(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Amy với giọng trêu chọc nói: "Tìm một cơ hội để nói chuyện riêng với cậu đúng là không dễ chút nào mà. Dạo gần đây mỗi lần thấy cậu ở phòng thí nghiệm, cậu đều trông rất bận rộn."
Tần Xán hơi bối rối, không biết phải trả lời sao: "Ừm, gần đây bắt đầu dự án mới nên thời gian của mình khá eo hẹp."
Amy nhẹ nhàng đáp: "Vậy à."
"Ở đây ồn ào quá." Cô mỉm cười: "Mình đi ra chỗ nào yên tĩnh hơn nói chuyện nhé?"
Tần Xán ngập ngừng một lúc, rồi cũng đồng ý.
Trong chuyện tình cảm, kinh nghiệm của Tần Xán "gần như là con số không".
Nhiều người rất ngạc nhiên khi biết điều đó, bởi vì ngoại hình và tính cách của cậu không giống như một người chưa từng yêu chút nào: gương mặt lai điển trai, ngoại hình không chê vào đâu được, tính cách tốt và được mọi người yêu mến, nên làm gì có ai nghĩ cậu lại là một người độc thân từ trong trứng nước trước đến giờ đâu.
Thực tế là Tần Xán có một sự mê tín ngây ngô trong chuyện tình cảm: cậu tin vào "tình yêu sét đánh." Chỉ khi lần đầu tiên gặp mà người đó khiến cậu ấn tượng sâu sắc, thu hút cậu, thì mối quan hệ mới có khả năng phát triển lâu dài.
Trước đây cậu từng thử hẹn hò với vài người rồi, nhưng sau đó nhận ra rằng nếu ngay từ đầu không có tình cảm thì dù cố gắng đến đâu cũng chỉ là lãng phí thời gian của cả hai mà thôi.
Dù ít kinh nghiệm nhưng Tần Xán không phải là người vô tri vô giác. Những hành động của Amy trong các buổi gặp gỡ nhóm gần đây khiến cậu mơ hồ cảm thấy cô có ý gì đó, vậy nên cậu đã cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người.
Nhưng có lẽ hôm nay không thể tránh né được nữa rồi.
Lúc họ bước ra ngoài đi qua một bậc thang nhỏ, không rõ vì ánh sáng yếu hay vì lý do gì khác, mà lúc Tần Xán vừa bước xuống, cậu nghe Amy thốt lên "Ây da!" và gần như ngã về phía trước.
Theo phản xạ, Tần Xán vội đưa tay ra đỡ cô.
Ngay lập tức, Amy ôm chặt lấy cánh tay cậu, ngẩng lên cười ngọt ngào: "Cảm ơn nhé."
Tần Xán: "......"
Có vẻ như mình vừa bị gài hàng thì phải.
Hành động của họ bây giờ khá khó nói, tóm lại là cực kỳ không giống khoảng cách bình thường mà nam và nữ nên có. Ánh sáng mờ ảo, bầu không khí thật ám muội, hương nước hoa của Amy phảng phất xung quanh Tần Xán.
Nếu là bất kỳ chàng trai trẻ nào khác, hẳn sẽ cảm thấy tim đập nhanh không chịu nỗi rồi.
Tuy nhiên, Tần Xán lại không cảm thấy gì cả. Điều kỳ lạ hơn nữa là trong tâm trí cậu lúc này thế mà lại hiện ra... khuôn mặt của Tạ Dĩ Tân.
Tạ Dĩ Tân từng có những hành động thân mật hơn thế này nhiều, không những sắc tình, mà còn ngang ngược hơn nữa. Anh vùi đầu vào ngực, dán sát vào bụng cậu, thậm chí còn gần gũi hơn bây giờ cơ. Nhưng ngoại trừ lần đầu khi trời mưa khiến cậu bàng hoàng ấy ra, thì Tần Xán chưa bao giờ phản kháng như lúc này cả.
