Chương 71. Đến liêm sỉ cũng không cần
"Ha ha ha, chuyện đó, trước đây cô ấy từng là khách hàng của tôi, bây giờ ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng, tôi thuận miệng nói thế thôi, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều!"
Trình Dương lúng túng cười một tiếng, miễn cưỡng nói cho qua chuyện này, Ôn Ninh nhíu mày, trong lòng cô biết rất rõ, chắc chắn là Mộ Yên Nhiên có quen biết với Lục Tấn Uyên, nếu không anh ta cũng sẽ không có phản ứng kỳ lạ như vậy.
Chỉ là, nếu như Trình Dương đã không muốn nói, Ôn Ninh cũng chẳng cần phải điều tra tới cùng, ngoan ngoãn ngồi im, để anh ta tạo hình xong cho cô.
Ôn Ninh nâng váy bước ra, Lục Tấn Uyên nhìn cô, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc, dưới sự mài giũa của Trình Dương, vẻ đẹp của cô đã hoàn toàn được bùng nổ, hơn nữa, không giống như vẻ đẹp tầm thường của mọi ngày, mà có cảm giác đặc biệt, tựa như một đóa sen yên tĩnh thanh khiết vậy.
"Ha ha, thấy sao hả, lần này hai người mà ra ngoài, chắc chắn sẽ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi." Trình Dương cố ý nói lời này, là vì muốn bù đắp lại việc lúc nãy mình lỡ lời.
Ôn Ninh nghe xong, hơi ngượng ngùng, trời sinh một đôi sao, cô nào dám có cái mơ tưởng hão huyền đó chứ, chưa kể, nhà họ Lục vẫn luôn ba lần ra lệnh, năm lần nhắc nhở cô phải giữ bí mật thân phận mình, vậy nên, cô vội vàng giải thích:
"Anh Trình, anh hiểu lầm rồi, giữa tôi và ngài Lục không phải loại quan hệ đó, tôi cũng chỉ là nhân viên dưới trướng anh ấy mà thôi."
Nghe thấy Ôn Ninh gấp gáp phủi sạch quan hệ với anh như vậy, tâm trạng vốn đang rất tốt của Lục Tấn Uyên đã tiêu tán chẳng còn sót lại chút nào, Trình Dương cũng nhìn hai người đầy kinh ngạc.
Tất nhiên, anh ta cũng chẳng tin tưởng lời nói của Ôn Ninh, người như Lục Tấn Uyên, sao có thể tự tay đưa một nhân viên đi làm cái việc này cơ chứ.
"Đi thôi." Tâm trạng không tốt, Lục Tấn Uyên lại quay về bộ dạng lạnh nhạt, quý lời nói như vàng của mọi ngày.
Ôn Ninh chẳng hiểu cô đã làm gì mà lại khiến Lục Tấn Uyên không vui, nhưng mà hắn đi, cô cũng không ở lại đây một mình được, vì vậy, cũng đành xách váy lên, khó khăn đuổi theo anh ta trên đôi giày cao gót đáng ghét kia.
Lục Tấn Uyên không quan tâm cô đi có thấy khó chịu gì không, hai đôi chân dài vẫn sải bước đi rất nhanh.
Ôn Ninh từ từ lên xe, đã rất lâu rồi cô chưa đi cái loại giày cao gót này, cho nên mới đi chưa được mấy bước đã thấy đau chân.
Nhưng nhìn sắc mặt nặng nề kia của Lục Tấn Uyên, cô cũng không dám phàn nàn, nhưng vẫn tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ, là bởi vì người phụ nữ tên Mộ Yên Nhiên đó không vui sao?
Suy nghĩ một hồi, trong lòng Ôn Ninh đột nhiên có chút buồn bực, cũng đâu phải là cô chủ động nhắc tới người phụ nữ kia đâu chứ, mà Lục Tấn Uyên lại trút giận lên cô, thật đúng là không phân biệt được đúng sai chút nào.
"Thắt dây an toàn." Lục Tấn Uyên ngồi yên, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói còn lạnh hơn băng lên tiếng nhắc nhở.
"A, biết rồi." Ôn Ninh nghe lời thắt dây an toàn vào, dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Không lâu sau, xe đã dừng lại trước cửa hội trường.
"Cô đi trước đi." Lục Tấn Uyên để Ôn Ninh xuống xe trước, còn mình đi giải quyết việc khác.
Một mình Ôn Ninh đi tới cửa hội trường, trong lòng chỉ thấy vô cùng khó hiểu, người bảo cô làm bạn gái tới đây cùng là Lục Tấn Uyên, mà người bỏ cô lại ở đây một mình cũng là Lục Tấn Uyên, người đàn ông này, sao lại có thể tâm trạng thất thường như vậy chứ?
Chỉ có điều, Ôn Ninh cũng lười nghĩ nhiều như vậy, lời nói của Lục Tấn Uyên, cô không thể không nghe theo, vì vậy, hay là đi vào hội trường to đùng kia thì hơn.
Ôn Ninh vừa xuất hiện, đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người đàn ông có mặt ở đây, bộ váy trắng trên người cô được đính thêm rất nhiều viên kim cương, ánh mặt trời chiếu qua, tựa như cô được rắc lên một lớp ánh sao vậy, đẹp đến mơ màng.
