“Đỡ hơn so với sáng nhiều rồi.” Ứng Tư Tư cùng Tần Yến Từ đến bên cầu, chỉ cần nhìn vào trang phục và kiểu tóc, liền nhận ra ngay người nhảy cầu không ai khác chính là Lư Nguyệt Xuân.
Từ đây đến tứ hợp viện, đi xe điện ít nhất cũng mất hơn nửa tiếng.
Nhảy cầu mà chạy đến đây sao?
Tần Yến Từ cũng nhận ra thân phận người nhảy xuống sông, tinh thần hắn lập tức hồi phục một nửa.
Ngay khi người bên cạnh bắt đầu cởi đồ để xuống nước cứu người, hắn đã nhảy xuống ngay.
Một tiếng "bùm" vang lên.
Động tác quá nhanh.
Ứng Tư Tư chưa kịp phản ứng.
Cô kinh ngạc mở to mắt: “A Từ!”
Ứng Tư Tư biết bơi, nhưng cô lại hơi sợ độ cao, đành phải vòng đến đầu cầu, chờ cơ hội để giúp đỡ.
Nhưng Tần Yến Từ cứ mãi ở giữa sông mà không lên, người hắn cứ chìm nổi, dường như đã kiệt sức không thể bơi được.
“A Từ.” Ứng Tư Tư lo lắng không thôi.
Lư Nguyệt Xuân thật đáng ghét, A Từ có lòng tốt cứu cô ta, vậy mà cô ta lại vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống nước.
Ứng Tư Tư không thể đợi được nữa, cô cởi áo khoác và nhảy xuống sông.
Tần Yến Từ vừa đổi vị trí với Lư Nguyệt Xuân xong, liếc thấy Ứng Tư Tư nhảy xuống sông.
Con ngươi hắn chợt co lại.
Ban đầu anh định nhân cơ hội này trả thù Lư Nguyệt Xuân, nhưng giờ cũng chẳng còn tâm trí, liền kéo theo Lư Nguyệt Xuân, cố gắng bơi về phía bờ.
Lúc này Lư Nguyệt Xuân đã mất ý thức.
Nhưng bản năng, vẫn còn bám lấy người.
Mỗi khi cô ta túm lấy Tần Yến Từ, hắn lại nhấn cô ta xuống nước, để nước ngập qua đầu cô ta.
Lúc này, tay cô ta liền tự động buông hắn ra.
Lặp đi lặp lại vài lần như vậy.
Ứng Tư Tư đến bên cạnh Tần Yến Từ: “A Từ, anh sao rồi?”
“Em ai cho em xuống đây?” Tần Yến Từ trách mắng.
Mắt Ứng Tư Tư đỏ hoe, khi Lư Nguyệt Xuân kéo hắn xuống nước, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Em sợ anh gặp chuyện không may."
Tần Yến Từ cảm thấy ấm áp trong lòng, ngực hắn đầy ắp sự cảm động, sắc mặt hắn dịu lại, nhẹ nhàng nói: “Anh bơi giỏi lắm, em đừng lo, dưới nước lạnh, chúng ta mau lên bờ đi.”
“Vâng.”
Khi gần đến bờ, Tần Yến Từ cố tình để tóc của Lư Nguyệt Xuân che gần hết khuôn mặt.
Đợi khi những người tốt bụng trên bờ đến giúp đỡ.
Tần Yến Từ nói: “Người phụ nữ này không muốn sống nữa, còn muốn kéo người khác xuống, cô ta cứ cố kéo tôi xuống nước.
Cũng may tôi còn trẻ và có sức khỏe tốt, khổ cho vợ tôi, nước lạnh như thế này, vẫn phải xuống nước cùng tôi.”
“Đây là vợ cậu à, hai vợ chồng cậu tốt bụng thật, bảo sao mà thành đôi.”
“Không biết tình trạng của người này thế nào rồi, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện thôi.”
“Bên cạnh là bệnh viện rồi, các anh em giúp một tay đưa cô ta qua đó nào.”
Mọi người đồng lòng cứu người.
Tần Yến Từ đảo mắt một vòng, thấy đội tuần tra đến, hắn giả vờ không thấy, nắm tay Ứng Tư Tư định rời đi.
“Cậu thanh niên cứu người kia, chờ một chút.” Đội trưởng chạy tới: “Cậu là người cứu người phải không? Đây là người của tòa soạn báo, vừa đi qua và chụp được cảnh cậu cứu người, họ nói muốn phỏng vấn và chụp ảnh cậu.”
Người của tòa soạn báo tự giới thiệu: “Tôi họ Ngưu, nghe những người trên bờ nói, cậu nhảy từ trên cầu xuống để cứu người.
Lúc đó cậu nghĩ gì vậy?”
“Khi đó đầu tôi trống rỗng, chỉ biết rằng cứu người là quan trọng nhất, thậm chí còn quên mất vợ tôi, khiến cô ấy lo lắng, cũng theo tôi nhảy xuống sông.” Tần Yến Từ tỏ vẻ không muốn nói nhiều: “Nếu không còn gì nữa, chúng tôi đi trước nhé.”
“Đừng vội, cậu cứu người là hành động dũng cảm.
Tôi định viết một bài báo về cậu, để mọi người lấy cậu làm tấm gương, có được không?”
Tần Yến Từ cúi mắt xuống, che giấu sự tính toán trong lòng, khiêm tốn đáp: “Người nhà tôi nói làm việc tốt thì không để lại tên.” Nói xong hắn liền định rời đi.