Kết Hôn Sai Lầm

Chương 31: Thì ra là em




Hạ Tiểu Tinh ở trong phòng thường trực của trường Đảng chờ Âu Vũ Thanh, nơi này cách bến xe buýt cô tiễn Hứa Thanh Lan không đến một trăm mét, hàng ngày đi làm, sau khi xuống xe buýt cô cũng đều đi bộ trên đoạn đường này.

Trông coi phòng thường trực là ông bác sống một mình chừng sáu mươi tuổi, cũng họ Hạ, cô hay gọi là thầy Hạ, bởi vì cùng họ, ngày thường đối với cô vô cùng thân thiết, nghe cô nói đang chờ người liền để cô ngồi, cũng không nói nhiều, dường như đang bận việc gì đó.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên đời này vốn có đủ loại người cô độc, có nhiều người cô độc về thân thể, liếc mắt một cái có thể thấy, ví như thầy Hạ, nhưng càng nhiều hơn có lẽ là cô độc về tâm hồn, chẳng hạn những người yêu đơn phương như Diệp Phong và Ngô Quyên, hay cả những người đã biết rõ là sai mà vẫn muốn dấn tới như cô cùng Hứa Thanh Lan.

Mỗi một loại cô độc, chỉ khi chính mình hãm sâu trong đó mới có thể hiểu được.

Cô nhớ tới Diệp Phong, cho tới bây giờ vẫn biệt vô âm tín, anh sao lại như vậy? Nếu như cô hiện tại đã trả tiền anh xong, không phải từ nay về sau cô sẽ tìm không thấy anh đấy chứ?

Loại giả thiết này làm cô thấy khó chịu.

Cô có đôi chút cảm giác chua xót.

Xe Audi màu đen của Âu Vũ Thanh dừng trước cổng trường Đảng, cô đứng lên chào tạm biệt thầy Hạ, ông bác chỉ cười cười rồi gật đầu, trong lòng cô tự dưng lại sinh ra chút áy náy, nếu như có thể, cô sẵn lòng tiếp tục ngồi đây bồi ông bác ấy một lúc nữa.

Cô đi về phía xe của Âu Vũ Thanh, anh nghiêng người, giúp cô đẩy cửa xe ra.

Đến nay xe Âu Vũ Thanh dùng cũng chỉ là một chiếc Audi năm sáu chục vạn, tuy rằng anh trời sinh tính tình mạnh mẽ cương liệt, lại luôn luôn không muốn phô trương, cũng bởi vậy nên hồ đồ như cô mới có thể trước nay không phát hiện anh sớm đã thành người có giá trị xa xỉ.

Đợi cô ngồi ổn định, Âu Vũ Thanh lái xe về phía trước hai, ba mươi mét, dừng lại ở hàng cây ven đường.

Chiếm phần đường giành cho người đi bộ, nhưng cũng may là buổi tối nên sẽ không gây bất tiện như thường ngày.

Quay sang, anh nói: “Ngồi đây một lát, anh đang cho người mang tiền tới đây.” Rồi nhìn cô.

Hạ Tiểu Tinh :”Ừ” với anh một tiếng, cúi đầu. Có một số việc, dăm ba câu cũng có thể nói sơ lược, nhưng cô hiện hại không định nói, cũng không có tâm tình mà nói.

Âu Vũ Thanh nhìn cô chằm chằm vài giây, đưa tay nâng gương mặt cô lên để ánh mắt cô nhìn anh, hai người yên lặng đối diện giây lát, Âu Vũ Thanh trấn an cô: “Nếu chỉ cần tiền có thể giải quyết thì không phải chuyện nghiêm trọng, đừng gấp gáp.” Anh suy luận rất đơn giản, Hạ Tiểu Tinh đột nhiên cần tiền, nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra.

Cô cười nhẹ, muốn nói “Cảm ơn” nhưng lại cảm thấy rất xa lạ, chung quy không nói ra miệng.

Cuối cùng, Hạ Tiểu Tinh vẫn là dùng tiền của Âu Vũ Thanh.

Âu Vũ Thanh thu hồi bàn tay đang nâng hàm dưới của cô, cầm điện thoại ấn một dãy số, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy anh đang nói: “Anh đến đâu rồi?… À, được, tôi đang ở gần cổng trước trường Đảng của cục văn hóa.

Để điện thoại xuống, anh nắm lấy tay cô: “Người của anh đang tới.” Cô lại mỉm cười “Ừ” một tiếng, Bàn tay Âu Vũ Thanh rộng lớn mà khô ráo, lòng bàn tay ấm áp, làm yên lòng cô, có lẽ cô nên thấy may mắn, lúc này, cô còn có anh.

