Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng

Chương 104: Chap (104)




Mạc Huệ Linh đang ở bên ngoài, cười nhìn Lâm Triệt đang từng bước từng bước đi tới.

"Lâm tiểu thư." Dáng vẻ cười lên của Mạc Huệ Linh rất mê người, nhưng Lâm Triệt lại cảm thấy ghê tởm.

Mạc Huệ Linh này, có đôi khi hành sự, thật là làm người tôi càng ngày càng đoán không ra.

"Mạc tiểu thư, là tới tìm Cố Tĩnh Trạch sao, cô đi vào đi."

Mạc Huệ Linh cười cười nói: "Không phải, tôi mua căn hộ ở gần đây, hôm nay mới vừa dọn tới, cho nên đến chào hỏi hàng xóm một chút thôi."

Lâm Triệt sửng sốt.

Cô ta mua căn hộ ở gần đây?

Kia chẳng phải là nói, sau này cô sẽ thường xuyên chạm mặt cô ta sao?

Trong lòng Lâm Triệt chỉ cảm thấy tràn đầy bực bội, thật muốn nói, Mạc Huệ Linh này, thật là âm hồn không tan.

Lâm Triệt nhìn sang bên kia, là một căn biệt thự nhỏ hơn bên này rất nhiều.

Mà cũng dễ hiểu thôi, kỳ thật ở nơi này Cố gia xem như là độc nhất vô nhị, biệt thự lớn đến kinh người, so sánh các biệt thự khác bên cạnh, thì đều nhỏ hơn biệt thự Cố gia rất nhiều.

Kỳ thật bởi vì Mạc Huệ Linh gấp quá, cũng tưởng mua được biệt thự lớn, nhưng biệt thự kia đã là biệt thự lớn nhất ở khu đó rồi.

Biệt thự này, bởi vì lúc trước được Cố Tĩnh Trạch đích thân gấp gáp hoàn thành, tìm kiến trúc sư người Pháp thiết kế rồi xây lên, tuy rằng bên ngoài xinh đẹp, thoải mái, lại rất xa hoa, quả thật giống như một cung điện, nhưng mà, tiền đầu tư cũng lớn kinh người.

Đương nhiên Mạc Huệ Linh không mua nổi, nhưng mà, vẫn là có thể mua được một cái biệt thự nhỏ ở bên kia.

Mạc Huệ Linh kiêu ngạo nói với Lâm Triệt: "Đáng tiếc ở đây không có cái lớn hơn nữa, Tĩnh Trạch lại khẩn thiết hy vọng tôi có thể đến ở gần đây, cho nên liền tạm thời mua một cái biệt thự như vậy, mới hơn bốn trăm mét thôi, nhưng mà, chỉ có tôi và Tĩnh Trạch ở, thì kỳ thật cũng đủ rồi, hơn nữa không gian nhỏ, nhưng thật ra có vẻ rất ấm áp, cô nói đúng hay không, tôi vẫn luôn cảm thấy, người hầu trong nhà Tĩnh Trạch đi qua đi lại, quá ảnh hưởng tới thế giới hai người, cho nên trước nay tôi không vào ở trong Cố gia, cô nói đúng không? Lâm Triệt, tôi nghĩ hẳn là cô hiểu rất rõ, ở trong nhà Tĩnh Trạch, chắc là cô không có quá nhiều thời gian an tĩnh đi, khắp nơi đều là người hầu."

Sao mà Lâm Triệt nghe không ra ý tứ khoe khoang của Mạc Huệ Linh, nhìn Mạc Huệ Linh, cô chỉ có thể cười cười, rồi nói với cô ta: "Vẫn còn tốt, người hầu Cố gia không phải hỗn tạp như cô nghĩ, bọn họ đã trải qua huấn luyện, vào những lúc không cần thiết, sẽ không đi tới đi lui, chỉ vào lúc có việc, mới xuất hiện thôi."

