảm mà cậu vẫn nhìn ra được sự thay đổi?"

Giây tiếp theo, một cú tát mới dán lên cái ót của cậu ta.

"Tớ không có......" Hề Trì nói được một nửa, đột nhiên bị kẹt trong cổ họng.

Tang Du: "Không có gì cơ?"

Hề Trì khựng lại, thu tay về: "Không có gì."

Tang Du vẫn đang mờ mịt tại chỗ, Hề Trì đã xoay người đi về hướng lớp học.

Cơn gió đêm từ phía "Khoảng trời riêng" thổi tới, còn chưa thổi qua cây ngô đồng bên cạnh, cậu đã cảm nhận được tiếng gió.

Hề Trì nghiêng đầu nhìn lá cây ngô đồng đã thoáng ngả vàng.

Cậu không hề cố ý quan sát Giang Lê, chỉ là không tự nhiên mà cảm nhận được, nếu như buộc phải hình dung, cảm giác ấy giống kiểu... Cây thần tự nhiên cảm nhận được tiếng gió hơi mưa.

Hề Trì: "......"

Cậu hết cách nói rõ với Tang Du.

Không phải bởi vì Tang Du không hiểu.

Mà bởi vì Tang Du cũng là cây thần nên quá hiểu cái gọi là "cảm nhận tiếng gió hơi mưa", cho nên -- càng thêm kỳ quái hơn.

Hề Trì chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày đối tượng cậu nhận biết lại biến từ "trời đất" thành "một cá nhân độc lập".

Cảm giác này vẫn cứ kéo dài cả tự học tối.

Cuối cùng Hề Trì quyết định tin tưởng trực giác của bản thân, mà trực giác nói cho cậu biết, Giang Lê cần phải nghỉ ngơi.

Vì vậy khi trống tự học tối vang lên, Hề Trì lập tức lôi người về ký túc xá, bỏ đồ xuống, cậu đẩy Giang Lê vào phòng tắm tắm rửa, thu dọn đơn giản một chút, sau đó lên giường, hai người không nói được mấy câu, phòng 403 đã tắt đèn.

Tiếng bước chân bên ngoài hành lang từ nhiều đến ít rồi biến mất, vừa qua 0 giờ, tòa nhà ký túc xá yên tĩnh hẳn.

Hề Trì tỉnh tỉnh mê mê, mỗi một giấc ngủ đều rất nông, mãi đến khi bị một tiếng sột soạt khe khẽ đánh thức.

Tối nay không có trăng, không có ánh trăng, nương theo tia sáng nhàn nhạt của cột đèn ngoài cửa sổ, Hề Trì trông thấy một bóng dáng mơ hồ rời giường.

Hề Trì ngồi dậy từ trên giường: "Sao cậu không mở đèn."

Bóng dáng ấy không nói chuyện, cũng không động đậy.

Hề Trì đợi một hồi, cậu vén chăn định xuống giường, người vẫn luôn đứng trong bóng tối không động đậy mới mở miệng: "Đừng xuống, quay lại ngủ đi."

Giọng của Giang Lê rất khàn, khác với sự trầm thấp vừa mới ngủ dậy lúc bình thường, giống như ép ra từ nơi sâu thẳm trong cổ họng, Hề Trì khựng lại, trực tiếp xuống khỏi giường.

Cả ký túc xá tối mịt, không mở đèn, Hề Trì dựa vào cảm giác và một chút ánh sáng mơ hồ đi đến bên cạnh Giang Lê, giây phút giơ tay lên, cậu bị Giang Lê nắm lấy cổ tay.

Giang Lê chỉ nắm hờ, không dùng sức.

Hề Trì như đã đoán được từ lâu, chẳng chút mảy may do dự, cổ tay buông xuống khẽ giãy giụa, khoảnh khắc Giang Lê thả lỏng tay, cậu lại giơ lên, kề vào cần cổ Giang Lê.

Lần này, cậu không đợi Giang Lê mở miệng nói đừng chạm lung tung mà chặn lời của hắn trước.

"Cậu sốt rồi."

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)

-

Hai mươi phút sau, tại phòng y tế.

Giáo viên y tế ngáp một hơi, kiểm tra xong cho Giang Lê.

"Không sao đâu, sốt tâm lý thôi, coi như là một loại sốt tăng trưởng, tìm chút chuyện để làm, phân tán cơn sốt, qua hai ngày là khỏi."

"Không phải do nửa đêm chơi bóng dầm mưa tạo thành ạ?" Hề Trì nhẹ giọng hỏi.