Khoảng chừng mười phút sau, một chiếc taxi dừng bên ngoài phần đường cho người đi bộ, một người đàn ông vóc dáng trung mình khoảng ba mươi tuổi từ trong xe bước xuống đi về phía bọn họ, Âu Vũ Thanh đẩy cửa xe ra.

Người nọ đến bên cạnh, đưa cho Âu Vũ Thanh một chiếc túi nhỏ màu xanh: “Bảy vạn, Âu tổng anh đếm đi.”

Âu Vũ Thanh nhận chiếc túi, ngẩng đầu cười với anh ta: “Không cần, vất vả cho anh rồi, mai tôi sẽ làm giấy tờ bổ sung cho anh.”

Người nọ gật đầu một cái, nhìn thoáng qua Hạ tiểu Tinh rồi rời đi.

Âu Vũ Thanh đóng cửa xe, quay đầu hỏi cô: “Bây giờ đi đâu?”

Cô trả lời:” Đường Thư Uyển, đến nhà Hứa Thanh Lan.”

Hứa Thanh Lan ở tại khu nhà cấp cho thầy cô giáo của một trường đại học loại hai không có danh tiếng mấy, rõ ràng là bằng đại học về lịch sử, hiện tại lại ngay cả lễ nghi, pháp luật thường thức… cũng đều phải dạy, lần trước cô ấy còn có oán hận mà nói với cô, một tuần hơn ba mươi giờ dạy làm cổ họng cô ấy câm đến nơi rồi.

Cô ấy chưa từng nói đến chuyện có tật ở chân bẩm sinh mà phải đứng lớp mấy chục giờ mỗi tuần thì cần vất vả cố gắng bao nhiêu, nhưng Hạ Tiểu Tinh biết, dù có như vậy, cô ấy còn thường đến một số đại học bán công để dạy thêm, mười vạn đồng kia chính là cô ấy chầm chậm như vậy mà tích góp được.

Xe Âu Vũ Thanh dừng lại dưới lầu một kí túc xá đã xây dựng được nhiều năm, trong trường học cũng có phân biệt đối xử, thầy cô giáo trẻ phần lớn đều ở loại phòng này.

Hạ Tiểu Tinh mang theo tiền, hướng về phía cầu thang tối như hang động kia mà đi lên, loại kí túc xá này dưới lầu không có cửa chống trộm.

Lầu một không có đèn đường, tới lầu hai mới thấy ánh đèn.

Cô gõ cánh cửa bên trái.

Người mở cửa là Hứa Thanh Lan, thấy cô lại có phần kinh hoảng, sửng sốt hai giây, trên mặt hiện lên chút bất an, hỏi: “Tiểu Tinh, sao cậu lại tới đây?”

Cô không trả lời, nhìn về phía đằng sau Hứa Thanh Lan.

Trần Khải từ trong buồng đi ra. Gương mặt thật thà đoan chính, có cả vẻ ổn trọng cùng thành thục, tựa hồ nhìn không ra bóng dáng cuộc sống gian khổ khi còn trẻ, vô luận nhìn thế nào, Trần Khải đều giống một người thiện lương ôn hòa.

Nhưng lại có một loại người như vậy, bản chất bọn họ không xấu, chỉ là keo kiệt bủn xỉn, có phần tính toán chi li, thường đem lợi ích đặt lên hàng đầu, có lẽ nguyên nhân tạo thành loại tính cách này là bởi chịu nhiều gian khổ từ nhỏ, thế nên xem như cũng có thể tha thứ, nhưng thường thì khi bọn họ xử sự, sẽ ít đi một phần nhân tình.

Trần Khải chính là thuộc loại người như thế. Anh ta không xấu, chỉ là nhỏ nhen, tầm mắt hẹp, quá coi trọng tiền bạc.

Hạ Tiểu Tinh nhấc chân bước vào trong phòng, Hứa Thanh Lan nghiêng người tránh ra, cô lướt qua cô ấy đi vài bước thẳng đến cạnh bàn ăn, Trần Khải đang ở ngay bên bàn. Cô không để ý đến anh ta, cúi đầu mở chiếc túi màu xanh ra, đem bảy vạn tệ từng tập từng tập lấy ra.

Sau khi đem tiền xếp chỉnh tề, cô mới ngẩng đầu nói với Trần Khải: “Tiền của Hứa Thanh Lan đều ở đây, cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ tôi lúc khẩn cấp, anh có cần đếm lại không?” Trần Khải mím môi, trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ. Cô xoay người đi ra ngoài, Hứa Thanh Lan đưa tay giữ chặt cánh tay cô: “Tiểu Tinh…” Gọi cô một tiếng, lại không thốt lên lời nào.

Cô nhìn mảng xanh tím trên trán bạn thân, nhẹ giọng nói ba chữ: “Mình xin lỗi!” Rồi từ từ đẩy tay cô ấy, bước ra cửa.

