Khác Biệt Giống Loài Làm Sao Yêu Đương

Chương 21: "Cậu tới chậm quá vậy" (1)




Chỉ bằng lời phát biểu ba phút ngắn ngủi của thầy hiệu trưởng, toàn thể học sinh hai viện đã được tự mình trải nghiệm một chuyến linh hồn lượn tàu siêu tốc miễn phí.

Ban đầu, khi nói rằng "trận đấu thú vị" sẽ bắt đầu vào bốn rưỡi chiều, trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ: Thời tiết nóng như vậy, cái khán đài vô vị này tôi còn chẳng ở nổi một giây nữa là, còn phải đợi đến tận bốn giờ rưỡi?

Ngay khi hiệu trưởng tuyên bố nội dung của "trận đấu thú vị", bọn họ chỉ hận buổi chiều không có đủ 12 tiếng.

Từ giờ tới lúc bắt đầu còn 2 tiếng nữa, 120 phút, làm sao xứng với nhóm đại lão của hội học sinh đây, bọn họ còn chưa chuẩn bị gì cả, có cần thể diện nữa hay không?

Thế là một đám người đông nghìn nghịt như thủy triều dâng lên, ập về phía bàn trọng tài.

"Thầy ơi, thầy quản cả loại thi đấu cao cấp thú dị này luôn sao???"

"Không được đâu chủ nhiệm ơi, bây giờ đã là 2 rưỡi chiều rồi, trận huyết chiến đẫm máu này nhất định sẽ lưu lại nét bút đầy màu sắc ở phòng Lịch sử trường đấy, thầy cho có hai tiếng thôi ư? Nói ra không sợ bị người ta cười vào mặt sao?"

Mồm năm miệng mười ba la bô lô, lão Vương cầm cả loa ra cũng không thể trấn áp hiện trường.

"Thế bọn em muốn mấy tiếng?"

"Ít nhất cũng phải bốn giờ rưỡi."

"Chẳng phải thầy hiệu trưởng cũng nói là bốn giờ rưỡi sao?"

"Cái tụi em nói là bốn giờ rưỡi ngày mai cơ, tối nay em về nhà lấy trống Taiko trong nhà ra luyện tập thử đã!"

Lão Vương: "......."

"Trễ nhất là dời tới 5 giờ 10 phút chiều thôi, không thương lượng nữa."

"Được thoi."

Lão Vương vừa nêu ra ý kiến, mấy chục nam sinh hàng trước giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, tập thể quay đầu xông ra phía ngoài, tốc độ nhanh đến mức giáo viên đi ngang qua không hiểu gì còn cho rằng đây là vòng đấu chạy nước rút một trăm mét mới.

Mấy chục nam sinh xác định rõ mục tiêu, xông thẳng đến con đường in ấn quảng cáo trước cổng.

Đám ông chủ ở cửa hàng in ấn còn tưởng là ban ngày gặp quỷ, trông thấy đồng phục trung học Sơn Hải mới phấn chấn mặt mày lần nữa, lập tức đứng dậy tiếp đón Thượng đế.

Rốt cuộc cũng tới rồi, có trời mới biết bọn họ đã phải đợi bao nhiêu lâu.

Trước đây, mỗi năm đến khoảng thời gian tổ chức đại hội thể thao và thi tuyển sinh đại học của trung học Sơn Hải, nhu cầu về biển quảng cáo, băng rôn, các loại vật liệu như tấm KT vân vân đều tăng lên gấp bội, năm nay lại nghe nói hai viện sát nhập, muốn khởi đầu kỷ nguyên mới, tất cả mọi người đều tích trữ một chồng lớn, kết quả nửa bóng người cũng chẳng thấy, ban đầu bọn họ còn cho rằng chắc chắn sẽ ế hàng rồi, ai mà ngờ niềm vui tới bất thình lình như vậy.

Đột nhiên thì cũng thôi đi, nhu cầu của mấy chục tên nhóc này còn nhất trí đến kinh người.

Câu đầu tiên mở miệng chính là: "Ông chủ, băng rôn bự nhất dài nhất ở chỗ mọi người cháu lấy hết toàn bộ, không cần sắp chữ, cũng không cần thêm hoa văn gì lên thể chữ, chỉ cần tốc độ."

