Khả Trì Hạ

Chương 7




Tôi né ra.

Tay của cậu lơ lửng không trung.

“Tớ tự làm được rồi”.

Nuốt xuống miếng cuối bánh bao súp, tối nâng tay chỉnh lại tóc mình.

29.

“Rất khó lắm sao?”.

Kì Trì đột nhiên nói.

“Gì đó?”.

Kì Trì thu tay, khóe miệng câu lên nụ cười.

Chỉ là nhìn kĩ sẽ thấy có chút giễu cợt.

“Tớ nói chuyện cạy góc tường”.

Thực tại lại có chút không ngờ Kì Trì sẽ chủ động nói đến chuyện này, cứ vậy mà đem điều không tự nhiên giữa chúng tôi nói thẳng.

“Cậu…”.

“Tớ đúng là có hảo cảm với cậu” Cậu không né tránh.

Nhưng lại khiến tôi không kịp trở mình.

Tôi dừng bước chân lại, suy nghĩ một hồi, mới hỏi: “...Tại sao vậy?”.

Tại sao vậy?

Tôi được Châu gia cứu trợ mấy năm nay, đừng nói Kì Trì, đến cả như Châu Dã, bình thường qua lại, cũng không tính là nhiều.

Kì Trì và Lục Thâm với Châu Dã là thân nhất, việc thường hay đến Châu gia cũng không gì lạ.

Nhưng mà trong ấn tượng của tôi, Kì Trì tuy là ngoài mặt nhìn dễ chơi, dễ nói chuyện, nhưng bản chất cũng không tốt hơn Châu Dã.

Miệng cười vui vẻ nhưng lại không biết được cái nào là hư tình giả ý.

Nếu nói trong ba người người mang đến cảm giác thoải mái nhất, chỉ có Lục Thâm.

Tôi nghĩ không ra tại sao Kì Trì lại có hứng thú với tôi.

Kì Trì một tay cầm túi, một tay đút túi quần: “Nói sao nhỉ…Cậu còn nhớ thời gian cậu vừa đến Châu gia không?”.

“Khi đó, cảm xúc của A Dã rất không ổn. Tình huống của Châu gia cậu cũng cũng biết đấy, cậu ấy thật ra cũng chưa thực sự là đối phó cậu, chỉ là chưa khống chế được cảm xúc của bản thân, nên mới phát tán phần cảm xúc đó lên người cậu”.

“Lục Thâm là người thẳng tính, lúc chưa gặp cậu nhìn thấy dáng vẻ chán nản của A Dã, còn thẳng thừng bày tỏ sẽ giúp cậu ấy thu thập cậu một trận”.

“Tớ khi đó chỉ ôm thái độ muốn xem náo nhiệt, làm gì có chuyện muốn đi Châu gia, khi thật sự nhìn thấy cậu, lại là một câu chuyện khác rồi”.

Cậu nói đến đây, tôi có chút hiếu kì nhìn về cậu.

Kì Trì cười lên, tiếp tục nói: “Lục Thâm trước khi đi đã tìm rất nhiều thông tin về cậu, xem đến cuối lại còn than với tớ, sao lại có người thảm đến vậy”.

“Lúc mà đến Châu gia, cậu vừa lúc từ trên lầu xuống, cứ vậy mà nhìn chúng tớ”.

Kì Trì giống như đang nghĩ về quá khứ, trong mắt tự nhiên có chút ý cười dịu dàng.

“...Rất sạch sẽ, đôi mắt sạch sẽ, lông mày sạch sẽ, tóc tai cũng sạch sẽ…Tổng kết lại, cả người đều rất sạch sẽ, cứ vậy mà nhìn chúng tớ, cũng không sợ hãi”.

“Lục Thâm vốn định khi nhìn thấy cậu sẽ thị uy cho cậu biết, nhưng là sau đó đến nói cũng không lưu loát”.

Cậu nói như vậy, tôi cũng nghĩ về khi đó.

Khi vừa gặp Lục Thâm và Kì Trì, tôi còn không biết ai là ai.

Chỉ thấy một người tóc phai màu, nam sinh đầu nửa xanh không xám, cố ý bước đi thật lớn, khí thế hừng hực mà đi tới.

“Này, cậu cậu…”.

Tôi nhìn cậu nửa ngày cũng chưa nói thêm một chữ, đành tiếp tục xuống lầu lấy nước.

