Kết Hôn Sai Lầm

Chương 22: Nụ cười trong tấm ảnh




Từ thang máy bệnh viện đi ra, Hạ Tiểu Tinh trong lòng chất đầy cảm giác chua xót. Gần đây, mỗi một lần từ biệt Diệp Phong, anh đều cho cô cảm giác này. Dường như anh luôn ở sau lưng gọi tên cô, ánh mắt dõi theo cô luôn thoáng lộ vẻ thê lương, thanh âm cất lên không lớn, lại lành lạnh lẩn quất trong không trung.

Cô có phần khó chịu, cảm thấy đôi chút chịu không nổi, Diệp Phong, so với mấy năm trước càng cố chấp. Xuất ngoại rời xa cô ba năm, anh chẳng những không phai nhạt điềm tĩnh đi phần nào, ngược lại so với trước càng cuồng nhiệt hơn, cô có chút nghĩ không thông, yêu một người, thật sự có thể như vậy sao? Nhưng có lẽ thế, bởi vì, cô cũng có khác gì đâu.

Mười giờ tối, xe buýt thưa thớt khách, một mình cô chiếm hai ghế.

Lái xe có lẽ muốn giao ban sớm, chạy xe rất nhanh, xe rong ruổi qua những ngọn đèn trên sông, cảnh tượng trước mắt vụt qua như bay, cô lại thấy từ trong cửa kính xe một đôi mắt, từ năm hai mươi tuổi đến năm hai mươi tám tuổi, ánh mắt kia vẫn luôn nhìn cô như vậy.

Cô ra sức xua đuổi đi, giúp cho mình thoát ra khỏi loại cảm xúc này.

Xuống xe đi vào tiểu khu, bước chân của cô có phần gấp gáp, qua mười giờ, cô sợ mẹ sẽ lo lắng.

Vội vàng đi về phía hàng hiên, tầm mắt của cô bỗng dưng bị một chiếc xe MINI quen thuộc ở ven đường thu hút, trong thoáng chốc, cô gần như tưởng rằng chiếc xe của mình đã trở lại. Kiểu dáng xe không khác là mấy, cùng một màu sắc, thân xe trắng thuần dưới ánh đèn đường mờ mờ cũng rất dễ thấy. Nhìn kĩ lại mới thấy khác nhau, chiếc xe này mới tinh, hơn nữa còn là xe MINI kiểu mới nhất.

Cô thu hồi tầm mắt, quen có xe rồi đột nhiên lại không còn thật khó mà thích nghi được, nhưng cô đã học được việc thích ứng với rất nhiều biến đổi, chẳng hạn như đi tìm việc làm, chẳng hạn như tiết kiệm, tiếp sau đó, có lẽ là ly hôn.

Qủa nhiên mẹ đang đợi cô, nghe thấy tiếng cô mở cửa liền từ trong phòng đi ra. Từ Thục Vân đã không còn cần dựa vào gậy, nhưng bước đi vẫn có thói quen kiễng chân.

Thấy con gái, bà liền nén giận: “Sao giờ này con mới về? Âu Vũ Thanh đợi con gần hai tiếng.”

Tay Hạ Tiểu Tinh đang cởi áo khoác nhất thời chậm lại, nghe thấy mẹ nói tiếp: “Mẹ bảo nó gọi điện thoại cho con, nó nói không cần, ở mãi thư phòng con đọc sách, tận đến mười giờ mới đi.”

“À” cô đi về phòng mình, vừa đi vừa như tùy ý hỏi: “Anh ấy có nói gì thêm không ạ?”

Tuần này Âu Vũ Thanh tới đây ăn cơm tối một lần, cô vốn cho rằng anh sẽ vì ngày hôm đó cô bỏ trốn khỏi căn nhà kia mà tức giận, nhưng anh không thấy có vẻ gì, Âu Vũ Thanh giống như đã quen chuyện hôm đó, trên bàn cơm chỉ cùng mẹ tán gẫu việc nhà, cũng không mấy để ý đến cô.