"Ông chủ, ở chỗ mọi người có tấm băng rôn dài có thể kéo một mạch từ tòa nhà ký túc xá đến văn phòng của lão Vương không? Chú không kịp in ấn cũng không sao, cứ trực tiếp đưa cho cháu, bọn cháu hoàn toàn có thể quay về dùng bút đồ lên."

"Ông chủ có coi bóng đá không? Chú biết người hâm mộ của đội River Plate nổi tiếng ở Argentina đã tạo ra một tấm băng rôn River Plate cho đội bóng không? Chú cứ dựa theo đó làm cho cháu một cái."

Trên nguyên tắc khách hàng là Thượng đế, ông chủ mở Baidu ra tra thử -- Người hâm mộ River Plate tạo ra băng rôn siêu cấp vũ trụ, toàn bộ dài 7.829 mét, thiết lập kỷ lục Guinness thế giới mới.

Ông chủ: "......"

Thượng đế này không cần cũng được!

Lúc ông chủ nói rằng băng rôn dài nhất cũng chỉ có 8 mét, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt "chút éc vậy mà chú cũng không biết xấu hổ mở tiệm sao".

Có một khoảnh khắc, ông chủ đột nhiên cảm thấy ế hàng cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Đám học sinh thúc giục vội vã, ông chủ gấp rút ngồi vào trước máy tính bắt đầu khởi công: "Mấy đứa muốn in khẩu hiệu cho đại hội thể thao à?"

"Vâng."

"Nhưng chẳng phải đã tổ chức được một ngày rồi sao? Sao bây giờ mới bắt đầu in."

"Bởi vì bây giờ mới bắt đầu thi đấu."

Ông chủ: "?"

Hành khúc vận động viên chú đây nghe hai ngày rồi đấy.

Thời gian gấp gáp nhiệm vụ nặng nhọc, ông chủ chỉ đành gác lại đống nghi vấn, lập tức gõ xuống 16 chữ khẩu hiệu mẫu trên máy tính, dựa theo thói quen trước đây chuẩn bị in mấy câu như "Giương buồm cầm lái, dũng cảm chiến đấu" linh tinh, ngay sau đó nghe thấy:

"In 'Thiên vương cái địa hổ, chị Tình hổ nhất trường' ạ."

"?"

"Cháu in câu 'Xã hội không có thiên thụ che chở, chỉ có Trì ca hàng phục vạn vật'."

"??"

"Thêm câu 'So what đây chính là cách Tây Sơn chúng tôi đoạt giải!' nữa"

"???"

"Tôi nói này Tây Sơn mấy cậu đừng có quá đáng", một nam sinh trong đó mắng xong, quay đầu nói với ông chủ, "Ông chủ, nhờ chú đổi Tây Sơn thành Nam Sơn, Trì ca đổi thành Lê ca, chị Tình đổi thành chị Tĩnh, còn lại bê nguyên xi vào, in cho cháu một bản giống vậy! Không! Hai bản luôn!"

Tây Sơn nổi giận: "Cậu đừng có mà không biết xấu hổ!"

Ông chủ nghe mà màng tai kêu ong ong, nhân lúc hai viện mắng chửi nhau, lại nghe thấy một câu: "Ông chủ, nhờ chú in cho cháu một bức 'Sắc xuân đầy vườn không giữ nổi, một nhành cây vải vươn khỏi tường' và 'Ngửa mặt lên trời cười to xuất giá, mua một chiếc xe vải quay trở về'."

Ông chủ: "???"

Lại là cái khẩu hiệu gì đây?

Lúc này không chỉ ông chủ, ngay cả đám Tây Sơn Nam Sơn đằng trước cũng bị xịt keo, bọn họ quay đầu muốn tìm xem kẻ nào vừa mới nói, nhưng trông thấy chỉ có đầu người cuồn cuộn lên xuống.

Hội học sinh hai viện thi đấu trực diện, hạng mục so tài vẫn là chạy tiếp sức cự ly ngắn, yêu cầu sức bật và độ ăn ý, đồng thời cũng là hạng mục căng thẳng nhất. Lần đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa, đừng nói là học sinh hai viện từ lúc nhận được tin tức đã sôi trào nhiệt huyết, ngay cả giáo viên cũng có chút hưng phấn khó hiểu.