Kết quả cậu ở phía sau tôi tiếp tục nâng cao giọng điệu.

Tôi quay đầu.

Cậu lúc này mới nói hoàn chỉnh một câu—

“Cậu, chào cậu!”. (Thật ra chỗ này nguyên văn là Ni, Ni hao do lắp bắp cái thốt lên Ni hao luôn, nhưng mà mình dịch ra thì thành chào cậu).

Nam sinh phía sau cậu cũng bật cười.

Sau đó Châu Dã cũng từ trên lầu xuống, nhìn thấy một màn này, hình như chưa hết buồn ngủ, trực tiếp nói ra ba chữ.

“Có bệnh hả”.

Tôi khi đó cũng nghĩ giống Châu Dã.

Cảm giác người này nhìn có vẻ—

Không được thông minh lắm.

“Khi đó thấy cậu đứng sau Lục Thâm cười, cảm giác cậu là một người cũng không tốt đẹp gì”.

Kì Trì nhướng mày: “Ra là khi đó cậu đã suy nghĩ như vậy với tớ, quả nhiên A Thâm người ngốc có phúc của người ngốc”.

Tôi cười, không nói gì.

“Sau này, cũng không nói rõ được là trong lòng làm sao, tớ rõ ràng cũng không phải người rảnh rỗi, số lần cùng A Thâm đến Châu gia lại nhiều hơn so với lúc trước rất nhiều”.

“Chẳng qua hình như Chu học bá chỉ bận học, cũng không hay cùng chúng tớ chơi chung, ở trên trường cũng vậy, muốn chào hỏi cũng không được. Cũng may là có cái miệng của A Thâm, mới có cơ hội cùng cậu nói vài câu. Nhìn ra được, cậu không bài xích A Thâm, trong chúng tớ, vậy mà hai cậu là thân nhất”.

“Tớ cũng không biết sao lại có hứng thú với cậu, khi đó mới gặp cậu chỉ thấy cậu ốm ốm yếu yếu, nhưng lại đột nhiên không khiến người ta chán ghét. Có mấy lần trên trường đi tìm A Dã, cậu cứ ngồi ở chỗ mình, yên yên tĩnh tĩnh cũng không làm gì, nhìn thấy rất ngoan, nhưng khi cậu chọc A Thâm, lại rất hoạt bát”.

Tôi cắn bánh bao súp, đôi khi có chút ngạc nhiên, thì cũng không biết phải nói gì.

“Nói không ngưỡng mộ A Thâm là giả đó, nhưng so với A Dã, tớ hình như lại có chút an ủi, ban đầu cậu cũng không né tớ như cậu né cậu ấy”.

Nói đến đây, Kì Trì đột nhiên nhìn qua tôi: “Cậu chắc cũng nhận ra, A Dã đối với cậu không giống trước”.

Tôi thu mắt lại.

“Hai người các cậu ở cùng một nhà, cậu ấy chắc chắn hiểu cậu hơn tớ nhiều. Hai năm này tính tình cậu ấy thu liễm đi không ít, theo tớ thấy thì cậu ấy đã sớm xem cậu là người của mình rồi, nếu không cũng sẽ không để mặc A Thâm đối tốt với cậu”.

“A Dã đối với cậu lạnh lùng, là bởi vì biết được lúc trước làm không đúng, nhưng cậu ấy đã rất lâu không bị ai khuất phục rồi, vốn cho rằng A Thâm có khiến cậu xâm nhập vào với chúng tớ, nhưng ai lại nghĩ đến cậu và A Thâm ngày càng thân, nhưng với cậu ấy lại không có, cho nên ngưỡng mộ sợ rằng không chỉ có mình tớ”.

“Khi mà Ôn Loan trở lại, tớ có ôm chút tâm tư gặp may” Kì Trì sờ sờ mũi mình “Ôn Loan từ nhỏ đã thích A Dã, khi cậu ấy trở về, ít nhiều cũng có thể phân tán lực chú ý của A Dã, như vậy thì tớ có cơ hội rồi”.

Ánh mắt rơi xuống dây đỏ trên tay tôi, cười có chút khổ sở: “Nhưng lại không nghĩ đến, cơ hội này có được cũng ngắn quá rồi”.

“Ra là có rất nhiều chuyện, sớm đã được định sẵn rồi”.

30.