Sau khi ăn xong cô ở trong phòng bếp rửa bát đĩa, anh tiến vào rót nước, cô giương mắt nhìn anh, Âu Vũ Thanh cũng chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô. Cô không biết cái vẻ bình tĩnh kia của anh là giả tạo hay vốn là không để tâm, chính là cảm thấy anh càng ngày càng khó đoán bắt. Lúc sau anh chào từ biệt mẹ, mẹ bảo cô đi ra tiễn anh, còn mình thì tránh vào trong nhà. Cô đứng cách hai mét chào “tạm biệt” với anh, Âu Vũ Thanh một tay vịn cửa, một tay cầm chìa khóa xe nghiêng người nhìn cô.

Trong nháy mắt ánh mắt tiếp xúc, cô cảm giác như ánh mắt Âu Vũ Thanh sâm thẳm khác thường, thâm thúy như giếng nước, nhìn chăm chú khuôn mặt cô, cứ như muốn xuyên thấu cô, trong thoáng chốc cô có ảo giác, cho là anh sẽ tiến lên hai bước ôm lấy cô.

Mà dù sao cũng chỉ là ảo giác, Âu Vũ Thanh không tiến lên, anh chỉ nhìn chăm chăm cô thật sâu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Cô nhìn cánh cửa khép lại, ở trong một góc phòng khách lắng nghe âm thanh ngoài cửa, hình như anh không lập tức rời đi, cũng chỉ đứng ngoài cánh cửa, một lát sau cô mới nghe thấy tiếng bước chân anh xuống lầu.

Mẹ đi theo cô vào trong phòng, giọng điệu bất chợt mang theo vui sướng.

“Tiểu Tinh, Vũ Thanh mua xe cho con, đỗ ngay dưới lầu, vừa rồi lúc đi lên con có nhìn thấy không?” Cô sửng sốt, quay đầu lại nhìn mẹ, Tự Thục Vân vẻ mặt tươi cười vui mừng, biểu tình tràn đầy hạnh phúc thay con gái: “Chìa khóa trên bàn sách của con, Vũ Thanh nói con đi quen loại xe này rồi, cho nên nó vẫn mua hãng này.”

Hạ Tiểu Tinh quay đầu nhìn về phía bàn học, quả nhiên ở đó có đặt một chiếc chìa khóa xe. Thì ra chiếc xe mới tinh vừa nhìn thấy chính là xe Âu Vũ Thanh mua cho cô.

Cô nhìn chiếc chìa khóa xe, thất thần, cô càng ngày càng không hiểu nổi tâm tư của Âu Vũ Thanh, để mặc cô trở về nhà mẹ đẻ, hai người biến thành tình trạng ly thân, trái lại anh đối với cô càng lúc càng tốt, đến tột cùng anh là muốn đối xử với cô tốt hơn một chút, hay là vì không muốn phải ly hôn nên mới làm những chuyện thế này?

“Tiểu Tinh.” Mẹ lại gọi cô. Vẻ hưng phấn trên mặt Từ Thục Vân không duy trì lâu, bà còn có một việc phải nói với con gái.

Hạ Tiểu Tinh ngẩng đầu nhìn mẹ, trên mặt mẹ đã không còn vẻ tươi cười vừa rồi.

“Luật sư buổi tối gọi điện thoại, nói cô ấy cùng viện sát khơi thông rất tốt, tiền tham ô của cha con đã hoàn trả đủ, có thể cho người nhà gặp mặt… Mẹ không muốn đi, con đi đi, mang cho ông ấy mấy bộ quần áo… Thời tiết lạnh rồi. Âm giọng của Từ Thục Vân thoáng chốc hơi khàn khàn, trên mặt đọng vẻ thống khổ.

Hạ Tiểu Tinh ban đầu thấy vui vẻ, cha đột nhiên bị bắt giam, cô ngay cả nhìn ông một cái cũng không kịp, vốn đang nghĩ chỉ đến lúc xét xử mới có thể ở trên tòa thấy cha, không ngờ rằng có thể gặp mặt trước thời hạn, còn có thể nói chuyện, thế nên cô không khỏi thấy vui mừng. Nhưng đảo mắt nhìn thấy mẹ dung sắc trong nháy mắt già nua đi ở trước mặt, một chút vui sướng của cô nhất thời tan biến gần như không còn.