Ra đến hàng hiên tối om, cô đi về phía xe của Âu Vũ Thanh đang đỗ cách đó mười mét, phía sau truyền đến tiếng bước chân một cao một thấp cùng tiếng kêu: “Tiểu Tinh!”

Cô quay đầu lại, Hứa Thanh Lan nghiêng ngả lảo đảo từ trong hành lang đuổi tới, cô lập tức lớn tiếng quát lên: “Ai bảo cậu ra đây?! Cậu lập tức quay về ngay cho mình!”

Hứa Thanh Lan đứng lại nhìn cô, cô nói tiếp: “Cậu mau vào đi! Có gì nói qua điện thoại.” Hứa Thanh Lan không nói gì, Trần Khải từ trong bóng tối ở hàng hiên phía sau cũng đi ra, Hạ Tiểu Tinh nhìn Trần Khải, nói một câu: “Đỡ cô ấy đi vào!” Xoay người bước về phía xe của Âu Vũ Thanh.

Lên xe, cô nói một tiếng: “Lái xe.” Âu Vũ Thanh không nói gì vặn khóa khởi động, đi qua mấy đèn đỏ, xe dừng lại chờ đèn nhảy từng giây từng giây một, cô cùng Âu Vũ Thanh đều lẳng lặng ngồi, không ai mở miệng.

Khi trở lại tiểu khu thị ủy đã gần mười giờ, đêm mùa đông rất yên tĩnh, trong tiểu khu không thấy có ai đi lại, chỉ có ánh đèn đường nhàn nhạt mênh mông cùng chút ánh sáng hắt ra từ cửa sổ.

Âu Vũ Thanh không đỗ xe dưới lầu mà lái tới bãi đỗ xe riêng biệt, nơi đó đã xếp một loạt bảy tám chiếc xe nhưng anh vẫn tìm được một chỗ trống, đưa xe vào.

Hạ Tiểu Tinh bước xuống xe, vòng qua đuôi xe đi về nhà, Âu Vũ Thanh cũng xuống xe, tóm lấy tay cô, tay kia giật ra cửa xe phía sau: “Em định không nói chuyện với anh sao?” Nhẹ tay khẽ đẩy, nhét cô vào trong, chính mình cũng ngồi vào theo.

Lại giống như lần trước, trong không gian kín mít tối tăm nhìn không rõ, Âu Vũ Thanh ép buộc cô nói chuyện, chỉ là lần này anh không động tay động chân.

Anh quy củ ngồi, cách cô ba mươi cm, không thấy được cô, anh nhìn khoảng không tối tăm mờ mịt phía trước, kiên nhẫn hỏi cô: “Có thể nói với anh chuyện gì không, rốt cuộc sao lại thế này?”

Hạ Tiểu Tinh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng

“Em hỏi mượn Hứa Thanh Lan mười vạn đồng, kết quả bởi vì mười vạn này, Trần Khải đẩy ngã cô ấy… Cô ấy nói chỉ đẩy một cái, nhưng một cái này lại khiễn cô ấy trật thương cổ tay, trên trán còn có mảng lớn xanh tím…”

Giọng cô hơi hơi có phần khác thường.

“Anh ta sao có thể đẩy Hứa Thanh Lan?! Trên đời này tất cả mọi người đều có thể đẩy cô ấy, chỉ riêng anh ta là không thể! Trần Khải anh ta không thể! Anh ta sao thể quên mất Hứa Thanh Lan vì cái gì mà theo anh ta?”

“Cũng chỉ vì anh ta giúp cô ấy một lần, lúc cô ấy vì không để ý mà té ngã, anh ta không giống người khác cười cô ấy mà lại đi lên giúp đỡ, Hứa Thanh Lan liền khăng khăng một mực đi theo anh ta.”

“Trần khải anh ta căn bản thật ra không xứng với Hứa Thanh Lan. Cô ấy xinh đẹp như thế, trừ bỏ một chân ngắn hơn chân kia hai cm, vóc dáng so với em còn gợi cảm hơn, nam sinh thích cô ấy em biết rất nhiều.”

“Hồi năm thứ ba đại học, khoa toán có một nam sinh, vẻ ngoài cao ráo lại đẹp trai, liều mạng theo đuổi cô ấy. Trần Khải kia khi đó đã ra trường, anh ta hơn bọn em hai khóa, Hứa Thanh Lan rõ ràng đã động lòng nhưng vẫn vì anh ta mà từ chối nam sinh kia. Sau đó nam sinh kia vẫn chưa từ bỏ, đến năm thứ tư từ nước ngoài viết thư về nói rằng đã giúp cô ấy xin vào một trường học, hỏi cô ấy có bằng lòng qua đó không. Chúng em nghĩ đến nát óc cũng không ra, Hứa Thanh Lan vốn là học khoa sử, anh ấy làm thế nào giúp được cô ấy liên hệ xin vào trường học.”

