Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 134: Chap (134)




Lâm Triệt không có biện pháp, nói với cô: "Cậu cũng quá qua loa, mình qua đón cậu, buổi tối ở chỗ mình".

"5555 [1], mình cũng không cố ý, thật sự quá xui xẻo, đều do Chu Mẫn Hàn đáng chết kia ở dưới lầu cứ bám lấy mình".

[1] 5555: Hu hu hu hu

Lâm Triệt xem địa chỉ, hỏi Trần Vũ Thịnh: "Nơi này là khu nào? Tôi muốn đi đón một người bạn".

Trần Vũ Thịnh nói: "Bà chủ ở chỗ này với Cố tổng, tôi qua đó đón giúp cô".

Lâm Triệt nói: "Anh tìm không thấy ......"

"Còn không phải là người bạn say rượu lần trước?". Trần Vũ Thịnh nhàn nhạt nói.

"Đúng vậy".

"Tôi biết nhà cô ấy ở nơi nào". Nói xong, Trần Vũ Thịnh cầm lấy chìa khóa, liền đi ra ngoài.

Lâm Triệt lúc này mới nhớ tới, anh đã từng đưa Thẩm Du Nhiên.

Bên trong, hộ sĩ trong phòng làm việc, đang giúp Cố Tĩnh Trạch kiểm tra.

Rất nhanh kiểm tra xong, Lâm Triệt vội đi vào hỏi: "Thế nào?".

Lâm Triệt buồn bực nói: "Sao viêm dạ dày lâu như vậy còn đau, tôi không biết đau như vậy".

Hộ sĩ cười nói: "Dù sao thể chất mỗi người bất đồng, bà chủ ngài không sao, khả năng dạ dày Cố tiên sinh vốn đã không tốt".

Lâm Triệt áy náy nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Lần sau không bao giờ mang anh đi ăn mấy thức ăn lung tung rối loạn, em cũng vậy, đã quên anh cũng chưa từng ăn, mỗi ngày ăn khỏe mạnh như vậy, khẳng định không quen cái này, hơn nữa, tuổi anh cũng lớn như vậy, người sắp tới ba mươi tuổi, anh......"

"......" Nghe được mấy chữ tuổi cũng lớn, Cố Tĩnh Trạch mới trực tiếp ngẩng đầu lên.

Ánh mắt đen nhánh nhìn cô: "Em nói cái gì? "

Lâm Triệt đáp: "Vốn dĩ là vậy, anh phải thừa nhận tuổi tác của mình, dù sao không phải đứa trẻ khôi phục nhang, cho nên càng phải chú ý".

Đây là lần thứ hai gần đây cô ghét bỏ tuổi tác anh!

Cố Tĩnh Trạch dùng sức trừng mắt cô, Lâm Triệt cũng lập tức phản ứng lại, mình lại nói lung tung.

Thật là, một người đàn ông, còn để ý cái này.

Lòng dạ hẹp hòi muốn chết.

Nhưng mà, tuy là như thế, Lâm Triệt vẫn vội ngậm miệng.

Cười gượng, may mắn lúc này, điện thoại Cố Tĩnh Trạch vang lên.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu xem, lúc ánh mắt nhìn thấy tên phía trên, lập tức hiện lên không kiên nhẫn.

Là Mạc Huệ Linh......

Mạc Huệ Linh bị người trong nhà nhốt mấy ngày, tuy rằng tức giận lại bất đắc dĩ, nhưng mà cuối cùng vẫn là suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.

Cha nói không sai, đàn ông sẽ không thích cô gái quá dính người, trước kia cô không có đối thủ cạnh tranh, cho nên Cố Tĩnh Trạch chỉ tốt với cô, hiện tại cô cũng không thể tùy hứng như vậy.

Mạc Huệ Linh nghĩ, sao cô có thể kém hơn Lâm Triệt, gia đình cô tốt như vậy, tài nguyên phong phú như vậy, cô là thiên kim tiểu thư, sao có thể so sánh với Lâm Triệt.

Hơn nữa, Lâm Triệt cũng chỉ là con hát, cho dù Cố Tĩnh Trạch tạm thời cảm thấy cô ta không tồi, cũng nhất định bởi vì mới mẻ, Lâm Triệt rốt cuộc mới xuất hiện thời gian ngắn như vậy, sao bằng mình, ở bên Cố Tĩnh Trạch nhiều năm như vậy, tuyệt đối là tình cảm thật, Lâm Triệt có thể so sánh được sao.

Vì thế, Mạc Huệ Linh lần này bảo đảm với cha hồi lâu, nói mình hiểu mình nên làm như thế nào, dù sao, nhất định sẽ không gây phiền toái cho Mạc gia.

Cha lúc này mới thả cô ra.

Mạc Huệ Linh lập tức muốn gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch, cô thật sự nhịn không được, vài ngày không liên hệ anh, mình cũng cảm thấy mình như bị vứt bỏ.

Cố Tĩnh Trạch nghe điện thoại, nói: "Làm sao vậy?".

Mạc Huệ Linh nghe âm thanh Cố Tĩnh Trạch, vội dịu dàng nói: "Tĩnh Trạch, anh đang làm gì?".

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Anh có chuyện đang bận, em có việc sao?".

Mạc Huệ Linh vội nói: "Không có, xem anh nói kìa, giống như em luôn có việc, em chỉ muốn nói, em xin lỗi anh, lúc trước là em không tốt, có hơi nóng nảy, mấy ngày này, em ở nhà nghĩ lại em, em giống như bị ma ám, mới vẫn luôn tùy hứng như vậy, sau này em sẽ không như thế nữa".