Khi mà Kì Trì dẫn tôi về đến Nhất Thủy Cư, đứng cách một đoạn xa nhìn thấy Trì Chi đang dựa vào cạnh cửa.

Li Nô co lại một nhúm nhỏ, ngồi cạnh chân cậu ấy, que quẩy cái đuôi.

Kì Trì đột nhiên dừng lại bước chân: “Nghĩ lại vẫn là không cam lòng”.

Tôi cũng dừng lại, chỉ nhìn về cậu.

“Nhưng mà cũng không có lí do ngăn cấm”.

Ánh mắt Kì Trì dừng trên người tôi, nhưng lại như là nhìn về Trì Chi.

Cậu nhìn mãi lâu, giọng nói cùng với lông mi mà rơi xuống.

“Trì Chi rất tốt”.

Tốt đến mức cậu hình như không tìm ra khuyết điểm nào, đến cả sự đố kị ẩn ẩn muốn làm điều xấu nói lời bôi nhọ cũng chẳng thể làm được.

“Tớ biết” nhìn người ngay cửa, tôi chỉ thấy lòng bình yên, “Cậu ấy luôn rất tốt”.

“Trì Chi”.

Khi tôi đi đến, Trì Chi đã ngồi khụy xuống, đang vuốt lông Li Nô.

Cậu nghe tiếng kêu ngẩng đầu lên.

“Về rồi hả”.

Giọng điệu mang đến cảm giác ấm áp, mắt đầy ý cười.

Tôi gật đầu, cũng ngồi khụy xuống: “Đợi lâu lắm rồi đi”.

Li Nô nhìn vậy mà lại rất hưởng thụ cảm giác người khác sờ ẻm, liếm liếm móng vuốt, lật người lộ ra phần bụng.

“Ừm, nhắn tin cậu không trả lời, nên qua đây”.

Từ Châu gia về tôi không xem qua điện thoại.

“Vậy sao thấy tớ trở về, cậu lại bình tĩnh như vậy” tôi cúi đầu nhìn mèo, tóc mai lại rơi ra.

Trì Chi quay nửa đầu qua, lấy tay vén tóc ra sau tai tôi.

Đôi mắt đen trên nốt ruồi đen khiến lòng người ngứa ngáy như được ngấm nước vậy, long long lanh lanh: “Đợi đến không còn suy nghĩ nữa đó”.

Tay cậu giúp tôi vén tóc để xuống một cách tự nhiên, chạm vào tay mà tôi đang đặt trên đầu Li Nô với bộ lông tuyết, nhẹ nhẹ nắm lấy ngón cái của tôi.

Giọng nói nhẹ nhẹ nhàng nhàng.

“Tớ đã đợi đến không còn suy nghĩ gì rồi”.

Tôi ngẩn ra, nói không rõ được điều gì đầu độc tôi lúc này, chỉ cảm thấy cả người mềm ra một cách hồ đồ.

Tay được cầm lấy cũng vì điều này mà chạm vào cậu.

Tôi nhìn cậu, giống như là có rất nhiều lời phải nói, cũng giống như là có rất nhiều cảm xúc phải thổ lộ, nhưng lại không biết phải làm sao để mở miệng.

Cậu cười chạm nhẹ vào tay tôi.

“Có thấy đói bụng không?”.

Giống như cái gì cũng hiểu.

Tôi không nói, cậu cũng hiểu.

“Ừm, tớ tối nay có ăn vài cái bánh bao rồi” tôi tự nhiên lại làm nũng, lại có chút buồn sầu mà sờ sờ bụng mình, cắn cắn môi: “Nó sắp kêu rồi”.

Kì Trì bật cười.

“Đi về mà cũng không nói tiếng, có ăn cơm chưa” ông cụ Thôi mở cửa sau mà đi đến, có thể nghe thấy mùi hương ẩn hiện.

Là mùi đồ ăn.

“Cậu nấu cơm rồi?”.

Tôi rất hiểu ông cụ Thôi, ông không bao giờ tự mình xuống bếp, cũng không ăn đồ mua về.

Lúc mà chỉ một mình, còn phải đi mời người phụ trách một ngày ba bữa.

Nhưng hiện tại có tôi, các bữa ăn đều do tôi nấu.

“Ừm” Trì Chi kéo tôi đứng dậy, “Tớ vốn định nấu vài món cho cậu, nhưng không ngờ ông cụ Thôi cũng chưa ăn cơm”.

