Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 349: Chap-349




Chương 349: Không thể nói lý

"Bạn nhỏ này, chắc hẳn đây là lần đầu tiên cháu đến đoàn phim của chúng tôi nhỉ. Không biết ai dẫn cháu tới đây?"

"Là mẹ cháu." Lục An Bảo nói với vẻ kiêu ngạo, chắc hẳn cậu bé vẫn có thể trả lời câu hỏi này.

"Thế mẹ cháu là ai?" Đạo diễn tiếp tục hỏi.

Cậu bé liếc ông ta một cái: "Tại sao cháu phải nói cho bạn biết."

Đạo diễn: "..."

Ông ta ho nhẹ một tiếng, cũng không thể làm gì khác hơn đành hỏi tiếp: "Thế cháu có thể nói cho bác biết, tại sao hai cháu lại cãi nhau không?"

Lục An Bảo thật sự chẳng muốn giải thích, nhưng suy nghĩ một lát vẫn trả lời: "Cậu ta đẩy sau lưng cháu, sau đó còn mắng cháu. Cháu không thèm để ý thì cậu ta lại đẩy cháu, cháu tức giận nên mới đẩy cậu ta một cái."

Tất cả mọi người: "..."

Vẻ mặt của cậu bé kia nhanh chóng đỏ lên, chỉ thẳng vào mặt Lục An Bảo hét to: "Cậu nói dối, là cậu đánh tôi trước, chính cậu là người đánh tôi trước."

Lục Bảo An khinh thường liếc nhìn cậu bé kia: "Tôi muốn đánh cậu là đã đánh thẳng rồi, còn cần phải nói dối làm gì chứ? Hừ."

"Như bây giờ này, tôi thật sự muốn đánh cậu một trận." Cậu bé nói xong còn ra vẻ bóp bóp tay.

Tất cả mọi người: "..." Cậu bé này đúng là chảnh.

"Hừ, cậu dám đánh tôi, tôi nhất định phải nói cho cô của tôi biết. Cậu xong đời rồi, hôm nay cậu nhất định phải chết." Trong lòng cậu bé sợ hãi, nhưng thấy có nhiều người vây quanh nên cả gan la to.

Vừa dứt lời thì người cô trong miệng cậu bé đã tới. Đọc truyện hay trên Vietwriter

"Minh Huyên, cháu đang khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy? Ai bắt nạt cháu..." Một giọng nói lo lắng xen lẫn tức giận truyền ra từ bên ngoài lều.

Theo làn gió, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi sải bước đi đến.

Cậu bé tên là Minh Huyên nghe thấy giọng nói này, như tìm được điểm tựa, cậu bé nhanh chóng chạy ra khỏi đám người, ôm lấy đùi của người phụ nữ rồi khóc một cách đau lòng.

"Huhu, cô ơi, cháu bị người ta đánh sắp chết rồi."

Tất cả mọi người: "..."

Lục An Bảo: "..."

Nhóm nhân viên công tác vây xem nhịn không được nhíu mày, cho dù có nhìn từ góc độ nào thì bọn họ vẫn thích Lục An Bảo hơn. Dù sao không ai thích một đứa trẻ vừa khóc vừa gào không ngừng như thế cả.

Vả lại khi bọn họ đến xem thì mâu thuẫn giữa hai đứa bé cũng không đáng kể chút nào. Thế mà đứa nhỏ này lại nói như thế, biến một chuyện tưởng như đơn giản lại thành phức tạp.

Lục An Bảo nhìn cậu bé kia với ánh mắt châm chọc: "Cậu tên là gì nhỉ, Minh cái gì Huyên thế? Tên tôi là An Bảo đấy. Hừ, tên cậu khó nghe muốn chết."

Quần chúng vây xem hết sức im lặng nhìn cậu bé, suy nghĩ trong lòng bọn họ rất giống nhau, bọn họ cảm thấy lúc cậu bé xinh đẹp này nói lời khiêu khích này, cũng thích hợp đấy chứ?