Cảm nhận được những cái nhìn chăm chú này, mặt Ôn Ninh hơi đỏ lên, nhưng mà, cô nhanh chóng khuyên nhủ bản thân, không được để mất bình tĩnh, đây chính là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân.
Ôn Lam đang cười nói với mấy người đàn ông cũng để ý tới cảnh này, điều khó xử là, người đàn ông mà cô đang bắt chuyện vừa thấy Ôn Ninh đã sáng mắt lên, cầm theo ly rượu đi về phía đó, hiển nhiên là có hứng thú với cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Ôn Lam bị khinh thường thế này, bởi vì gần đây danh tiếng của cô ta đang bị tổn hại, cho nên những tên đàn ông này đã từng rất tha thiết với cô, giờ đây cũng có chút lạnh lùng, điều này khiến cô ta rất không quen, Ôn Ninh xinh đẹp vừa lên sàn diễn, lại càng khiến trong lòng cô ta thêm mất bình tĩnh.
Nở một nụ cười cứng ngắc, Ôn Lam vẫn đi tới trước mặt Ôn Ninh, giơ ly rượu lên: "A, chị tới rồi, tôi cũng vừa mới thấy chị, chúng ta uống một ly đi."
Tuy là nói như vậy, nhưng lúc Ôn Lam đi tới trước mặt Ôn Ninh, người hơi nghiêng về phía trước, rượu đỏ trong tay mất thăng bằng, đổ toàn bộ lên trang phục của Ôn Ninh.
Ôn Ninh đã quan sát cô ta từ trước, thấy cô ta lại bắt đầu giở cái trò lừa bịp vặt vãnh này, vội vàng né người sang bên cạnh, ly rượu đỏ trong tay cô ta cũng đổ đầy trên nền sàn.
"Ôn Lam, ở hội trường này có người ra người vào, cô nên cẩn thận một chút, nhất định phải chú ý tới lễ nghi, nếu không sẽ làm bẩn quần áo của người khác mất, lỡ như gặp chuyện không may thì tệ lắm."
Sau khi Ôn Ninh né qua, nhìn dáng vẻ vừa kinh ngạc lại vừa tức giận của Ôn Lam, cô nhàn nhạt cười, nói lời châm chọc, giả bộ hiền lành với ai nữa không biết?
Cô đã chán ngấy mấy trò trò hề này lắm rồi, lại tưởng là cô không nhìn ra được sao?
Lời nói của Ôn Ninh vừa dứt, nhiều người nhìn Ôn Lam một cách kỳ quặc.
Thật đúng là nổi lên trong giới giải trí mà, chỉ vì muốn lên hot search, ngay cả liêm sỉ cũng chẳng cần.
Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của không ít người đang nhìn mình, trong lòng Ôn Lam nổi giận đùng đùng, nhưng mà, lời nói của Ôn Ninh vừa rồi vô cùng hợp tình hợp lý, cô ta cũng không muốn cãi vã, chỉ đành ngượng ngùng cười một tiếng, đi ngang qua người Ôn Ninh: "Chị đừng có đắc ý."
Nói xong, lại ngẩng cao đầu sải bước đi ra ngoài.
"Cô nên nghĩ làm sao để lấy lòng mấy thằng đàn ông này thì hơn, để đổi lấy một vụ đầu tư chứ." Ôn Ninh cũng không để yên, đối với loại phụ nữ như Ôn Lam, càng nhẫn nhịn, cô ta càng được voi đòi tiên.
Ôn Lam nghe xong, sắc mặt tức giận đến tái xanh, nhưng mà, cũng không thể nào phản bác được.
Nhìn Ôn Ninh lại quay về trong tầm mắt của mọi người, cảm giác đó, giống như khi Ôn Lam mới mười mấy tuổi vậy, chị ta là một nàng công chúa, còn mình, thì cũng chỉ là một con vịt con xấu xí, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Không thể được, cô ta không thể lại để cho Ôn Ninh cứ đắc ý như vậy.
Suy nghĩ một lát, Ôn Lam nhìn qua sợi dây chuyền kim cương trước ngực mình, đây là đồ trang sức mà người đại diện cho cô ta mượn, vô cùng có giá trị.
Ánh mắt cô ta tối sầm lại, lập tức nghĩ ra mình phải làm gì.
Ôn Ninh nói chuyện cùng những người này một lúc đã thấy mệt mỏi, mà rất lâu sau Lục Tấn Uyên cũng không quay về, không biết anh ta đang làm cái gì.
Ôn Ninh đứng ở đó, chỉ thấy chân đau dữ dội, lập tức chạy vào phòng vệ sinh tìm băng cá nhân để dán lên, làm dịu cơn đau một chút.
Cô đứng ở trước bồn rửa tay, đang cúi đầu hành hạ đôi giày cao gót chừng mười hai centimet kia, lại không để ý Ôn Lam đang đi vào, trong tay cô ta cầm thứ gì đó, cẩn thận nhét vào túi xách tay của cô đang để ở một bên.
"Hừ, hay là chị tỉnh lại đi, đến đôi giày cao gót cũng không đi được, còn giả bộ tiểu thư khuê các cái gì chứ?" Ôn Ninh làm xong việc, tiến gần về phía Ôn Ninh cười khẩy, khiêu khích suồng sã.
Cứ tiếp tục giả vờ thùy mị như vậy cũng vô ích thôi, lát nữa, cô ta sẽ khiến cho Ôn Ninh phải thân bại danh liệt.
Mời đọc truyện trên Vietwriter