Giáo viên y tế mỉm cười, tầm mắt chuyển từ sổ khám bệnh lên trên mặt Hề Trì, rồi lại liếc ra sau một cái: "Đây là Kim Ô đấy."

"Sao em lại cảm thấy một con Kim Ô sẽ bị sốt chỉ vì nửa đêm chơi bóng dầm chút nước mưa chứ, cũng chẳng phải tiểu yêu hay nhân loại."

Hề Trì không trả lời.

Trước kia cậu cũng nghĩ như vậy, đó là Kim Ô mà.

Dường như có một lớp thân phận này, Giang Lê luôn được đặt ở trên cao, tất cả cảm xúc và hành động đều có thể khống chế, là kẻ có quy tắc tuyệt đối.

Thế nhưng sau này càng tiếp xúc cậu càng phát hiện, thực ra trên người Giang Lê cũng có một vài chỗ thoạt nhìn rất không "Kim Ô", hoặc phải nói là rất không "Giang Lê".

Ví dụ như thỉnh thoảng hắn cũng sẽ kén ăn, ăn hoặc không ăn dựa theo tâm trạng, không chịu uống đồ uống có mùi, chỉ uống nước lạnh hoặc nước thường, nước nóng thì chẳng thèm đụng.

Một con Kim Ô kén chọn.

Sau khi có một vài tính từ riêng biệt mang đậm hơi thở cuộc sống, thì mấy hành vi nom không "Kim Ô" lắm dường như cũng có vẻ bình thường chẳng mấy quan trọng.

Biết là sốt tâm lý, Hề Trì thở phào một hơi.

Đi tới bên cạnh giường khám của Giang Lê, đang định mở miệng, di động bất chợt rung lên.

"Tang Du gọi", Hề Trì xoay màn hình di động cho Giang Lê nhìn một cái, "Tôi ra ngoài nghe máy chút."

Giang Lê "Ừm" một tiếng.

Nửa phút sau.

"Được rồi, người đi rồi, đừng nhìn nữa." Giáo viên y tế đứng bên cạnh thu dọn hòm thuốc.

Giang Lê nhìn người ấy bên Tây Sơn bao lâu, anh ta cũng nhìn theo bấy lâu.

Nhìn Hề Trì xoay người, nhìn Hề Trì đi ra khỏi cửa, sau đó cũng nhìn cả người Giang Lê lạnh xuống trong phút chốc.

Thực ra vẻ mặt hắn cũng chẳng thay đổi gì quá lớn, nhưng trên dưới toàn thân đều tản ra một loại lệ khí "Có việc thì nói không việc ra chỗ khác chơi", hoặc nói trắng ra là "không việc thì biến".

Nghiêm túc mà nói thì cái loại lệ khí ấy cũng chẳng nhắm vào bất kỳ một người nào, nhưng không ai có thể trốn tránh, như một sự áp chế cấp bậc trời sinh của yêu tộc "đứng đầu chuỗi thức ăn" này.

Giáo viên y tế suy ngẫm rồi thu lại những lời này.

Cũng đâu phải không ai tránh được, ít nhất, khi cái người đang nghe điện thoại ở cửa vẫn còn đây, Giang Lê sẽ giấu... hoặc là nhẫn nhịn rất tốt.

Giang Lê dựa lên thanh bảo hộ đầu giường khám, gập một chân, trên tay xoay chuyển một miếng Thông bảo móc ra từ trong túi áo đồng phục.

"Em ấy vừa mới hỏi thầy, có phải nửa đêm em ra ngoài đánh bóng nên bị hay không."

Lúc này Giang Lê mới nâng mắt lên, đảo mắt qua phía giáo viên y tế.

"Thầy chuyển hồ sơ từ Chung Sơn qua đây rồi, triệu chứng sốt tâm lý lần này của em có vẻ hơi nghiêm trọng", giáo viên y tế đóng hòm thuốc lại, đưa tay ấn nhẹ hai cái vào bên gáy của mình, "Lúc tới, yêu văn vẫn còn."

Giáo viên y tế hỏi: "Em ấy nhìn thấy rồi?"

"Không có." Thanh âm của Giang Lê càng nhạt hơn.

Bất kể là động tác hay giọng điệu, dường như đều rất bình tĩnh, nhưng quanh thân lại như bao phủ một lớp bóng đen nồng đậm, xám xịt, những bóng đen ấy tiếp tục kéo dài, khuếch tán, cuối cùng lại nhẹ nhàng rơi xuống đáy mắt, xoay tròn, không ngừng sâu thêm.

Giáo viên y tế suy nghĩ: "Cũng đừng ép bản thân quá, thỉnh thoảng nên phóng thì cứ phóng."