Hạng mục thường lệ cuối cùng kết thúc, sân thể dục nhanh chóng được dọn sạch, nhưng vị trí trên khán đài lại đầy ắp trước nay chưa từng có, không chỉ lớp 10 lớp 11, ngay cả giáo viên chủ nhiệm các lớp 12 cũng đồng thời nhận được lời kêu gọi của hiệu trưởng, nói là để học sinh lớp 12 học chơi kết hợp, xuống dưới hít thở không khí trong lành một chút, thực chất là biết bọn họ chẳng thể ngồi yên trong lớp học, nên dứt khoát kêu bọn họ đi xem cuộc chiến.

Dạy học nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tất cả giáo viên ở trung học Sơn Hải gặp phải loại tình huống này, rõ ràng là cùng một lớp, nhưng lại ngồi một trái một phải hai đầu đông tây.

Khán đài bấy giờ trật tự chia thành ba nhóm.

Phía đông là đồng phục trắng đen của Nam Sơn, phía tây là đồng phục trắng xanh của Tây Sơn, cuối cùng là lớp 12 màu xanh thẫm được phê chuẩn đặc biệt, xuống lầu chia nhau ngồi hai bên đầu cuối đông tây chưa kịp thay quần áo.

Cảnh tượng ba loại màu sắc đan xen quả thực có chút chấn động, ngay cả lão Vương đã quen nhìn sóng to gió lớn cũng không nhịn nổi, đặc biệt hướng về phía nhân viên truyền thông đòi chụp một bức toàn cảnh, đăng tải lên tài khoản công cộng cùng thời gian thật, một số người bên dưới còn tưởng rằng năm nay trung học Sơn Hải đảm nhiệm đại hội thể thao của cả mấy trường hợp lại.

"Xếp ở chỗ này, đến lúc đó chúng ta cổ vũ cho ai đây." Chủ nhiệm lớp 11/2 cười đùa nói.

"Thầy ơi, thầy ngồi ở bên trận doanh Tây Sơn bọn em, còn muốn cổ vũ cho Nam Sơn sao?"

"Không được, đều là học sinh của thầy, thầy phải công bằng chứ."

"Mau mau, nghe thấy cả chưa, thầy Lâm lớp 11/2 còn muốn cổ vũ cho Nam Sơn kìa, có dư đồng phục Tây Sơn không, phủ thêm cho thầy trước đi, giúp thầy ấy tìm được cảm giác thuộc về."

"Một bộ đồng phục là đã cho thầy cảm giác thuộc về sao?" Chủ nhiệm lớp 11/2 cười đến vui vẻ.

"Cho dù không có cảm giác thuộc về, em cũng sẽ phủ thêm cho thầy một bộ cà sa luân lý, sau khi ra đòn phủ đầu, chiếm lấy cao điểm đạo đức, thầy còn không thấy ngại mà cổ vũ cho Nam Sơn sao?" Vương Địch nói.

Giáo viên mấy lớp kia cũng bị chọc cười.

Xung quanh là những khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sức sống, trong bầu không khí này rất dễ khiến con người ta hoài niệm về những ký ức thuở mười mấy hai mươi năm trước cũng đã từng trẻ trung hoạt bát như vậy.

"Được rồi, em bắt cóc đạo đức thầy rồi, thầy còn nói được gì nữa đây, hôm nay thầy làm người của Tây Sơn một lát vậy."

Thế là học sinh Nam Sơn lớp 11/2 đối diện liền trông thấy chủ nhiệm lớp mình mặc đồng phục Tây Sơn, nhận ra đây là âm mưu của bên kia, bọn họ lập tức móc ra một bộ đồng phục Nam Sơn, không thèm phân trần đã chụp thẳng lên người phó chủ nhiệm trên danh nghĩa của lớp 11/2 được phân tới bên này quản lý trật tự.

Sau đó từng cái từng cái nối tiếp nhau, đợi tới lúc lão Vương quay lại, các giáo viên ở hàng trước đều tự nguyện hoặc bị tự nguyện khoác thêm đồng phục của mỗi trận doanh.

Vương Địch còn cố gắng nhét lão Phó vào, vừa nhét vừa nói: "Thầy, thầy phải giảm cân đi."

