Chương 434: Không thể trả nợ
Sau khi An Minh đọc xong, đi đến bên cạnh Lưu Toàn Minh, đưa tài liệu trong tay cho ông ta.
Lưu Toàn Minh nhìn tập tài liệu trước mặt với vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy ma quỷ, chậm rãi duỗi tay ra, đôi tay gần như run rẩy, nhanh chóng đọc lướt qua, chỉ cảm thấy choáng váng.
Lục Tấn Uyên tựa lưng vào ghế thản nhiên nhìn ông ta: "Lưu Toàn Minh, bây giờ tôi có hai lựa chọn cho ông. Một là ký vào đơn chuyển nhượng cổ phần này và hoàn toàn thoát khỏi Lục Thị."
"Hai là, những bằng chứng buộc tội của ông sẽ xuất hiện ở văn phòng công tố, giữ lại số tiền của ông, còn ông sẽ phải dành hết phần đời còn lại trong tù.”
Thịt hai bên má của Lưu Toàn Minh kẽ rung rung, trông có vẻ dữ tợn, nhưng có thể làm được gì? Căn bản là không có sự lựa chọn nào khác, nếu có tự do, ai sẽ chọn vào tù cơ chứ?
Nhưng ông ta cam chịu sao? Ông ta nằm trong tay năm phần trăm cổ phần của tập đoạn Lục Thị, một con số không quá nhỏ, với doanh thu khổng lồ hàng năm của tập đoạn Lục thị, thì lợi nhuận hàng năm mà ông ta có được cũng là một con số vô cùng ấn tượng.
Nhưng bây giờ, không còn gì cả.
Ông ta chỉ có thể nghiến răng ký tên vào giấy chuyển nhượng cổ phần, rồi tuyệt vọng bỏ đi.
Thiếu đi một người, cuộc họp vẫn chưa kết thúc, mà vẫn tiếp tục.
Tầm mắt của Lục Tấn Uyên lại một lần nữa cố định vào giám đốc Châu, Trương Kiến Châu, có bài học của Lưu Toàn Minh ở phía trước, trái tim của Trương Kiến Châu đang rất bồn chồn lo lắng.
“Giám đốc Châu, chuyện của bộ phận thiết kế, hình như ông có tham gia nhỉ.”
Chỉ với một câu nói, làm ông ta vội vàng đứng lên, run rẩy nói: “Ngài Uyên, tôi, tôi không phải cố ý mà. Đều là do Lưu Toàn Minh, tôi rất trung thành với công ty...”
Một người đã hơn năm mươi tuổi, lại bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, bộ dạng này quả thật đáng chê cười.
Lục Tấn Uyên có phải là loại người sẽ mềm lòng khi nghe những lời cầu xin này sao?
Anh lạnh lùng liếc ông ta một cái, không nói gì, chỉ để cho An Minh tiếp tục đọc.
Lần này, An Minh vẫn đọc đủ loại hồ sơ có cả bằng chứng nhận hối lộ và dùng quyền lực cá nhân để kiếm tiền trục lợi trong công ty, tất cả đều liên quan đến giám đốc Châu này.
Kết cục của giám đốc Châu cũng như vậy, ông ta ký một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, rồi hoảng sợ bỏ đi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nhìn thấy hai cổ đông có thực quyền bị cưỡng chế rời khỏi công ty, tâm trạng tất cả mọi người vô cùng phức tạp.
Nhưng ai cũng không dám phát biểu một câu nào cả.
Lục Tấn Uyên rõ ràng là đang xử lý người khác, hôm nay lửa không thiêu đến chân mình đã là cảm ơn trời đất phù hộ rồi, ai rảnh quan tâm đến việc của người khác.
Người cuối cùng, là giám đốc Trung, Vương Trung.
Vương Trung cũng là người có tham gia vào vụ việc Ôn Ninh lần trước, với bài học rút ra từ hai lần trước, ông ta không cần An Minh đứng lên đọc tội trạng của ông ta trong mấy năm gần đây trước mặt mọi người, mà trực tiếp đứng dậy nhìn Lục Tấn Uyên nói.
"Chủ tịch Uyên, nếu như anh đã có thể tìm hiểu tường tận những việc mà chúng tôi làm, vậy thì ngài cũng phải biết, chuyện của bộ phận thiết kế, là chúng tôi nghe lời ai làm theo."
Lục Tấn Uyên nhướng mày: “Vậy thì sao? Cho dù là ông hay bất kì người nhà họ Lục khác, nhưng tôi mới là chủ tịch của tập đoàn Lục thị, các người làm bất kì việc gì, đều không được phép vượt qua tôi, như vậy là đủ rồi."
Giám đốc Trung cụp mắt xuống, đột nhiên im lặng, ông ta im lặng một lúc, rồi trực tiếp cầm bút lên, ký tên mình, rồi rời đi.
An Minh liếc mắt nhìn mọi người, tiếp tục gọi tên vài người, họ đều là những cổ đông có thực quyền, nhưng từ hôm nay trở đi, cổ đông thực quyền cũng trở thành cổ đồng có cổ phần trên danh nghĩa.
Nói cách khác, những người này từ nay về sau chỉ có thể nhận được tiền lãi cổ tức, mà không còn tư cách can thiệp vào bất cứ vấn đề, quyết định nội bộ nào trong tập đoàn Lục thị nữa.
Rút ra bài học của ba người đi trước, các cổ đông được xướng tên không dám nói gì, chỉ có thể thừa nhận ký tên.
Rốt cuộc, những người có thể đi đến vị trí này, có bàn tay nào là sạch sẽ đâu? Ít nhất so với ba người trước, mặc dù họ không có quyền lực, nhưng họ vẫn còn cổ tức để nhận được lợi nhuận mỗi năm.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, một khi có ai đó trong số họ đưa ra ý kiến, An Minh sẽ trực tiếp đọc ra một phần bằng chứng cho họ, sau đó cũng giống như ba người họ, đều xấu hổ sợ hãi rời đi.
Lục Tấn Uyên đứng lên nói: “Tất cả mọi người ở đây, dù sao mọi người đều góp công xây dựng tập đoàn Lục thị. Ông nội tôi đã giành cả một đời để xây dựng Lục thị được như ngày nay.”
“Vì vậy, một số hành động nhỏ của mọi người, nếu chỉ ảnh hưởng ít, đương nhiên tôi sẽ mở một mắt, nhắm một mắt mà cho qua. Tuy nhiên, nếu động đến trên đầu tôi, thì thật xin lỗi, cho dù mọi người có đóng góp bao nhiêu cho công ty, tôi chỉ có mấy từ để nói với mấy người, không thể trả nợ đâu.”
Cuộc họp ngày hôm nay đã khiến mọi người nhận ra rõ ràng rằng Lục Tấn Uyên là đang trút giận thay cho một người tên Ôn Ninh trong bộ phận thiết kế.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ rằng không bao giờ được động đến người phụ nữ tên Ôn Ninh đó.
Các cổ đông cho rằng sự việc đã trôi qua, nhưng lại nhận được tin ba cổ đông buổi sáng rời đi đó đã bị cảnh sát tới tận nhà thăm hỏi, và tất cả đều không thoát khỏi việc bị còng tay mang đi.
Sự việc này đã gây ra những làn sóng ớn lạnh trong lòng những người đã tham dự cuộc họp.
Mọi người đều không khỏi nghĩ đến hai lựa chọn mà Lục Tấn Uyên đưa ra, vốn dĩ đã không có lựa chọn nào cả.
E rằng ngay từ đầu vị chủ tịch này của bọn họ cũng không có ý định để ba người đó sống bình yên, cho dù có ký