“Mấy ngày đó những lần Hứa Thanh Lan ôm thư trộm khóc, em đều nhìn thấy. Nhưng khóc xong cô ấy vẫn như trước đến nhà người ta làm gia sư, bởi vì mẹ Trần Khải đang nằm viện, cần rất nhiều tiền, anh ta muốn cứu mẹ mình, anh ta là nhờ vào mẹ làm bảo mẫu cho người ta mà được nuôi lớn, từ nhỏ quần áo mặc đều là đồ con nhà người chủ thừa lại.”

“Hứa Thanh Lan chừng từng e ngại anh ta nghèo, cho dù sau khi mẹ Trần Khải qua đời, anh ta nợ công ty một ít tiền, dù đã là người đi làm có tiền lương cố định, nhưng khi bọn họ bên nhau vẫn tiêu tiền của Hứa Thanh Lan, cô ấy còn là sinh viên, phải dựa vào đồng lương gia sư cùng tiền nhà cho để duy trì chi tiêu hẹn hò của hai người.

“Sau khi tốt nghiệp Hứa Thanh Lan ra sức kiếm tiền, hơn phân nửa cũng là vì anh ta. Kết quả lần này vì giúp em, cô ấy đem mười vạn đồng cho em vay, Trần Khải sau khi biết lại đối xử với cô ấy như vậy. Kỳ thực lúc hỏi vay tiền cô ấy em đã lo nghĩ đến việc này, không ngờ lại thành sự thật.”

Sau đó cô ngừng lại, lời cuối cùng đầy áy này cũng tự trách, Âu Vũ Thanh lẳng lặng nghe, không nói câu nào, để tùy cô nói.

Hạ Tiểu Tinh nói xong, tâm tình tích tụ đã thoải mái hơn một chút, qua một lát, cô lại mở miệng: “Cô ấy thật khờ, chỉ vì Trần Khải giúp cô ấy một lần mà đánh cược cả đời mình, cô ấy không phải không biết tật xấu của Trần Khải, cô ấy chỉ giả vờ không thấy, tự mình dối mình mà thôi…”

Cô dừng lại giây lát, thanh âm yếu ớt hẳn đi: “Em cũng ngốc chẳng hơn gì cô ấy, không hiểu gì về anh, cũng chỉ vì anh đem một chiếc áo để lại trên đầu em mà liền quấn chặt lấy muốn gả cho anh dù biết rõ anh không yêu em, nhưng suy cho cùng vẫn là dấn thân vào con đường tăm tối, cho nên mới rơi vào kết cục ba năm như vậy.”

“Phụ nữ, có phải đều luôn kích động như vậy không?” Cô ngẩng đầu lên.

Lại lập tức sửng sốt.

Bởi vì gương mặt Âu Vũ Thanh đang ở ngay gần cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng như lông chim phảng qua mặt cô, da thịt cảm thận được độ ấm của anh kéo tới, trong ánh sáng mơ màng mông lung, hai người đối diện nhau, trong mắt đều ánh lên tia sáng nhìn về đối phương, trong bóng tối nhẹ nhàng, vô cùng tĩnh lặng, dường như chỉ còn lại tiếng hít thở.

Khoảng cách giữa bọn họ không đến mười cm.

Hồi lâu sau, Âu Vũ Thanh mở miệng: “Em vừa nói cái gì?… Anh đem một chiếc áo để lại trên đầu em? Chuyện khi nào?”

Hạ Tiểu Tinh trong bóng tối mờ mịt chớp mắt hai cái, ngây ra một lát, cô xoay mặt sang hướng bên cạnh: “Anh cũng không có ấn tượng, còn nói làm gì!?”

Âu Vũ Thanh giữ chặt tay cô, nắm lấy kéo cô lại:” Chuyện xảy ra khi nào? Em nhắc anh một chút!”

Hạ Tiểu Tinh cúi đầu, không lên tiếng.

Âu Vũ Thanh đưa tay ôm cô vào trong lòng, ra sức siết chặt thân thể cô, thấp giọng gọi cô: “Tiểu Tinh! Nhắc cho anh đi.”

Cách một lúc sau, Hạ Tiểu Tinh mới nói: “Lúc anh học cấp ba, có phải từng có một lần cởi áo cho một nữ sinh mượn, sau đó chính mình cởi trần về nhà?”

Âu Vũ Thanh ngây ngốc trong chốc lát, sau đó kêu lên: “Nữ sinh kia là em?”

Hạ tiểu Tinh không nói lời nào.

Âu Vũ Thanh nhìn cô: “Em không ngốc, kẻ ngốc chính là anh, cho tới hôm nay mới nhận ra em! May mà anh còn kịp theo đuổi em.”

Anh hít một hơi: “Hạ Tiểu Tinh! Cảm ơn em đã yêu Âu Vũ Thanh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.