“Khẩu vị của ông rất kén chọn” tôi nhỏ giọng oán than “Vừa muốn tớ nấu cơm, lại vừa chê tớ nấu không ra gì”.

Nhưng mỗi khi tôi giận dỗi để ông cụ Thôi mời người tới, ông lại là bộ dáng chính nghĩa từ chối, nói phải tiết kiệm.

Sau đó lại quay đầu ăn sạch sẽ.

“Các con chưa nói xong à, hừ, vậy ông tự đi ăn, phiền quá” ông cụ Thôi nói nhanh, đi cũng nhanh.

Tôi có chút mắc cười: “Cậu có tin không, ông kêu chúng ta ăn chỉ cho có lệ, thật ra là ông muốn ăn đó”.

“Tớ tin” Trì Chi cũng cười rồi “Tớ nấu xong là ông cụ Thôi đã muốn ăn rồi, chỉ là tớ nói đợi cậu về mới được ăn”.

Tôi nắm chặt lấy tay cậu: “Vậy chúng ta phải mau đi ăn”.

“Đợi đã” Trì Chi đứng im, ánh mắt cậu nhìn ra ngoài, “Không mời cậu ấy cùng ăn sao?”.

Chỉ một khắc, tôi đã biết Trì Chi nhìn thấy ai rồi.

Tôi không nghĩ đến Kì Trì vẫn chưa đi.

Chỉ là đợi tôi quay đầu, chỉ thấy Kì Trì đứng xa khoác khoác tay, sau đó cũng không còn bóng dáng.

Tôi thu ánh mắt lại: “Không cần đâu, cậu ấy nói muộn chút nữa cậu ấy sẽ đi Sầm gia bên cậu làm phiền cậu”.

“Được, vậy tớ sẽ cho người đi thu dọn phòng”.

“Ừm”.

31.

Lễ hội Thiên Đăng là lễ hội truyền thống của Thanh Thủy Trấn.

Mọi nhà đều sẽ vào ngày hôm đó mà treo đầy đèn lồng trong sân, cho đến ngày thứ hai trời sáng, với ý mong muốn thị trấn sẽ mãi phồn vinh bền vững.

Đây cũng trở thành văn hóa trăm năm đặc sắc của Thanh Thủy Trấn, thu hút rất nhiều du khách.

So với người trẻ, những người lớn lại càng xem trọng lễ hội này.

Ông cụ Thôi mới sáng sớm là đã kêu tôi dậy bày xếp.

“Nhanh nhanh nhanh, mang chiếc đèn lồng hai tầng bằng gỗ chạm khắc nhà Thanh đôi uyên ương chơi đùa trong nước treo lên trên cửa”.

“Haizz năm trước hình như treo cái này rồi, đổi thành chuỗi hạt ngọc bích nhà Minh trong khí phái hơn nhỉ?”.

“...”.

Ông cụ Thôi bắt đầu tự nói chuyện với những trân phẩm lồng đèn của mình.

Mỗi năm đều như vậy.

Tôi ngáp đây.

Hết cách, thật sự là quá sớm rồi.

Cùng ông cụ Thôi lên lên xuống xuống mà bày xếp hết sân viện một lần, cảm giác nhức mỏi cứ vậy mà xông đến.

“Thôi lão, không bằng treo đôi tua kép Tử Đàn nhà Thanh đi ạ”.

Chóp mũi đột nhiên có một mùi hương xông vào, rất nhạt, rất nhanh là tan đi.

Ngẩng đầu lên, người đến là Trì Chi.

Cậu cầm trong tay trà chung thủy tinh.

Ông cụ Thôi nghe thấy liền đăm chiêu, ánh mắt nhìn vào nhóm lồng đèn: “Đôi tua kép Tử Đàn…”.

Trì Chi đưa trà chung trước tôi.

“Đây là cái gì?”.

“Mang cho cậu đó, trà Thanh Hoa, tốt cho dạ dày”.

Từ trên miệng trà chung thủy tinh có thể thấy nước trà bên trong màu xanh nhạt và cánh hoa đang lênh đênh.

Tôi không nghi ngờ gì, mở miệng chung ra rồi cứ vậy mà uống ngụm lớn.

Sau đó vài giây, vị đắng trong miệng khiến tôi nhăn mày: “A, đắng quá”.

Chính là không kịp đề phòng.