Chủ nhiệm Vương: "......"

Lão Vương tự dưng cảm thấy một trận rét buốt, vừa quay đầu, Liêu Tranh và Chúc Dư đã cầm hai bộ đồng phục chạy ào từ hai bên khán đài xuống, ánh mắt sắc bén, trong một khoảnh khắc, chủ nhiệm Vương tung hoành ngang dọc Sơn Hải suốt ba bốn mươi năm lại có loại ảo giác rằng bọn họ mới là chủ nhiệm giáo dục, còn bản thân là học sinh, cuối cùng ông không thể không kéo cái mặt mo đi đến chỗ lớp 12 mượn bộ đồng phục xanh thẫm mới - tượng trưng cho hòa bình hữu ái, mới yên ổn trốn thoát.

Khán đài suýt chút nữa phá lên cười.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây đã là cực hạn rồi, mãi cho đến khi thành viên hội học sinh hai viện mặc đồng phục của mỗi viện đi ra từ trong phòng nghỉ và phòng thiết bị đằng sau đài chủ tịch.

Lúc này đến cả nhóm Vương Địch cũng không ngờ được.

Bọn họ dám gây sức ép với thầy cô, thậm chí là dám đại nghịch bất đạo giày vò lão Vương, nhưng lại không dám đi thúc giục hội học sinh.

Bởi vì học sinh hai viện đều biết, "trận đấu thú vị" thêm vào ngay tại trận như vậy đã đủ gây sức ép cho hội học sinh rồi, ba giờ bốn mươi phút kết thúc hạng mục thường lệ, dọn sạch sân thể dục xong cũng gần đến bốn giờ, lại còn phải bố trí đường chạy, khởi động làm nóng người, còn phải luyện tập giao nhận gậy.

Bọn họ chạy theo cảm giác nghi thức là việc của bọn họ, nhưng không dám gây thêm phiền phức cho hội học sinh.

Ai biết rằng, một đám đại lão bên dưới cũng phối hợp thay quần áo.

Bọn họ vẫn luôn không quan tâm đến những việc này, thay vì nói là phối hợp với học sinh hai viện, chi bằng nói là tự thỏa mãn bọn họ đi.

Vương Địch bụm miệng để không khiến bản thân khóc ra, nhất là khi trông thấy Trì ca vẫn luôn ngại phiền phức thay sang đồng phục Tây Sơn.

(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138, vui lòng không đọc ở các trang re-up)

Chúc Dư dẫn đầu, treo tấm băng rôn làm gấp lên, sợ bên đài chủ tịch không nhìn thấy, không biết cậu ta móc cái loa buổi chiều từ đâu ra, nằm bò cả người trên lan can, hô lên khản cả giọng: "Gió đông thổi trống trận đánh, chị Tình trăm mét chẳng sợ ai!"

Chị Tình nháy mắt tê dại cả da đầu, cô nàng đưa tay vùi mặt vào lòng bàn tay: "Gì vậy trời, nhục chết mất, lão đại, Trì ca hai người mặc kệ sao!"

Chúc Dư vừa mở đầu, cuộc chém giết giữa Tây Sơn và Nam Sơn chính thức mở màn từ lúc này.

Đủ loại khẩu hiệu đằng đằng sát khí và phèn đến nổ tung thi nhau xuất hiện, hét đến nỗi song phương cạn kiệt ngôn từ thì trực tiếp đổi tên, trưng dụng khẩu hiệu của đối phương hô tiếp.

Ngay lúc Vương Địch nghe thấy Liêu Tranh hô ra câu 'Xã hội không có thiên thụ che chở, chỉ có Lê ca hàng phục vạn vật' kia, cậu ta đứng bật dậy khỏi ghế, dám cướp thoại của Trì ca bọn này?!

Cậu ta không thèm nghĩ ngợi, lập tức giật lấy loa của Chúc Dư, dùng hết tu dưỡng Văn học cả đời này sửa lời ngay tại chỗ: "Xã hội không có thiên thụ che chở, chỉ có Trì ca hàng phục Kim Ô!!!"

Chẳng biết là giọng của hoa loa kèn quá lớn, hay là từ này quá mức kinh động lòng người, Nam Sơn ấy vậy mà không nói tiếp nữa, trên mặt tất cả mọi người đều viết to ba chữ "Sao cậu dám?".