Trong khi cậu còn đang suy nghĩ miên man, cuối cùng Amy cũng đứng vững, không nỡ rời cánh tay của cậu. Cô nói: "Cậu lúc nào cũng lịch thiệp như vậy hết."
Amy nhìn thẳng vào mắt Tần Xán: "Cậu còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó mình vụng về làm đổ rất nhiều đĩa nuôi cấy trong phòng thí nghiệm. Cậu đã giúp mình nhặt từng cái lên, thậm chí còn chia cả đĩa mới của cậu cho mình nữa."
Biểu cảm của Tần Xán trở nên phức tạp: "Thật ra mình——"
Cậu luôn biết rằng mình có một khuyết điểm nhỏ, đó là quá... nhiệt tình.
Nhiệt tình là đức tính tốt, nhưng khi giúp đỡ quá nhiều, đôi khi ranh giới trong các mối quan hệ trở nên không rõ ràng.
Cũng vì tính nhiệt tình đó mà mỗi lần Amy nhờ cậu giúp đỡ trong phòng thí nghiệm với những lý do khác nhau, dù Tần Xán biết có điều gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ rằng công việc nghiên cứu quan trọng với mỗi nhà khoa học, chỉ cần chậm trễ một chút thôi cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Vì thế sau khi do dự thì cậu vẫn luôn ra tay giúp đỡ.
Và cũng vì nhiệt tình ấy, mà hiện tại cậu vẫn đang bí mật thực hiện "Kế hoạch hỗ trợ Đề tài nghiên cứu Ngày mưa" với ai đó đấy thôi.
Nhưng tình huống đó là ngoại lệ. Sẽ nói sau.
"Mình biết cậu muốn nói gì, cậu luôn tử tế và chu đáo với mọi người, giúp đỡ người khác là điều cậu sẽ làm với bất kỳ ai."
Amy dường như đã đoán trước được suy nghĩ của cậu, liền ngắt lời khi Tần Xán còn chưa kịp nói: "Nhưng điều đó không thay đổi được việc mình đã bị cậu thu hút. Năm sau mình tốt nghiệp rồi nên mình không muốn chờ đợi thêm nữa. Mình nghĩ, hôm nay dù thế nào cũng phải thử một lần đã."
"Tần Xán à, mình rất thích cậu."
Amy thẳng thắn và quyết đoán bày tỏ: "Mình biết nếu yêu cầu xác định mối quan hệ ngay bây giờ thì sẽ quá vội vàng. Vì vậy nếu cậu đồng ý thì chúng ta có thể thử date* một thời gian để hiểu rõ nhau hơn được không?"
(*Date = hẹn hò)
Amy là cô gái người Anh chính gốc, tính cách vừa lịch sự vừa cởi mở. "Date" theo cách của cô là cùng làm những việc của các cặp đôi hay làm nhưng chưa xác định mối quan hệ chính thức.
Tần Xán không phải là người cổ hủ, nhưng cậu hiểu rằng mình không thể đồng ý.
"Xin lỗi, Amy."
Tần Xán lắc đầu: "Mình không thể đồng ý vì hiện tại mình không có ý định hẹn hò với ai, dù chỉ là hẹn hò thử thì mình cũng không có ý nghĩ như vậy."
Nụ cười trên mặt Amy dần phai đi, cô nói: "Không sao."
"Nhưng nếu không phiền, mình có thể hỏi lý do tại sao cậu lại từ chối mình không? Mình chỉ muốn biết để khỏi phải suy nghĩ lung tung khi trở về thôi."
Amy mỉm cười yếu ớt nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Tần Xán: "Bởi vì Mike đã nói với mình rằng... dạo gần đây cậu có vẻ như đang thân thiết với một người nào đó."
Tần Xán ngạc nhiên, đồng tử giãn to.
"Mike?" Cậu khó tin: "Không phải... cậu ấy đã nói gì với cậu?"
Đại não của Tần Xán bắt đầu tua nhanh.