“Luật sư có nói cụ thể thời điểm đi gặp cha không ạ?” Cô chỉ có thể hỏi han thêm.

“Ngày kia, vừa khéo là chủ nhật, con không phải đi làm.”

Một đêm, suy nghĩ của cô đều bị mong muốn gặp cha chiếm cứ, cô bỗng nhiên nghĩ tới, trước khi gặp cha, có lẽ cô trước tiên nên đi gặp một người khác, có lẽ, cha thực sự muốn biết tình trạng gần đây của đứa trẻ còn trong bụng mẹ kia.

Ngày hôm sau, cô vẫn theo thời gian đi làm bình thường rời khỏi giường, bảy rưỡi, cô đi ra khỏi nhà.

Bước ra hàng hiên, cô đứng lặng bên cạnh nơi đỗ chiếc xe kia một hồi, cuối cùng, vẫn đi ra.

Cô qua đường cái đối diện mua sữa đậu nành, thực hiện lời hứa với Diệp Phong, trong khoảnh khắc cô hỏi anh: “Anh muốn mấy cốc?” thì Diệp Phong lại giống như đứa trẻ được thỏa mãn tươi cười khiến lòng cô khẽ nhói đau.

Cô không biết rằng sau khi cô đi không bao lâu, Âu Vũ Thanh đã tới dưới lầu nhà cô, tối qua anh không quay về căn hộ của mình, ở lại nhà bố mẹ.

Từ Thục Vân qua chuông cửa nói cho anh biết nửa giờ trước cô đã ra khỏi nhà, hình như có hẹn với bạn học, bà bảo anh gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Tinh.

Anh xoay người nhìn thấy chiếc xe anh đưa tới ngày hôm qua, vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, Hạ Tiểu Tinh đi ra ngoài nhưng không hề động đến nó.

Tâm tình của anh nháy mắt trở thành tồi tệ, sáng sớm trong lành rạng rỡ, trên mặt anh lại sớm bao phủ một tầng mây mù.

Dọc trên đường đi, anh nhíu mày, trầm mặt. Lái xe taxi mới sáng sớm đã kiếm được một cuốc đường dài tới tận bên kia sông, tính toán đến nơi có thể dắt túi bảy tám chục đồng, tâm tình phơi phới, vừa lái xe vừa muốn bắt chuyện thân thiện với anh một chút, anh chỉ “ừm” hai tiếng qua quýt, tài xế kia liếc nhìn anh một cái, không lên tiếng nữa.

Anh nhìn thẳng phía trước, trong dòng xe cộ nhốn nháo hối hả, trong đầu anh chỉ xoay quanh một vấn đề, Hạ Tiểu Tinh tối qua mười còn chưa về nhà, thứ bảy vừa sáng sớm đã ra ngoài, cô đi gặp người nào sao?

Anh nhớ tới Âu Lam Lam từng nhắc đến người đàn ông ở trước cửa siêu thị chặn đường Hạ Tiểu Tinh để tặng hoa cho cô, anh tự nói với chính mình, Âu Vũ Thanh ngươi tẻ nhạt quá rồi, Hạ Tiểu Tinh là người thế nào, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?

Anh về căn hộ thay quần áo trước, cuối tuần, trong công ty ngoại từ trực ban và nhân viên tăng ca thì không có mấy việc.

Khi mở tủ quần áo ra, tay anh bất chợt khựng lại. Anh là người đàn ông đã kết hôn ba năm, vậy mà trong tủ quần áo của anh lại không có một món quần áo phụ nữ nào. Hạ Tiểu Tinh làm sao có thể bằng lòng ở lại trong căn nhà thế này? Ở đây, anh không dành vị trí nào cho cô, thậm chí cả đồ ngủ cũng không có.

Anh là người chín chắn, tưởng rằng luôn biết mình muốn gì, cho nên cũng không muốn thể nghiệm tư vị của hối hận, nhưng cái cảm giác này, không thể ngăn chặn mà cứ dội vào lòng anh.