Cố Tĩnh Trạch thở dài, trả lời Mạc Huệ Linh: "Em biết được thì tốt rồi, không có việc gì, anh cúp đây".

"Được, anh làm đi, có rảnh thì gặp mặt".

"Ừ".

Cúp điện thoại, Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Lúc trước cô quá náo loạn, hiện tại xin lỗi anh".

Lâm Triệt giả vờ không nghe được, bằng không cô có thể nói như thế nào, chuyện này, cô nói chuyện tóm lại có vẻ rất xấu hổ.

Cô cũng sẽ không bình luận sau lưng người khác, dù sao, mấy cái này đều là chuyện giữa hai người bọn họ, tùy tiện để bọn họ xử lý.

Mạc Huệ Linh ở bên kia cúp điện thoại, nghĩ âm thanh Cố Tĩnh Trạch nói chuyện cũng hữu khí vô lực, xem ra tâm tình hình như không tốt.

Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?

Mạc Huệ Linh vội sai người đi hỏi thăm một chút.

Cũng may, Mạc Huệ Linh đã ở bên Cố Tĩnh Trạch, vẫn tích góp một chút nhân mạch, biết cô ta ở chỗ Cố Tĩnh Trạch, rốt cuộc vẫn đặc thù, cho nên, bọn họ rất nhanh nói cho Mạc Huệ Linh, nói Cố Tĩnh Trạch vat Lâm Triệt cùng nhau đi ra ngoài ăn cái gì, ăn hỏng bụng, hiện tại viêm dạ dày, ở chỗ Trần bác sĩ trị liệu.

Mạc Huệ Linh vừa nghe, tức giận thiếu chút nữa quăng điện thoại.

"Lâm Triệt...... Lại là Lâm Triệt". Cô ta nắm chặt tay, làm mình bình tĩnh lại.

Hiện tại cô ta tuyệt đối không thể xúc động như vậy, chuyện này, phải bàn bạc kỹ hơn.

Trước tiên cô ở trong cảm nhận của Cố Tĩnh Trạch, khôi phục bộ dáng như quá khứ mới được.

Hiện tại cô muốn nhẫn nhục phụ trọng, vì tương lai mà cẩn thận tính toán.

Bên kia.

Trần Vũ Thịnh rốt cuộc đã trở lại.

Mang theo Thẩm Du Nhiên đi vào, Thẩm Du Nhiên nhìn Trần Vũ Thịnh phía trước bước thật nhanh, bộ dáng lười đi để ý mình, bĩu môi nhìn nơi này, nói: "Ai, nơi này là nhà anh? Thật lớn".

Trần Vũ Thịnh vô ngữ, quay đầu lại liếc cô một cái: "Nơi này là phòng làm việc, cô có thể ở nơi như vầy không?".

Ánh mắt gì kia?

Thẩm Du Nhiên nói: "Phòng làm việc thì nói phòng làm việc, vì tôi không biết thôi mà".

Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt ở bên trong, liền nghe được âm thanh hai người bên ngoài vừa nói chuyện, vừa tiến vào.

Thẩm Du Nhiên vừa tiến đến, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch ngồi ở chỗ kia, truyền dịch, bộ dáng đạm nhiên tự nhiên, nhưng mà, hình như cả người bao phủ một tầng ánh sáng, cả người trông sáng ngời như vậy.

Cô không nghĩ tới, Cố Tĩnh Trạch cũng ở chỗ này.

Nhất thời kinh ngạc nói: "Ai nha, này không phải Cố...... Cố tổng sao, rốt cuộc tôi đã nhìn thấy".

"......"

Lâm Triệt kêu: "Thẩm Du Nhiên!".

Cô ngượng ngùng nói với Cố Tĩnh Trạch: "Đây là bạn em, đã nói với anh, Thẩm Du Nhiên".

Trần Vũ Thịnh cũng ở phía sau trợn trắng mắt, thật là ngu ngốc, trên thế giới sao có cô gái ngu ngốc như vậy.

Có điều, kỳ thật Lâm Triệt cũng ngu ngốc.

Như vậy xem ra, hai người các cô thật đúng là bạn tốt.

Thẩm Du Nhiên cũng chỉ ngạc nhiên một chút, nhưng mà ngạc nhiên xong còn chưa tính, cười nhìn Lâm Triệt, nghĩ hai người hiện tại là vợ chồng, liền cảm thấy rất thần kỳ.

Lâm Triệt lôi kéo Thẩm Du Nhiên hỏi: "Cậu thật là, sao có thể ném chìa khóa ở trong phòng?".

Thẩm Du Nhiên nói: "Mình cũng không phải cố ý, cậu cũng không phải không biết, bạn trai cũ tra nam của mình, không có việc gì lại tới quấy rầy mình, ba mẹ mình mang theo em gái mình đến nông thôn ở, mình cũng lười trở về bị thúc giục, bọn họ ở nông thôn nên tập tục rất phong kiến, mình mới 23 tuổi, đã phải bị thúc giục kết hôn, mình về có thể bọn họ lải nhải, lúc này Chu Mẫn Hàn tới, mình sốt ruột, liền đi xuống lầu không cho anh ta kêu nữa, miễn cho hàng xóm thấy được, kỳ cục, ai biết......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.