Tần Xán cố gắng nhớ lại, lần gần đây nhất khi cậu và Mike cùng đi tập gym, lúc đó cậu đã ngắm mình trong gương một hồi lâu, còn cúi xuống trả lời tin nhắn mà Tạ Dĩ Tân nhắc nhở cậu chú ý thời tiết. Mike còn trêu cậu là có một cuộc tình ngọt ngào nào rồi thế là Tần Xán không để tâm cho lắm.
... Mike đúng là nhiều chuyện thật.
Tần Xán không biết nên khóc hay cười: "Không phải như Mike nghĩ đâu, cậu ấy hiểu lầm rồi. Mình chỉ là——"
Cậu vừa nói được dăm ba chữ "Mình chỉ là" thì bỗng khựng lại ngượng ngùng.
Bởi vì cậu căn bản không thể nói ra bệnh tình của Tạ Dĩ Tân hay mối quan hệ giữa họ được, mà nhất thời cậu cũng không biết nên viện lý do gì để giải thích cho khéo đây.
Khoảnh khắc Tần Xán im lặng, trong mắt Amy, trông cậu giống như đang cố tìm cách biện minh sau khi bị nói trúng tim đen vậy.
Amy nhíu mày, gương mặt có chút khó coi: "Vậy người đó*... cũng là người trong phòng thí nghiệm sao?"
Tần Xán ngạc nhiên, hoàn toàn không phản bác được: "Mình——"
"Xin lỗi, hình như mình hỏi hơi nhiều rồi."
Amy nhìn thấy sự bối rối trong ánh mắt Tần Xán, vội vàng ngắt lời và quay mặt đi: "Mình hiểu rồi. Mình nghĩ mình cần đi vệ sinh một chút, được không?"
Tần Xán: "... Được."
Cậu cảm thấy mình đã hoàn toàn mất khả năng thanh minh luôn rồi.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó thì những gì Amy nói thực sự không sai lắm: mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Tạ Dĩ Tân đúng là rất "thân thiết", một kiểu hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, mà Tạ Dĩ Tân lại đúng là người trong phòng thí nghiệm.
Vì vậy, nhất thời cậu không có cách nào để phản bác lại cả, dù có giải thích thế nào thì cũng chỉ giống như đang cố ngụy biện mà thôi.
Một lát sau Amy bước ra từ nhà vệ sinh với đôi mắt đỏ hoe, có lẽ cô đã cố gắng tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cô ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, mình là người khá xúc động, chắc để cậu chê cười rồi."
Tần Xán lắc đầu: "Không sao đâu."
Amy là một cô gái tốt, vì vậy Tần Xán cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng ngay lúc này.
"Amy, có một điều mình cần nói rõ. Mình không thể chấp nhận lời đề nghị của cậu không phải vì cậu không đủ tốt, cũng không phải vì mình so sánh cậu với ai khác hết."
Tần Xán nghiêm túc nhìn vào mắt Amy: "Mình không cảm thấy giữa chúng ta có điều gì đặc biệt cả. Dù chúng ta có thử hẹn hò thì cũng chỉ là lãng phí thời gian của cả hai thôi. Mình nghĩ nếu mình mà đồng ý đoạn tình cảm này bừa bãi, thì đó là một hành động thiếu trách nhiệm với cả mình và cậu."
"Mình xin lỗi, có thể những lời này sẽ khiến cậu tổn thương." Tần Xán thành thật nói: "Nhưng đó là suy nghĩ chân thành nhất của mình, mình muốn được thẳng thắn với cậu."
Amy nhìn Tần Xán một lúc lâu rồi gật đầu: "Mình hiểu rồi."
"Cảm ơn cậu vì đã nói thẳng với mình. Điều đó rất quan trọng với mình á. Nó giúp mình thêm chắc chắn rằng mình đã chọn đúng người để thích, một người vừa xuất sắc vừa có trách nhiệm nữa."
Cô mỉm cười nhẹ nhàng với Tần Xán: "Thôi, không nói nữa đâu. Tối nay với mình theo một nghĩa nào đó cũng "có ý nghĩa" đặc biệt, nên giờ mình sẽ đi uống một chút cho nhẹ lòng đây."