Trong lúc mặc quần áo, Long Huy gọi điện thoại đến, anh một tay cài cúc, một tay cầm điện thoại.

“Vũ Thanh, cậu ở đâu? Đến công ty một chuyến đi.” Long Huy ở trong điện thoại vừa dứt lời, anh thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?” Long Huy chỉ nói: “Cậu đến rồi nói sau.”

Mười mấy phút sau anh đã đến công ty, Long Huy đợi trong phòng làm việc của anh, anh ta ngồi trên ghế xoay, tựa hồ đang trầm tư, vừa thấy anh liền đứng lên, vẻ mặt có phần nghiêm túc.

Anh lập tức tới gần Long Huy.

Bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, thông hiểu người kia như chính mình, anh biết người anh em của mình là người có tính ham chơi lại có phần bất cần đời, nhưng khi gặp hoàn cảnh thực tế, cũng tuyệt đối là người có chừng mức, ngay tức khắc có thể nghiêm túc.

Nhất định là có chuyện gì đó.

Thấy anh tiến lại, Long Huy cầm một túi văn kiện giấy nâu đưa về phía anh.

Túi giấy rất dày, không phải túi văn kiện loại plastic trong suốt thường dùng, thứ đặt trong này, đa phần là không muốn người khác nhìn thấy.

Anh mở túi giấy ra, miệng túi hé ra mấy tấm hình, anh đổ ra.

Ảnh chụp bằng máy có độ cảm quang cao, cảnh đèn đuốc ban đêm cùng dáng vẻ người đều rất rõ ràng.

Hình như là ở cửa bệnh viện, bởi vì phía trên cánh cổng lớn trong khung cảnh có một ký hiệu chữ thập màu đỏ nổi bật, bên trong cánh cổng còn có thể thấy một chiếc bàn trưng cầu ý kiến, đứng phía sau hẳn là mấy y tá, tuy rằng xa ống kính, người rất nhỏ, hơi mơ hồ, nhưng hình dáng chiếc mũ y tá lại rất dễ nhận ra.

Nhân vật chính trong tấm ảnh là Hạ Tiểu Tinh cùng một người đàn ông.

Cô đang đem một phần có vẻ như là thức ăn mua sẵn đưa cho người đàn ông kia, ống kính chụp từ đằng sau lưng cô, mấy tấm hình đều chỉ chụp được cô nghiêng người, nhưng người đàn ông kia là chụp thẳng mặt, rất rõ ràng, diện mạo tuấn mỹ, vầng trán trơn bóng trẻ trung, khí chất nhìn rất trong lành, hơi gầy, anh ta nhìn Hạ Tiểu Tinh, khuôn mặt đang cười.

Nụ cười kia không hề bình thường, rõ ràng chỉ là cười, nhưng lại cười rất thư thái, phảng phất có sự yêu chiều toát ra từ nội tâm, lại phảng phất có sự thỏa mãn trẻ con, ống kính ngưng kết lại trên mặt anh ta, trong thoáng chốc, tình cảm của anh ta hiện rõ mồn một, khắc lại trong ống kính, khiến cho người ta không thể không thấy rõ.

Âu Vũ Thanh trong chốc lát vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, anh mới tiếp tục lật những tấm ảnh phía dưới, bức hình tiếp theo là cảnh Hạ Tiểu Tinh đi cùng người đàn ông đó vào bệnh viện.

Anh nhìn ngày và thời gian trong hình. Là ngày hôm qua, thời gian dó, anh đang ở trong phòng Hạ Tiểu Tinh chờ cô.

Anh thò tay vào trong túi giấy, bên trong còn có văn bản tư liệu.

Long Huy nói: “Buổi sáng nhận được điện thoại của công ty điều tra, tôi vừa gặp bọn họ.”

“Cậu muốn tôi tìm người đi thăm dò xem rốt cuộc là ai cho vợ cậu mượn tiền, công ty điều tra nói thông tin chuyển khoản của ngân hàng là tài liệu riêng tư, bọn họ khó có thể tra được, cho nên chỉ có thể điều tra người bên cạnh vợ cậu. Đây là kết luận bọn họ đưa ra, người này có khả năng nhất. Bọn họ nói có thu hoạch ngoài định mức, yêu cần tôi trả thêm mấy ngàn tệ, tôi đã trả cho bọn họ.”