"Phải không, tôi không biết, lúc tôi và Tĩnh Trạch ở bên nhau, anh ấy đều không cho người hầu đến làm phiền, quấy rầy thế giới của hai chúng tôi."

Lâm Triệt nói: "Chỉ là đáng tiếc một chút, tuy có thế giới riêng của hai người các cô, nhưng anh cũng không thể chạm vào cô, tôi biết khi anh tiếp xúc với Mạc tiểu thư, hình như bệnh tình lại trở nên nghiêm trọng."

"Cô......" Mạc Huệ Linh bị chọc tới mức nổi cáu, chỉ có thể dùng sức ác độc trừng mắt nhìn Lâm Triệt một cái: "anh ấy không chạm được vào tôi, cũng sẽ không chạm vào cô, cô đắc ý cái gì."

Mạc Huệ Linh còn không biết, Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt ở bên nhau là hình thức bên ngoài, chứ không biết, lúc Cố Tĩnh Trạch ở cùng Lâm Triệt, trước nay đều chưa từng phát bệnh.

Lâm Triệt cũng không cãi cọ với cô ta, chỉ là nhìn nhìn vào bên trong, nói với Mạc Huệ Linh: "Vậy thì... chúc Mạc tiểu thư ở đây vui vẻ."

Mạc Huệ Linh hừ một tiếng, nhìn Lâm Triệt bước vào biệt thự Cố gia.

Người gác cổng thực cung kính cúi đầu với cô, cửa chính đóng lại một lần nữa, Mạc Huệ Linh nhìn tường cao, trong lòng bị đè nén.

Nơi này vốn dĩ nên là cô ở mới đúng.

Hừ, tạm thời để cô ta ở đây một thời gian, Lâm Triệt, sớm muộn gì em cũng đuổi cô ta ra khỏi nơi này!

Lâm Triệt vào tới trong nhà, nghĩ đến Mạc Huệ Linh ở cách đó không xa, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

Tùy tiện tìm người hầu hỗ trợ mình tìm quần áo để thay, Lâm Triệt đi ra ngoài, nhất thời tâm huyết dâng trào, chuẩn bị đi tới bữa tiệc tối của chính mình bằng xe của công ty.

Tâm tình không tốt, khi lái xe, xem như giải tỏa một chút cảm xúc.

Tuy rằng dưới sự huấn luyện chuyên nghiệp của thầy giáo, đã rất vất vả để học được cách điều khiển xe, nhưng mà cô còn chưa từng đi ra ngoài một mình .

Người hầu thấy cô lái xe, ở phía sau cẩn thận nói: "Mợ chủ, nếu không chúng tôi gị tài xế đến đây nhé."

Lâm Triệt nói: "Tôi mua xe chính là muốn tự mình lái, gọi tài xế quá phiền toái, không cần, sớm muộn gì tôi vẫn muốn tự mình lái xe, tôi đi trước."

Người hầu thấy Lâm Triệt nói như vậy, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng là thiệt tình lo lắng cho cô, nhưng lại vẫn không ngăn cản được cô đi ra ngoài.

Mua xe chính là vì để đi, không thể mỗi ngày đặt ở trong nhà được.

Mà bên ngoài.

Mạc Huệ Linh vẫn còn ở bên ngoài chờ Cố Tĩnh Trạch trở về.

Lại là liếc mắt một cái nhìn thấy, Lâm Triệt thế nhưng lái xe ra ngoài.

Chiếc xe kia rất dễ đập vào mắt, đương nhiên cô ta nhìn ra là một người phụ nữ lái xe.

Nhưng mà Lâm Triệt này cô đã điều tra rất rõ, căn bản là không có tiền, chỉ là cái danh con gái riêng mà thôi, trong nhà miễn bàn nghèo túng tới mức độ nào.

Một kẻ nghèo hèn như này, sao có thể mua nổi chiếc xe ấy?

