*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong có hai mươi đồng.
Công nhân của hợp tác xã ở nông thôn chỉ nhận được hai mươi lăm đồng tiền lương mỗi tháng, chỉ bằng một phong bì của cha Tần.
Tình hình gia đình có thể thấy rõ.
Rốt cuộc, Tần Yến Từ có vấn đề gì khiến họ phải chọn cô làm con dâu không xứng đáng như vậy?
Cô thầm thở dài.
Thôi không nghĩ nữa.
Ngày qua ngày rồi sẽ tốt lên.
Sau khi đi bộ về nhà.
Lý Quân Lộc liếc nhìn cô từ phía sau:
- Yến Từ không về cùng con sao? Con hỏi chuyện hôm qua chưa?
Ứng Tư Tư nghe Lý Quân Lộc nói chuyện đã cảm thấy khó chịu, nén cơn giận đáp:
- Đã hỏi rồi, anh ấy nói mình được phân vào đội khảo sát địa chất, nhưng không có ý định đi làm, định ôn lại sách vở để thi vào đại học.
Lý Quân Lộc không hài lòng, lên giọng dạy dỗ:
- Công việc tốt không làm, thi đại học làm gì? Không thi đỗ thì sao? Ngày mai gặp, cha phải nói rõ ràng với cậu ta.
Ứng Tư Tư:
- Cha ruột của anh ấy còn không lên tiếng, đến lượt ông sao?
Lý Quân Lộc:
- …
Lúc này, Lý Ngọc Vi từ trong phòng bước ra, nhìn Ứng Tư Tư trước mặt, vẻ mặt không thay đổi, trạng thái ổn định, thực sự không hiểu tại sao Ứng Tư Tư lại có thể tránh được trận đòn của Tần Yến Từ, có phải hắn chơi trò mèo vờn chuột không?
Chắc chắn là vậy!
Còn chuyện thi đại học nữa.
Ở kiếp trước, sau khi Tần Yến Từ đổi nhiều công việc rồi mới ôn lại sách vở để thi.
Cố gắng hết sức cuối cùng vẫn thiếu hai điểm không thi đỗ.
Còn đổ lỗi cho cô ta làm ảnh hưởng đến việc ôn tập của hắn
Thực sự là không có khả năng mà còn trách người khác.
Ứng Tư Tư liếc qua, cho Lý Ngọc Vi một ánh mắt sắc lẹm.
Lý Quân Lộc thấy vậy quát:
- Tư Tư, sao con lại nhìn tiểu Vi như vậy? Con làm vậy là có ý gì?
- Ông hỏi cô ta đi.
Ứng Tư Tư lập tức trở về phòng.
Lý Ngọc Vi cắn môi, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ sắp khóc, làm cho Lý Quân Lộc vừa đau lòng vừa tức giận, ông ta đập cửa phòng:
- Lý Tư Tư!
- Là Ứng.
Lý Quân Lộc tức đến mức lảo đảo:
- Đừng tưởng rằng kết hôn với Yến Từ thì tao không dám trị mày, mày ra đây xin lỗi em gái mau.
Ứng Tư Tư mở cửa, kéo túi ra và đẩy Lý Quân Lộc ra:
- Ông không hỏi lý do, sao biết là lỗi của tôi? À đúng rồi, có một chuyện tôi phải nói với ông, con gái cưng của ông, tự ý làm quen với một tên gọi là Phùng Nhị ca ở gần nhà bà ngoại.
Nói xong, cô liền chạy đi.
Lý Quân Lộc không biết Phùng Nhị ca là ai, nhưng nghe Tống Hàn Mai nói nhiều lần về tên lười biếng Phùng Nhị ca.
Chuyên đi trộm cắp, không làm ăn đàng hoàng.
Ông ta lập tức liên kết hai người với nhau, nhìn về phía Lý Ngọc Vi với ánh mắt nghi ngờ:
- Phùng Nhị ca mà Tư Tư nói, có phải là tên lười biếng Phùng Nhị ca không?
Sắc mặt Lý Ngọc Vi trắng bệch.
Ứng Tư Tư làm sao biết được?
Cô ta lập tức phủ nhận:
- Chị ta vu khống con.
Lý Quân Lộc định hỏi thêm Ứng Tư Tư.
Nhưng Ứng Tư Tư đã chạy xa.
Ông ta mắng:
- Đứa con gái chết tiệt, thật sự nghĩ rằng gả vào Tần gia thì có thể làm gì cũng được.
Nếu sau này bị bắt nạt, đừng tìm tao giúp đỡ!
Lý Ngọc Vi chờ câu này, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô ta chờ xem Ứng Tư Tư bị đánh xong, không có nơi nào để cầu cứu.
Ứng Tư Tư cầm túi đựng giấy dán cửa chạy ra chợ đen, tìm một vị trí ở giữa và bày hàng ra.
Giấy dán cửa của cô được cắt tỉa tinh xảo, đầy vẻ vui tươi.
Vừa bày ra, đã có người đến xem.
- Cái này là long phụng sum vầy phải không? Giá bao nhiêu?
Ứng Tư Tư mới bày hàng, không dám yêu cầu giá cao:
- Đúng vậy, chị ơi, hai xu một cặp.
- Đắt thế?
Ứng Tư Tư giải thích:
- Thời gian làm khá lâu.
Cảnh chim yến đậu trên cây mận thì rẻ hơn, một xu một cặp, chị có thể mua cái này.
Khách hàng xem qua, lấy tiền mua hai cặp.