Âu Vũ Thanh cúi đầu không đáp, từ trong túi giấy rút ra mấy tờ giấy được ghim vào nhau, là lý lịch sơ lược của một người đàn ông tên Diệp Phong.

Có ảnh chụp đen trắng, tốt nghiệp đại học A khoa Pháp ngữ, trước kia ở thành phố C là một phiên dịch viên nổi tiếng, ba năm trước xuất ngoại, từng làm cố vấn Trung Quốc cho hai công ty danh tiếng ở Pháp, ngoài ra còn tham gia chế tác một chương trình giao lưu văn hóa tiếng Pháp tại đài truyền hình quốc gia Pháp.

Trong tư liệu cho thấy, bắt đầu từ khi còn ở đại học A, anh ta đã là người theo đuổi Hạ Tiểu Tinh, một tháng trước mới từ Pháp trở về.

Âu Vũ Thanh nhìn ảnh chụp Diệp Phong, đột nhiên cảm thấy hình như đã từng gặp qua, anh cố gắng nhớ lại, chợt nhớ tới không lâu trước, buổi tối hôm nào đó, anh từng ở dưới lầu nhà Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy một người đàn ông, lúc ấy anh thoáng lướt qua, chỉ cảm thấy đó là một người đàn ông diện mạo rất đẹp, hiếm thấy được.

Giờ phút này cẩn thận hồi tưởng lại, hình như người đàn ông này sau khi anh đi lướt qua anh ta thì luôn nhìn chằm chằm vào anh, lúc sau vẫn đứng trước hiên cửa nhà Hạ Tiểu Tinh, không nhấn chuông, cũng không rời đi, lúc anh lái ô tô đi, anh ta vẫn còn đứng ở đó.

Ngẩng đầu anh nhìn về phía Long Huy: “Một người theo đuổi vợ tôi thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên? Vợ tôi vẻ ngoài xinh đẹp, cậu cũng không phải không biết, những phụ nữ theo đuổi cậu, cậu đều từng yêu sao?”

Cho dù có ảnh chụp làm chứng, anh cũng không nghi ngờ Hạ Tiểu Tinh, người phụ nữ này thành thật thế nào, không ai so với Âu Vũ Thanh anh hiểu rõ hơn.

Long Huy nhìn anh: “Vũ Thanh, bên trong còn một phần tư liệu cậu chưa xem.”

Tim của anh bất chợt trầm xuống, trên mặt Long Huy hiếm khi có vẻ nghiêm túc thế này, khiến anh dự cảm đây cõ lẽ là một thứ anh không muốn nhìn thấy.

Anh cầm túi giấy, tay lại duỗi vào trong.

Một bản sao chép bệnh án.

Anh lật xem, Long Huy liền nói trước: “Khoảng chừng một năm trước, người Diệp Phong này gặp tai nạn xe cộ, tổn thương rất nặng nề, nghiêm trọng nhất chính là trái tim, bị tay lái đè ép bất ngờ, sau đó làm phẫu thuật ghép tim nhưng hiệu quả cũng không tốt, luôn phải trị liệu, còn trải qua hai lần cấp cứu, trước mắt nhìn như ổn định nhưng tình trạng cũng không mấy lạc quan. Mấy ngày trước vì cảm mạo nên anh ta phải vào bệnh viện tim Á Châu, chủ yếu là sợ gặp phải biến chứng, vợ cậu chắc chắn không biết những điều này. Trước khi anh ta xảy ra tai nạn xe, từng sống với một cô bạn gái, cô gái kia cũng không bởi vì anh ta thân thể không tốt mà bỏ rơi anh ta, ngược lại là anh ta yêu cầu chia tay trước, sau đó về nước.”

Âu Vũ Thanh ngẩng đầu nhìn Long Huy, giọng nói của Long Huy rất nhẹ, nhưng từng lời lại vô cùng rõ ràng.

“Vũ Thanh, người đàn ông này, quay về để tìm vợ cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.