Không chỉ thành công trấn áp được Nam Sơn, thậm chí còn theo loa truyền đến đài chủ tịch.

Hề Trì: "............."

Ngoại trừ hai vị đương sự, hội học sinh hai viện đều đang nhịn cười, vướng cái hai vị đương sự đều là lão đại đứng đầu, nên cũng chỉ có mình Tang Du cùng là lão đại Tây Sơn kiêm bạn từ thuở nhỏ với hai vị đương sự là dám cười ra tiếng.

Không chỉ dám cười, cậu ta còn trực tiếp lượn đến trước mặt chính chủ.

"Giang đại chủ tịch, cậu nghe thấy không, lòng dân một hướng, nhất định cậu sẽ bị bí thư trưởng của bọn tôi hàng phục."

Tang Du còn chưa nói xong, đã bị bí thư trưởng của cậu ta nhét vào một chai nước: "Uống nước đi, bớt nói lại."

Đội ngũ hai viện gục đầu cười.

Lý Thư Tĩnh trước nay luôn hành sự bình tĩnh cũng nhịn không được trêu chọc: "Lão đại, không biểu hiện chút sao?"

Giang Lê vẫn chẳng tỏ vẻ gì như cũ, chỉ là vào lúc nhận nước vặn nắp, ánh mắt hắn lướt qua Hề Trì, "Ừ" một tiếng nhàn nhạt đáp lại.

Bởi vì giọng điệu và vẻ mặt trông vô cùng tùy ý, nhất thời khiến người ta không rõ hắn trả lời câu "Không biểu hiện chút sao" của Lý Thư Tĩnh, hay là câu -- nhất định sẽ bị Hề Trì hàng phục của Tang Du.

Tất cả mọi người chỉ coi đó là câu trả lời cho Lý Thư Tĩnh, chỉ có Hứa Vân Duệ mấy ngày trước bắt gặp hai người ở cùng nhau, trong lòng đột nhiên run lên thình thịch.

...... Nói không chừng, câu đằng sau là thật đấy.

Hề Trì không để ý, cậu xoay người đập Tang Du một phát: "Được rồi, đừng có ồn nữa, phân chia vị trí đi."

Chạy phối hợp tiếp sức 5 5, tỷ lệ nam nữ ở hội học sinh hai viện trung học Sơn Hải vô cùng đều nhau, tìm ra 5 nam sinh và 5 nữ sinh không phải vấn đề gì lớn, hơn nữa mục đích ban đầu khi thành lập hội học sinh chính là vì giúp đỡ quản lý học sinh dưới tư cách trường học tốt hơn, tiêu chuẩn chọn người cực kỳ đơn giản thô bạo, chỉ bốn chữ -- Thực lực tối thượng.

Thành viên có thể làm tới chức vụ cấp bộ trưởng trở lên, cho dù ngày thường trông "cà lơ phất phơ" đi chăng nữa, cũng không thể nghi ngờ thực lực, do đó đội ngũ hai bên căn bản không hề tồn tại khoảng cách sức mạnh, đấu chính là sự ăn ý và sức bật, cũng vì vậy, thắng thua vẫn chưa thể xác định.

Tây Sơn và Nam Sơn lúc này cũng đã yên tĩnh lại, hai bên đều đang cùng làm một việc -- cá cược vị trí.

"Người cầm gậy đầu và cuối của Nam Sơn chắc chắn là chủ tịch và phó chủ tịch, tôi cảm thấy gậy đầu hẳn là cho Hứa phó, gậy cuối là chủ tịch của bọn họ, bên chỗ chúng ta nếu như không có gì bất ngờ, chắc cũng sẽ là Trì ca và lão đại."

"Thế Trì ca và lão đại ai cầm gậy đầu ai cầm gậy cuối?"

"Còn phải nghĩ sao, chắc chắn là lão đại cầm gậy cuối rồi, áp lực của người chạy cuối là lớn nhất, hơn nữa còn phải đợi tới mười người chạy trước, Trì ca chắc sẽ lười đợi."

"You nói đúng lắm!"

"Vãi chưởng, thế nên cuối cùng là chủ tịch hai viện tranh nhau à?"