Tần Xán thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười với cô: "Ừm, cậu đi đi."
Mọi chuyện xảy ra trong buổi tối này đều đến quá bất ngờ khiến Tần Xán cảm thấy đầu óc quá tải, buộc phải vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút mới có thể lấy lại bình tĩnh được.
Cậu thở ra một hơi, quay lại khu vực chỗ ngồi thì nhận ra mình chỉ rời đi mới có khoảng nửa tiếng. Nhưng bên cạnh đường bowling chỉ còn Joanna và mấy cô bạn của Amy đang chơi. Phần còn lại của nhóm đều đã thấm mệt, nằm dài trên ghế uống rượu hết rồi.
Vừa thấy Tần Xán quay lại, Hác Thất Nguyệt lập tức sáng mắt lên, kéo cậu tới: "Sao rồi sao rồi? Amy vừa kéo anh vào phòng tối đấy, có phải tỏ tình không hả? Anh có nhận lời không, anh Tần?"
Tần Xán không trả lời thẳng vào việc "tỏ tình" hay "không tỏ tình", cậu cảm thấy mình có trách nhiệm giữ kín chuyện này cho Amy.
Nếu Amy muốn tự nói với người khác thì cậu không cản, nhưng ít nhất việc này không nên bắt đầu từ miệng cậu và trở thành chủ đề bàn tán trong miệng người khác.
Cậu tùy tiện nhét một miếng trái cây vào miệng, đưa ra câu trả lời chung chung: "Yên tâm đi, trước khi hoàn thành đề tài nghiên cứu, anh Tần của mấy đứa chỉ yêu mỗi sinh học thôi."
Hác Thất Nguyệt thất vọng: "Hả? Thế là sao, thế cuối cùng có tỏ tình hay không ạ? Không tiết lộ chút chi tiết nào sao anh? Bọn em thật sự rất muốn biết mà——"
Hác Ngũ Chu bỗng kéo Hác Thất Nguyệt lại, ép cô nàng ngồi xuống ghế: "Thôi được rồi, lắm lời thế! Biết là anh Tần bây giờ vẫn còn độc thân là được rồi."
Tần Xán: "..."
"Khoan đã." Tần Xán nhìn xung quanh, chợt nhận ra có gì đó không ổn: "Tạ Dĩ Tân đâu? Vừa rồi không phải mọi người đang chơi bowling với nhau sao?"
Hác Thất Nguyệt cười khúc khích: "Ồ, anh nói anh Tạ hả? Anh ấy vừa chơi với bọn em thêm vài vòng nữa, dù không nói nhiều nhưng những cú ném bóng rãnh của anh ấy thực sự rất vui nhộn luôn đó... làm cho không khí trở nên thoải mái không chịu được. Thật là một loại sức hút kỳ lạ mà!"
Lạc Gia Gia thì thở dài: "Đúng vậy, mà eo cậu ấy quả thật là rất tuyệt đó nha. Có mấy cô nhân viên phục vụ đi ngang qua mà mắt cũng đờ đẫn nhìn nữa là."
Hác Thất Nguyệt bắt đầu cười ngốc: "Hehe, đúng đúng đúng, lần đầu em nhận ra, eo của anh Tạ quả thật——"
Câu chuyện của hai người này thực sự không thể nghe nổi nữa, Tần Xán hít một hơi sâu vội ngắt lời: "Thế bây giờ anh ấy ở đâu?"
Hác Thất Nguyệt nghĩ ngợi một lúc: "À, nếu em nhớ không nhầm thì anh ấy vừa đi tới quầy bar để lấy thêm rượu rồi á."
Tần Xán quả nhiên nhanh chóng tìm thấy Tạ Dĩ Tân ở quầy bar.
