Chương 33: Sớm chiều bên nhau
Đối với chuyện của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh nhận thức rất rõ ràng tỉnh táo.
Con người như anh ta, tương lai nhất định sẽ kết hôn cùng một người phụ nữ môn đăng hộ đối với mình, nếu người khác có tình cảm với anh ta, sẽ chỉ bị tổn thương rất thảm mà thôi.
"Không sai, tôi sẽ có ngày rời khỏi Lục gia, nhưng chả lẽ khi ngày đó đến, thì cô sẽ có cơ hội à? Vì vậy, tôi mong cô đừng có làm mấy chuyện vô bổ nữa, điều này không có ý nghĩa gì hết.”
Ôn Ninh nói xong, cũng không quan tâm cô ta có nghe vào hay không, cứ thế tự mình trở về phòng.
Hạ Liên nhìn theo bóng lưng của cô, hận đến dậm chân, cô ta dựa vào đâu mà xem thường cô, một người phụ nữ từng ngồi tù lại đi dạy dỗ cô?
Sẽ có một ngày, cô nhất định ngồi lên vị trí thiếu phu nhân Lục gia, để tất cả những người coi thường mình phải hối hận.
Ôn Ninh về phòng ngủ chưa bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Đi ra mở cửa, Ôn Ninh mới phát hiện là Lục lão gia, cô có chút kinh ngạc, "Lục Tấn Uyên anh ấy không ở đây, ngài tìm anh ấy sao?”
Lục lão gia lắc đầu, “Không, ta là tới tìm con."
Ôn Ninh có chút lo lắng, lẽ nào, là nói với cô về chuyện ly hôn?
"Vừa nãy ta biết được tin Tấn Uyên xảy ra tai nạn ô tô nhỏ."
Lão gia nhíu mày, bởi vì sự cố lần đó của Lục Tấn Uyên, nên bây giờ ông chỉ cần nghe thấy hai từ tai nạn là trong lòng liền căng thẳng.
Loại đau khổ người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, dù thế nào ông cũng không thể trải qua thêm lần thứ hai nữa.
Ôn Ninh không nói chuyện, trong lòng có hơi bất lực, vụ đụng xe đó rõ ràng có thể tránh được, chỉ là do Lục Tấn Uyên lên cơn điên mà thôi.
Chỉ là, nhìn ông cụ bộ dạng lo lắng như vậy, Ôn Ninh lại nhớ đến ông bà ngoại của mình, cũng không biết nói gì cho tốt, chỉ có thể an ủi ông.
"Là thế này, bắt đầu từ hôm nay, con làm trợ lý cho Tấn Uyên đi, mỗi ngày bên nó đi làm rồi tan làm, đừng để nó một mình lái xe.”
Đây cũng là cách giải quyết sau khi ông cụ suy nghĩ cân nhắc rất lâu, dù sao, Ôn Ninh theo mệnh cách bát tự thì là quý nhân của Tấn Uyên.
Có cô ở bên, nhất định có thể giúp Tấn Uyên gặp dữ hóa lành.
"Ông, cái này, sợ rằng không được.” Ôn Ninh bị dọa, bất giác từ chối, cô bây giờ cách vài hôm gặp Lục Tấn Uyên một lần đã cảm thấy kiệt sức vô cùng.
Nếu làm trợ lý cho anh, sớm chiều bên nhau, không phải là phiền chết sao?
Huống hồ, cô còn có công việc của mình, càng không muốn toàn bộ tâm tư đều tập trung hết vào cuộc sống của một người đàn ông.
"Con còn có công việc, hơn nữa, anh ấy cũng không thích con, con đi làm, sợ rằng anh ấy càng tức giận."
"Đây là quyết định của ta, thằng nhóc đó cũng không dám nói gì. Công việc của con ta đã đi hỏi, ta cho con lương gấp ba, sau này, đợi lúc con rời khỏi Lục gia ta sẽ sắp xếp cho con một công việc ổn định lương cao, như vậy là được rồi chứ?”
Lời từ chối của Ôn Ninh, Lục lão gia không chút để trong lòng.
Thấy vậy, Ôn Ninh có chút bất lực, không thể không nói, ông cụ trước mặt và Lục Tấn Uyên quả thật là ông cháu ruột thịt, khi cố chấp lên, tác phong bướng bỉnh liều lĩnh lại giống hệt nhau.
Cô hiểu, điều kiện hào phóng như vậy, nếu cô còn từ chối, ông cụ sẽ tức giận, đến lúc đó, người chịu thiệt vẫn là bản thân.
Vì vậy chỉ có thể gật đầu.
“Ừm, con đồng ý là tốt, như vậy, ngày mai con với Tấn Uyên cùng nhau đi làm, nhớ kĩ, trên đường phải để ý nó thật kĩ, đừng khiến nó tức giận làm bừa."
Ôn Ninh đáp ứng, lúc này Lục lão gia mới hài lòng rời khỏi.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Tiễn ông cụ đi, Ôn Ninh liền nằm bò lên giường, cứ nghĩ đến việc mỗi ngày phải bên cạnh Lục Tấn Uyên, cả người cô đều không thoải mái.