Ý tưởng cá cược vị trí của hai viện không khác gì nhau, Nam Sơn cũng nói như vậy, gậy đầu là Hứa phó của bọn họ và bí thư trưởng Tây Sơn, gậy cuối là hai vị chủ tịch.

Một trong hai vị chủ tịch là Tang Du ban đầu cũng nghĩ như vậy.

"Tớ cầm gậy cuối, Tiểu Trì gậy đầu, Nhất Hàng số thứ hai từ dưới đếm lên, bên chỗ Hạ Tình cũng xếp như vừa nãy nói, được không?"

Bởi vì chênh lệch sức mạnh không quá lớn, không có chỗ trống cho "Điền Kỵ tái mã"[1] gì cả, mục đích thi đấu chính của hai viện là một trận quang minh thẳng thắn không sợ nghe lén, nên ngay cả khi bàn bạc thứ tự cũng chỉ cách nhau khoảng hai mét.

[1] Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ chơi chiêu, chấp nhận thua một để đảm bảo thắng hai trận. (Điển cố đầy đủ ở cuối chương)

Hai bên đều có thể nghe ra vị trí khá là giống nhau.

Nhóm Hạ Tình đã bắt đầu luyện tập giao gậy, nhưng Hề Trì lại đột nhiên nhìn Tang Du: "Cậu chạy gậy đầu có được không."

Tang Du ngớ ra một lát mới phản ứng lại: "Cậu muốn chạy gậy cuối à?"

Hề Trì gật đầu.

Tang Du kinh hãi, đang định hỏi vì sao, quay đầu trông thấy Giang Lê đứng cách Hề Trì mấy bước chân, cậu ta vô thức nheo mắt lại: "Đừng có nói với tớ, bởi vì Giang Lê muốn chạy cuối nên cậu chạy theo đấy nhé."

Động tác uống nước của Hề Trì khựng lại: "?"

"Đầu cậu cả ngày toàn chứa cái gì vậy?"

Tang Du: "Thế sao đang yên đang lành lại muốn chạy gậy cuối?"

Hồi cấp hai không phải hai người chưa từng chạy tiếp sức 4*100 mét, chỉ cần cậu ta ở đấy, Hề Trì vĩnh viễn sẽ chạy đầu, bởi vì không cần chờ đợi, chạy xong là có thể ngồi một bên rồi.

Nếu như lần này chạy cuối, không chỉ phải đợi, mà còn phải đợi tận chín người, tất cả điều kiện khó khăn đều không thay đổi, thậm chí chi phí chờ đợi còn tăng lên gấp bội, mà tính tình của bí thư trưởng Hề Trì vẫn giống y xì trước đây, biến số duy nhất Tang Du có thể nghĩ đến chính là Giang Lê.

Cằm Hề Trì khẽ nâng: "Cậu quay đầu coi."

"Quay đầu làm gì."

"Điểm xuất phát 100 mét, cậu nhìn coi chủ nhiệm Vương đang cầm cái gì trên tay."

Tang Du nhìn qua bên kia theo lời cậu, vừa liếc mắt, liên trông thấy lão Vương mặc áo khoác đồng phục xanh thẫm rất hưng phấn mà cầm lấy súng hiệu lệnh, hiển nhiên đang định tự mình tham gia vào cuộc vận động trọng đại này.

Có lẽ là vì để cho tiếng súng vang dội hơn, bấy giờ ông đang tìm lá khô rơi đầy đất cùng thầy thể dục, chuẩn bị vo lại nhét vào nòng súng cùng với viên đạn phát lệnh.

Công tác chuẩn bị rất chuyên nghiệp, nhưng rõ ràng lão Vương chỉ là tay mơ, ngoài vẻ mặt mang theo sự hưng phấn thành thạo điêu luyện ra, tất cả các động tác đều rất lúng túng.

Tang Du nhất thời sụp đổ: "Thế nên cậu sợ tiếng súng bắn trúng cậu, nên lựa chọn để súng bắn tớ sao?"

Hề Trì không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào mà gật đầu: "Ừm."

Đứng bên cạnh chủ nhiệm Vương, cậu ta có thể tưởng tượng ra sẽ ồn ào biết bao nhiêu, súng ồn, người cũng ồn.