Trong khung cảnh náo nhiệt và ồn ào này, rất dễ để nhận ra Tạ Dĩ Tân, bởi anh là người duy nhất hoàn toàn tĩnh lặng. Từ trường xung quanh anh dường như không giống với bất kỳ ai ở đây.
Thông thường, nếu có ai đó uống rượu một mình ở quầy bar, họ sẽ uống những loại rượu mạnh như whisky hoặc tequila.
Nhưng khi Tần Xán tiến lại gần hơn, cậu phát hiện trước mặt Tạ Dĩ Tân... là bốn ly cocktail "Dưa Hấu Thỏ Nhỏ."
Ồ không, chính xác hơn là năm ly, vì khi Tần Xán vừa bước đến phía anh, bartender bên trong quầy lúng túng mang thêm ly thứ năm đến.
Tạ Dĩ Tân ngồi thẳng lưng, im lặng nhìn năm ly cocktail "Dưa Hấu Thỏ Nhỏ" được xếp ngay ngắn trước mặt, cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa buồn cười.
Tần Xán cố nhịn cười, ngồi xuống ghế cạnh anh: "Ngon đến vậy sao?"
Tạ Dĩ Tân ngẩng đầu, liếc cậu một cái rồi "Ừm" nhẹ một tiếng.
Năm ly " Dưa Hấu Thỏ Nhỏ", ngoài ly bartender vừa mang đến thì bốn ly còn lại đã cạn sạch sẽ. Gin là loại rượu không nhẹ, năm ly cộng lại chắc chắn là một lượng không hề ít rồi.
Tần Xán do dự: "Nhưng mà anh uống cũng khá nhiều rồi, tốt nhất là nên dừng lại ở đây——"
Tạ Dĩ Tân đột nhiên mở miệng: "Tôi tưởng tai thỏ dưa hấu trên ly là do khuôn đúc ra chứ. Nhưng giờ xem ra là chúng được bartender khắc bằng tay rồi."
Tần Xán: "Hả?"
Câu nói của Tạ Dĩ Tân đến bất ngờ, nhưng biểu cảm của anh lại rất nghiêm túc. Tần Xán không còn cách nào khác, đành cúi xuống nhìn kỹ: "Vậy, vậy sao?"
Tạ Dĩ Tân giơ tay chỉ cho Tần Xán: "Cậu nhìn xem, tai của con thỏ này dài hơn một chút, còn tai con này thì ngắn hơn một chút này."
"Những con khác thì không có sự khác nhau là bao, còn một con đã bị tôi ăn mất tiêu òi."
"Tôi đang nghĩ, không biết chúng được tạo hình bằng khuôn hay là do bartender khắc bằng tay đó. Cậu nghĩ sao?"
Những chú thỏ dưa hấu trong mắt Tần Xán trông y hệt nhau.
Nhưng vì Tạ Dĩ Tân đã hỏi, mà lại hỏi rất là chi tiết, nên Tần Xán đành phải cố gắng nhìn thêm vài giây: "Tôi nghĩ... chắc là được khắc ra đấy, vì nhìn đầu chúng có vẻ không đều nhau."
Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Tần Xán mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cậu chần chừ lên tiếng: "Đàn anh, trời cũng đã khá muộn rồi, anh có muốn——"
Ngay khi cậu nhắc đến hai chữ "đàn anh", giống như đã kích hoạt một cơ quan bí mật nào đó, ánh mắt của Tạ Dĩ Tân cuối cùng cũng rời khỏi miếng dưa hấu hình thỏ nhỏ. Anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếc Tần Xán một cái.
Một lát sau, anh quay đầu đi, giọng nói cất lên một cách nhẹ nhàng: "Tần Xán."
Tần Xán thực sự rất hiếm khi nghe thấy Tạ Dĩ Tân gọi thẳng tên mình như thế.
Giọng nói của anh trong trẻo như nước mát, khi anh phát âm chữ "Xán", âm "an" rơi xuống nghe rất êm tai, vang vọng trong lòng Tần Xán.
Cậu đáp lại ngay: "Là tôi đây."