Giang Lê không nói chuyện, màn hình di động ném ở trên giường sáng lên.

Hắn không muốn để ý, mãi đến khi nhìn thấy hai chữ "Tang Du".

Giang Lê cầm điện thoại qua, mở khóa, ấn mở giao diện trò chuyện, thậm chí còn chẳng cần nhìn Tang Du nhắn cho mình cái gì đã trực tiếp trả lời.

【Làm việc tốt mỗi ngày: Còn ổn không?】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Tôi vẫn đang gọi điện với Tiểu Trì, mở loa ngoài, tranh thủ tới thăm hỏi cậu một câu.】

【-: Chưa ngủ nữa】

Ngay cả dấu chấm câu cũng không có, Tang Du biết chắc hẳn bây giờ Giang Lê chẳng thoải mái chút nào.

Sốt tăng trưởng là việc mà mỗi một yêu tộc đều phải trải qua, thời gian có dài có ngắn, tần suất phát tác không thể khống chế, triệu chứng cũng vô cùng khác nhau, điểm giống duy nhất chính là chẳng có chỗ nào dễ chịu, nhưng Tây Sơn vẫn tốt hơn Nam Sơn rất nhiều.

Dù sao nuôi một núi "hoa thơm cỏ lạ", tính tình phần lớn đều khá ôn hòa, thời kỳ sinh trưởng ngoại trừ bị sốt thì chính là không muốn động đậy, chạy vặt giống đám Vương Địch thì khá ít, dầm mưa mấy trận là được, nhưng với Nam Sơn mà nói, tình hình đa số đều khá nan giải, đừng nói chi đến loài "đứng đầu chuỗi thức ăn" như Kim Ô.

Gia quy của tộc Kim Ô cũng rất nghiêm khắc, cộng thêm nguyên nhân Cục trưởng cục quản lý và giám sát là Kim Ô, tiểu bối trong tộc đều khá "khắc kỉ phục lễ[1]", thời điểm duy nhất không phải chịu sự quản thúc, chính là lúc sốt tăng trưởng, suy cho cùng phải tìm một vài chuyện để tản bớt hỏa khí, cách thông dụng nhất đó là chọn mấy quần chúng may mắn, tiến hành tiêu hao thể năng.

[1] Chỉ việc biết kiềm chế bản thân.

Nói thẳng ra, chính là gia tộc ẩu đả, kéo bè đánh nhau.

Chẳng qua theo tình huống Tang Du biết, số lần Giang Lê được chọn thực sự rất ít, hắn lười đánh là một chuyện, đánh quá giỏi lại là chuyện khác.

【Làm việc tốt mỗi ngày: Chưa thì sao.】

【-: Giường 501 trải sẵn chưa】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Cậu nói giường của Tiểu Trì à?】

【-: Ừ】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Trải rồi, sao thế?】

【-: Qua đây dẫn cậu ấy về ngủ đi】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Cậu kêu cậu ấy về chỗ tôi ngủ? ĐM, nghiêm trọng thế luôn hả???】

Tang Du vừa nghĩ đến tình hình đánh nhau của Giang Lê liền vội vàng trèo xuống giường, vừa mặc quần áo vừa trả lời tin nhắn của Giang Lê.

【Làm việc tốt mỗi ngày: Được rồi, tôi tới ngay lập tức.】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Mười phút.】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Cậu muốn đánh nhau thì để tôi hầu, đừng có động tay với Tiểu Trì đó.】

【Làm việc tốt mỗi ngày: Cho dù cậu muốn đánh nhau với cậu ấy, cậu cũng đừng động tay!】

Giang Lê không thèm để ý nữa, nhéo nhéo lông mày, vừa khóa màn hình, cửa phòng y tế đã bị đẩy ra.

Giây phút Hề Trì từ ngoài cửa đi vào, Giang Lê thu lại lệ khí quanh thân, bỏ Thông bảo vào trong túi.

Giáo viên y tế nhất thời có chút hốt hoảng, nhìn hơi thở thu phóng thành thạo này, thậm chí còn không rõ đến cùng ai mới là thuốc của ai.

"Có đỡ hơn chút nào không." Hề Trì đi tới.

Giang Lê "Ừm" một tiếng, xuống khỏi giường khám.

Giáo viên y tế đốt chút hương an thần trong phòng, mù mịt lượn lờ, thực ra mùi hương rất dễ chịu. Nhưng tóm lại vẫn có hơi ngột ngạt, Hề Trì nhớ tới câu "Tìm chút chuyện để làm, phân tán cơn sốt là được" mà giáo viên y tế đã nói trước khi cậu ra cửa, bèn kéo Giang Lê ra ngoài cho thoáng khí.