Hề Trì: "Cậu có đổi không."

"Đổi đổi đổi, ai mà không biết Tây Sơn chúng ta còn có tên là 'Hề Sơn' chứ, bí thư trưởng đã nói rồi, một chủ tịch hội học sinh nho nhỏ như tớ còn ý kiến ý cò được sao?"

Tổ thể dục hiển nhiên cũng rất xem trọng "trận đấu thú vị" này, lo lắng vì chưa bao giờ tổ chức một cuộc tiếp sức phối hợp nhiều người như thế này, vì để trực quan hơn, cũng vì để cho khán giả trên khán đài nhìn được rõ hơn, bọn họ trực tiếp lấy hai bộ dãy số bằng vải nhét dưới đáy hòm ra, từ 001 đến 010, mỗi một con số tương ứng với dãy số trên vải chính là vị trí của các gậy.

Thế là, ngay vào khoảnh khắc Hề Trì đeo con số đánh dấu "010" lên, chưa nói đến khán đài Tây Sơn Nam Sơn toàn quân bị diệt, mà ngay cả hội học sinh Nam Sơn cũng bất ngờ.

Lý Thư Tĩnh: "Nãy tôi nghe, không phải bí thư trưởng Tây Sơn cầm gậy đầu sao?"

"Chiến lược đấy", Tang Du tận dụng thời cơ, chêm vào pha trò, "Này chẳng phải là muốn bí thư trưởng của bọn tôi có thể đánh bại Kim Ô sao."

Tất cả mọi người: "......"

Gân xanh trên thái dương Hề Trì nảy lên, hạ xuống một dấu tay rõ nét trên mu bàn tay Tang Du.

Không yên có phải không.

May mà Giang Lê không hề bị ảnh hưởng, bàn tay cầm số hiệu buông thõng bên người, ngẩng đầu nhìn Hề Trì: "Sao cậu lại đổi vị trí."

- ------------------------

[1] Điền Kỵ tái mã: Nhà Quân sự Tôn Tẫn sống vào thời Chiến Quốc là một người mưu trí, ông phò tá Tề Uy Vương gặt hái được nhiều thắng lợi. "Điền Kỵ tái mã" là một điển tích được lưu truyền rộng rãi. Câu chuyện kể về Tôn Tẫn khi vừa đến nước Tề, tướng quân Điền Kỵ rất ngưỡng mộ ông, đối đãi với ông như thượng khách. Điền Kỵ thường cùng với các công tử của nước Tề tổ chức thi đua ngựa, tiền cược rất lớn. Tôn Tẫn phát hiện chất lượng ngựa của Điền Kỵ không hơn kém nhau là bao, có thể phân thành thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng. Do đó, Tôn Tẫn đã nói với Điền Kỵ rằng: "Ngài chỉ việc đặt cược lớn, tôi có thể giúp ngài chiến thắng". Điền Kỵ tin tưởng và đồng ý với Tôn Tẫn, ông lấy ra ngàn lượng vàng đặt cược với Tề Vương và các Công tử. Lúc trận đấu sắp bắt đầu, Tôn Tẫn nói: "Bây giờ hãy dùng ngựa hạ đẳng của ngài để đấu với ngựa thượng đẳng của họ, dùng ngựa thượng đẳng của ngài đấu với ngựa trung đẳng của họ, dùng ngựa trung đẳng của ngài đấu với ngựa hạ đẳng của họ". Sau khi kết thúc ba trận đấu, Điền Kỵ thắng hai trận, thua một trận, cuối cùng đã thắng được ngàn lượng vàng tiền cược của Tề Vương. Sau đó, Điền Kỵ tiến cử Tôn Tẫn với Tề Uy Vương, nhờ đó mà nước Tề về sau mới được hùng mạnh.

Chương này là chương Vip nên tác giả uống tăng lực viết gấp gần 4 lần các chương bình thường nên tui tách ra nhé ヽ ('ー ') ┌

Sì poi:

Hề Trì dựa lên tường, đuôi mắt bị hơi rượu ngấm đến thoáng phiếm hồng.

Cậu hơi ngửa mặt, di động buông thõng bên người, nhẹ giọng gọi một câu "Giang Lê".

Mê chưa mê chưa =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.