Trà đắng đã nuốt xuống, nhưng vị đắng vẫn mãi trong miệng không thôi.

Lại nhìn qua Trì Chi, ánh mắt cậu lấp lánh còn có ý cười.

Tôi liền hiểu ra: “Cậu cố ý à?”.

Cậu cười nhạt, lấy trong túi ra một viên kẹo, xé bỏ lớp giấy đưa cho tôi.

“Cũng không phải, dạ dày cậu không tốt, trà này thực sự tốt cho dạ dày, chẳng qua chắc do tớ từ nhỏ uống quen rồi, nên quên mất có người sẽ không uống quen vị đắng này”.

Kẹo vị trái cây, ngọt ngọt, xóa tan đi vị đắng trong miệng.

Nhưng vị đắng đó lại như là đi vào trong lòng.

“...Rất đắng nhỉ, mỗi ngày đều phải uống thuốc đắng nhiều như vậy”.

Từ khi còn nhỏ đã vậy, khó mà không thích ăn đồ ngọt.

Trì Chi ngẩn ra, cùng với đó liền cười: “Cậu đau lòng không?”.

“Ừm, rất đau lòng”.

Cậu hơi nhướng mày: “Vậy bây giờ là tớ cố ý”.

Biết là cậu định chọc tôi vui, nhưng đau lòng vẫn thật là đau lòng.

“Được rồi, cậu quên rồi à, tớ bây giờ tốt hơn rất nhiều khi trước, những cái này chỉ là để dưỡng thân thể mà thôi, đừng lo lắng quá, ừm?”.

“Này này” ông cụ Thôi ở bên kia kêu, giống như là chọn xong rồi, “Sầm gia tiểu tử, ông chỉ tạm thời tin ánh mắt của cậu đó”.

“Cậu qua đây giúp ông treo hai cái này lên” ông cụ Thôi mỗi tay cầm một chiếc đèn lồng “Hạ nha đầu cùng ông đi mang cái thang qua”.

“Dạ” Trì Chi đồng ý.

Tôi và ông cụ Thôi đi ra sau viện, mang thang đến đây.

Lúc đi đến, Trì Chi đang cùng người nói chuyện.

Người đó là Ôn Loan.

Cô đang cùng Trì Chi nói gì đó.

Nhìn thấy chúng tôi đi ra, Ôn Loan cười chào hỏi.

“Các cậu cứ bận đi, vậy tớ không làm phiền rồi” cô nhìn qua chiếc thang của chúng tôi, lại nhìn về Trì Chi “Vậy chúng ta đã nói xong rồi, tối nay cậu phải đến đó”.

Cuối cùng lại nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, còn có Chu Hạ, cậu tối nay cũng có thể đến chơi cùng”.

“Như vậy đi, tớ đi trước đây”.

Ôn Loan cười rất ngọt, quay người rời đi.

Tôi đứng im tại chỗ, có chút khổ não: “Cậu ấy sẽ không… phải mời cậu đi buổi hội họp tối nay đi?”.

Trì Chi cười gật đầu: “Ừm”.

Tôi nghĩ đến tin nhắn tối qua Châu Dã gửi, hỏi tôi có rảnh đi tham gia buổi tiệc tối nay.

Đó giờ đều là Lục Thâm tìm tôi, tôi không nghĩ tới Châu Dã lần này lại làm vậy.

“Cậu đồng ý rồi?”.

Nói thật tôi không định đi, chỉ là tôi không nghĩ Ôn Loan sẽ tìm tới đây, còn đặc biệt mời Trì Chi.

Thật không biết cô định làm gì.

“Ừm” Trì Chi ngoan ngoãn gật đầu “Tớ muốn biết những người bên cậu, còn có một số… chuyện cần xác nhận”.

“Chuyện cần xác nhận?” tôi có chút nghi ngờ, nhưng mà vẫn nói ra suy nghĩ: “Thật ra, tớ sợ cậu sẽ không quen nơi đó”.

Dù sao thì đi chăng nữa Trì Chi cũng không hay tham gia các buổi tiệc như vậy.

Trì Chi nhìn tôi cười cười: “Không sao đâu, cậu ở bên tớ là được rồi”.

Ông cụ Thôi lại bắt đầu kêu gọi rồi.

“Này này này, hai người các con có nói xong chưa, nói xong thì treo đèn lồng, sao mà cuối cùng lại còn mỗi ông là làm việc vậy!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.