Tạ Dĩ Tân chỉ "Hừm" một tiếng, rồi lại quay về nhìn chằm chằm vào năm ly cocktail trước mặt.
"Về chuyện riêng của cậu, mặc dù lẽ ra tôi không nên can thiệp hay hỏi han."
Anh nói tiếp: "Nhưng khi chúng ta lập thỏa thuận, chúng ta đã có những điều kiện rõ ràng rồi. Vì vậy, tôi nghĩ hiện tại tôi có trách nhiệm xác nhận điều này với cậu."
"Tôi không thích suy đoán, cũng không muốn dùng thông tin từ người khác để ghép lại một sự thật có thể chỉ là giả mà thôi."
Anh thì thầm: "Cậu không phải là một tuyến trùng hay chuột thí nghiệm, cũng không phải là dữ liệu mà tôi có thể thí nghiệm ra kết quả, và tôi cũng không có cách nào khác để phân tích cậu."
"Vậy nên, tôi nghĩ cách tốt nhất là hỏi trực tiếp." Anh kết luận, "Vì điều này sẽ quyết định liệu mối quan hệ hỗ trợ giữa chúng ta có nên chấm dứt hay không."
Tần Xán chưa kịp hiểu rõ ý của Tạ Dĩ Tân thì bỗng thấy anh im lặng, rồi vai và ngực của anh run lên một chút.
Giống như... vừa nấc một cái, nhưng không phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, Tạ Dĩ Tân chậm rãi tiếp tục: ".... Cả tiến độ nghiên cứu hiện tại, nên xử lý thế nào theo quy tắc thì mới công bằng nữa."
"Chấm dứt sao?"
Tần Xán nghe đến đây, trong đầu cậu như có một tiếng vo ve lớn, hoàn toàn không hiểu Tạ Dĩ Tân đang nói gì: "Anh, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Cái gì sắp chấm dứt chứ? Sao lại chấm dứt được?"
Thấy Tạ Dĩ Tân vẫn nhìn chằm chằm vào năm ly cocktail Dưa Hấu Thỏ Nhỏ trước mặt, Tần Xán sốt ruột, cậu trực tiếp kéo vai Tạ Dĩ Tân lại: "Đàn anh, anh thật lòng đó hả, anh phải nói rõ ràng với tôi——"
——Tần Xán khựng lại.
Ánh sáng mờ ảo quanh quầy bar càng tối hơn so với khu vực đường lăn bowling, cộng thêm việc từ nãy đến giờ Tạ Dĩ Tân không nhìn thẳng vào cậu, nên Tần Xán chưa có cơ hội quan sát kỹ khuôn mặt của anh.
Giờ cậu mới nhận ra khuôn mặt của Tạ Dĩ Tân đỏ bừng.
Má anh đỏ, mí mắt đỏ, cả mũi và vành tai cũng đỏ ửng.
Những dấu hiệu này khá giống với triệu chứng Tạ Dĩ Tân từng biểu hiện trong cơn mưa trước đây, nhưng lần này Tần Xán còn nhận thấy một vài điểm khác biệt.
Lúc này, Tạ Dĩ Tân trông không có vẻ khó chịu chút nào, hơi thở của anh đều đặn, ánh mắt vẫn đen láy và sáng, bình tĩnh nhìn vào cậu. Đây không phải là tình trạng thất thần hay đau đớn vì mưa như trước.
Cùng lúc đó, khi hai người ở gần nhau hơn, Tần Xán nhận ra trong hơi thở của Tạ Dĩ Tân có một mùi ngọt nhẹ của rượu.
Khoan đã, nếu không phải do mưa, thì chỉ có một lời giải thích hợp lý cho tình trạng này của anh ấy thôi——
Tạ Dĩ Tân... đang say sao?
"Tần Xán."
Tần Xán thấy Tạ Dĩ Tân hơi ngẩng đầu lên, nhìn mình chằm chằm, rồi bất ngờ hỏi thẳng: "Vậy ra cậu thích Amy hở?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");