Có lẽ, lợi ích duy nhất chính là kiếm được nhiều tiền hơn, Ôn Ninh ngồi dậy, nhìn số dư tài khoản ngân hàng của mình, con số ít đến thảm thương.
Thời gian trước đó, lúc đến các viện điều dưỡng tìm mẹ, cô đã nghe ngóng được các khoản phí ở đây, bệnh nhân không thể tự chăm sóc bản thân, dựa vào số lương ít ỏi vốn có của cô ăn bản không trả nổi tiền phí một tháng.
Cô bắt buộc phải kiếm đủ tiền, mới có thể đủ tự tin đón mẹ về.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh nghiến răng, không phải chỉ là đi theo Lục Tấn Uyên thôi sao, cùng lắm thì cô giả vờ câm điếc, anh ta nói cái gì khó nghe thì cứ chịu đựng là được rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục lão gia bình thản tuyên bố trên bàn ăn, "Sau này để Ôn Ninh làm trợ lý của con, cùng con đi làm, chăm sóc cuộc sống của con.”
Lục Tấn Uyên nhíu chặt mày, liếc nhìn cô gái đang cúi đầu ăn sáng, “Bên cạnh con trước giờ chưa từng giữ người vô dụng."
Chiếc thìa trong tay Ôn Ninh chững lại, ông cụ thở dài nói, “Dù sao lương của con bé là ta trả, cũng không cần con quản, nhưng mà, con ra ngoài phải dẫn theo nó, nhớ chưa?"
Lục Tấn Uyên thấy ông cụ cố chấp, chỉ có thể gật đầu, nhưng vẻ mặt anh lại chứa đầy ý lạnh, thể hiện sự khó chịu không đồng ý.
Ăn cơm xong, Ôn Ninh cụp mắt đi theo Lục Tấn Uyên, đang chuẩn bị lên xe, người đàn ông kia không vui mở miệng, “Cô ngồi ở ghế lái phụ, bị người ta nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?”
Ôn Ninh bối rối trong giây lát, “ Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Nói xong liền chuẩn bị xuống ngồi ghế sau.
“Cô ngồi đằng sau, coi tôi là tài xế à?"
Rõ ràng Lục Tấn Uyên không muốn bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Ôn Ninh nghe thấy câu này, tay đặt trên nắm cửa xe dừng lại, Lục Tấn Uyên là đang ra oai phủ đầu với cô.
"Vậy anh cảm thấy tôi nên làm thế nào?” Ôn Ninh không nhịn được hỏi anh, lẽ nào, cô phải bò trên nóc xe hoặc dán lên dưới gầm xe, như vậy anh ta mới hài lòng?
“Cô nên cút xa một chút, càng xa càng tốt, đừng đến làm vướng mắt tôi.” Lục Tấn Uyên đeo kính râm, hờ hững ngồi trên ghế lái, giọng nói lạnh lùng.
Ôn Ninh siết chặt ngón tay, nếu như không phải là Lục lão gia buộc cô phải cùng anh ta đi làm, cô nhất định sớm đã rời đi, chứ không nhịn cục tức này.
Nhưng hiện tại cô lại không có lựa chọn.
"Xin lỗi, thật ra tôi cũng không muốn tới, nhưng mà hết cách, đây là yêu cầu của ông nội, cậu chủ, anh chắc sẽ không ngay cả lời của ông nội cũng không nghe đâu nhỉ."
"Cô lại còn biết lôi ông tôi ra nữa sao? Có khi nào cô lại thật sự cho rằng ông tôi coi cô là cháu dâu không đấy?" Lục Tấn Uyên lạnh lùng cười nhạo.
"Tôi không có ngu xuẩn như vậy, chỉ là, lời của ông nội, tôi không thể không nghe mà thôi.”
Ôn Ninh trả lời rành mạch, Lục Tấn Uyên lại càng cảm thấy khó chịu không vui, ý của người phụ nữ này có thể đi theo anh, là do bị ép buộc, chứ cô ta không có chút tình nguyện nào sao?
Đây lại là cái trò lạt mềm buộc chặt gì nữa đây?
Nhưng nhìn đồng hồ, nếu còn không xuất phát thì sẽ tới không kịp, “Cút lên đây”
Giọng nói lạnh lẽo của Lục Tân Uyên vang lên, lúc này Ôn Ninh mới cẩn thận bước vào xe.
"Để tránh gây phiền phức không đáng có cho cậu chủ, trước khi đến tập đoàn Lục thị tôi sẽ xuống xe trước, như vậy đều tốt với mọi người.”
Lục Tấn Uyên liếc nhìn cô không nói chuyện.
Giả bộ cũng rất giống đấy, cố ý thuyết phục ông nội, sống chết muốn theo anh tới tập đoàn Lục thị, nhưng lại bày vẻ bộ dạng không muốn bị phát hiện ra thân phận.
Người phụ nữ này, rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Lục Tấn Uyên hờ hững thu hồi lại ánh mắt, “Đó là tất nhiên."
Mời đọc truyện trên Vietwriter