Hai người đi đến chỗ ngoặt hành lang mới dừng lại.

Đêm khuya đầu thu, cả ngọn núi Sơn Hải yên tĩnh như chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai.

"Đi chơi bóng không?" Hề Trì nhìn thời gian, hai giờ rưỡi, "Tôi chơi với cậu, còn đánh được ba tiếng nữa."

Vẻ mặt và giọng nói của Giang Lê đều nhạt đến kỳ lạ: "Tôi kêu Tang Du tới đón cậu, tối nay về phòng 501 ngủ."

Hề Trì nghe vậy thì sửng sốt một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Tôi chơi với cậu."

Giang Lê chẳng ừ hử gì, bên trên hành lang chỉ có một ngọn đèn tối tăm, rọi xuống một khoảng bóng đen lớn từ trên đầu hai người.

"Không được."

"Vì sao?"

"Không vì sao hết", Giang Lê dựa lên tường, lần này hắn không nhìn Hề Trì, lặp lại lần nữa, "Về ngủ đi."

Đây là lần thứ ba Hề Trì nghe thấy Giang Lê "đuổi" cậu trong đêm nay, Hề Trì nhíu chặt mày, im lặng chốc lát rồi gọi một tiếng: "Giang Lê."

Dù bầu không khí hiện tại đã có phần "giằng co", nhưng khi Hề Trì gọi hắn, Giang Lê vẫn đáp lại: "Hửm."

"Chuyện này quá vô lý."

"Đâu thể để cậu giúp tôi hoài."

"Tôi nói có thể thì là có thể, chơi bóng, đánh nhau, gì cũng được."

Mí mắt Giang Lê khẽ nâng lên một chút, hắn im lặng hồi lâu, chẳng biết sao, bỗng dưng lặp lại lời của Hề Trì: "Gì cũng được?"

"Ừm, gì cũng được, tùy cậu chọn."

Yết hầu Giang Lê khẽ cuộn một cái.

Hắn xoay người lại, lần đầu tiên trong đêm nay dám nhìn thẳng vào người trước mặt.

Hành lang nửa đêm, hơi nước ẩm ướt, ánh đèn mờ tối.

Hai người đối diện nhau.

Giang Lê nhìn thấy bóng phản chiếu của mình trong mắt Hề Trì.

Chưa bao giờ hắn nhận ra rõ ràng đến vậy, Hề Trì đang nhìn hắn.

Suy nghĩ này dần nóng lên và cháy bỏng trong đêm khuya.

Giang Lê muốn tìm cho mình một lý do thoạt nhìn quang minh chính đại nhất, nhưng tại giây phút này, hắn đột nhiên chẳng cần lý do nữa.

Hắn không rảnh đi nghiên cứu sự rung động sâu xa hơn gọi là gì, chỉ biết vào khoảnh khắc trời sắp đổ mưa lớn này -- hắn muốn chạm vào cậu.

Giang Lê đột nhiên thả lỏng tinh thần.

Đột nhiên... không muốn để người đi nữa.

Giang Lê: "Không đứng nổi nữa."

Giang Lê nói mà chẳng báo trước, Hề Trì ngơ ngác một hồi mới đáp lại: "Ừm."

"Tôi dựa một chút." Giọng Giang Lê truyền tới.

Hề Trì phản ứng lại, cậu nói "Được", rồi lập tức tiến lên một bước.

Chút khoảng cách cuối cùng giữa hai người hoàn toàn biến mất.

Giang Lê thuận thế cúi đầu xuống.

Ngay khi Hề Trì nghĩ rằng hắn muốn dựa vào, Giang Lê lại chỉ giơ tay, bụng ngón tay khẽ vuốt ve nốt ruồi son bên gáy Hề Trì một cái.

1

"Sẽ biến mất sao." Thanh âm của Giang Lê hiện ra vô cùng rõ ràng trên hành lang vắng vẻ.

Nhưng Hề Trì lại có phần nghe không rõ, chỉ cảm thấy vị trí nơi cần cổ không ngừng nóng lên.

"... Gì cơ?" Thanh âm của Hề Trì dừng lại, chỉ hỏi bằng bản năng.

Tầm mắt Giang Lê dần dần chuyển từ cần cổ lên trên, cuối cùng dừng lại trong mắt Hề Trì.

"Cái nốt ruồi này, sẽ biến mất sao."

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Trì: Hình như có chỗ nào đó không đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.