Nhất định là Cố Tĩnh Trạch mua cho cô ta.

Trong lòng Mạc Huệ Linh tức giận không thôi, Lâm Triệt này, nói cô rắp tâm bất lương, còn mình thì trong sáng, bây giờ rốt cuộc đuôi cáo mới lộ ra ngoài.

Nhưng mà, càng đáng giận chính là, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng lại mua xe cho cô ta.

Mạc Huệ Linh liền vọt qua.

"Lâm Triệt, cô dừng lại cho tôi!" Cô ta hét lên, quơ tay lung tung rồi chạy tới.

Lâm Triệt vốn dĩ lái xe không được vững tay, may mắn khu biệt thự này toàn người giàu có sống, đều đều không có người qua lại nhiều, vốn đang muốn luyện tập lai trên đường một chút, ai biết, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mạc Huệ Linh chạy thẳng về phía này.

"A, cô tránh ra, Mạc Huệ Linh, cô tránh ra!" Cô là người mới tập lái, khi nhìn thấy người liền rất khẩn trương, càng đừng nói đến là cô ta trực tiếp vọt lại đây.

Mạc Huệ Linh vội vàng chạy tới, Lâm Triệt tránh không kịp, đâm thẳng vào người cô ta.

Mạc Huệ Linh ngã trên mặt đất, Lâm Triệt hoảng sợ, thấy Mạc Huệ Linh nhảy dựng lê, gào thét: "Lâm Triệt, cô...... cô muốn đâm chết tôi có phải không, cô lại đây cho tôi, xem tôi thu thập cô như thế nào, cô đừng nghĩ đi, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô."

Còn có thể nhảy dựng lên, thoạt nhìn không có việc gì đáng ngại đâu nhỉ.

Lâm Triệt trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Chính mình không muốn sống, còn trách người khác? Hừ, không chết càng tốt, tôi không ở đây chơi với cô nữa."

Cô còn muốn đi công ty, mới không có thời gian rảnh để quan tâm đến Mạc Huệ Linh này.

Nói xong, Lâm Triệt trực tiếp lên xe, tiếp tục lái xe rời đi.

Mạc Huệ Linh chỉ có thể ở phía sau kêu to: "Lâm Triệt, cô chờ đó cho ta, cô...... cô chờ đó, Cố Tĩnh Trạch sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

Mạc Huệ Linh ngồi dưới đất, liền lấy điện thoại gọi cho Cố Tĩnh Trạch.

"Tĩnh Trạch, em bị tai nạn xe cộ, anh mau tới đây."

"Cái gì? Em xảy ra tai nạn xe cộ ? Ở đâu?"

"Ở...... Em ở cổng chính của Cố gia."

"Cái gì?"

Tuy rằng Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc, nhưng xe ở chỗ đó, tốc độ chạy đều rất chậm, bởi vì đều có biển cảnh cáo khắp nơi, đều là hạn chế tốc độ, làm sao cô lại xảy ra tai nạn xe cộ ở nơi đó.

Rất nhanh, anh đã tới chỗ của Mạc Huệ Linh. Cố Tĩnh Trạch liền nhìn thấy Mạc Huệ Linh đang ngồi trên mặt đất.

Chạy nhanh gọi người qua nâng Mạc Huệ Linh dậy, chân Mạc Huệ Linh bị thương, đau quá nên cô kêu: "Tĩnh Trạch, anh nhất định phải làm chủ cho em, anh nhìn xem, Lâm Triệt cô ta muốn lái xe đâm chết em, nhìn xem, chân em bị thương cũng là do cô ta đâm."

Mạc Huệ Linh kéo váy lên, mắt cá chân và đầu gối rõ ràng đều là dấu vết bị đâm phải.

Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc nói: "Lâm Triệt lái xe đi ra ngoài?"

Lâm Triệt này...... Còn chưa từng lái xe ra cửa, cô lái xe đi làm gì vậy chứ......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.