Minh Huyên nghe thấy vậy thì gấp gáp nhảy dựng lên: "Cô ơi, cô nghe xem, cậu ta lại mắng cháu, mới vừa rồi còn đánh cháu..."

Người phụ nữ được gọi cô tên là Tô Bích Hiền, thật không may cô ta lại là nữ chính của đoàn làm phim này, đứng sau cô ta chính là Công ty Thiên Nhạc.

Xếp hạng của Công ty truyền thông Thiên Nhạc trong ngành điện ảnh trong nước luôn rất cao. Mặc dù mấy năm gần đây phát triển không quá tốt nhưng có gốc gác mấy mươi năm, sức ảnh hưởng vẫn không thể khinh thường, nó cũng được xem như Tập đoàn điện ảnh uy tín lâu năm.

Tô Bích Hiền nhìn Lục An Bảo chợt sững sờ, hiển nhiên lần đầu tiên trông thấy đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của cậu bé làm ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh cô ta đã hoàn hồn, cặp mắt có ý không tốt, giọng điệu nhàn nhạt.

"Bạn nhỏ này, Minh Huyên của chúng tôi luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nó sẽ không chủ động gây chuyện đâu."

Lục An Bảo không hề để tâm tới, cậu bé chỉ lạnh lùng nhìn hai người bọn họ rồi xùy cười một tiếng: "Sao nào? Người trẻ mới nói xấu xong thì người già lại nhảy ra tra hỏi nhanh thế à? Đúng là người một nhà mà."

Ôi..

Những người xung quanh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bọn họ nhanh chóng đánh giá lại Lục An Bảo. Làm sao bọn họ cũng không nghĩ đến một cậu bé tuổi còn nhỏ như thế mà miệng lưỡi đã sắc bén dũng mãnh thế này rồi.

Tô Bích Hiền cũng không ngờ miệng của đứa bé này lại độc địa như thế, sắc mặt cô ta cứng lại nói: "Bạn nhỏ này, trẻ nhỏ cần phải lễ phép, dù cho phụ huynh trong nhà không có dạy cháu nhưng hẳn cô giáo ở trường cũng dạy rồi chứ."

Một câu nói nhẹ nhàng, giọng điệu ôn hòa vô hại, nhưng lời này lại làm cho người nghe không nhịn được cau mày. Đây không phải đang mắng con cái nhà người ta không có giáo dục, ở nhà không có ai dạy dỗ sao?

Đương nhiên cậu bé nghe rất rõ. Thế là con ngươi nguy hiểm híp lại, giương cái cổ nhỏ lên, miệng há ra, giọng nói giòn giã. Đọc truyện hay trên Vietwriter

"Đương nhiên người nhà có dạy cháu lễ phép rồi, nhưng chỉ dạy cháu phải lễ phép với con người, còn những thứ khác thì không cần. Cháu cảm thấy lời này rất có lý, cho nên đã học hỏi theo. Dì gì ơi, dì cảm thấy có đúng không?"

Người xung quanh nghẹn họng nhìn Lục An Bảo, cậu bé này còn nhỏ như vậy nhưng khi đối mặt với Tô Bích Hiền lại không sợ hãi chút nào. Hai mắt cậu bé trong sáng, chẳng những nói chuyện vang dội mà còn có thể nghe ra rõ ràng trong lời cậu nói có chút khinh thường.

Ôi, trẻ con bây giờ đều ghê gớm thế này sao?

So với bọn họ đang sợ hãi thầm than thì Tô Bích Hiền lại bị chọc cho tức chết. Thằng nhỏ này không chỉ nói móc mắng mình, mà còn gọi mình là dì u? Thật sự chán sống rồi.

Nụ cười trên mặt cô ta không duy trì nổi nữa, khuôn mặt đã được trang điểm tinh xảo có chút chìm xuống nhìn chằm chằm Lục An Bảo, đáy mắt hiện lên một chút nặng nề u ám, hít sâu một hơi nói thẳng.

"Cháu tôi chọc gì cậu thế? Sao cậu phải đánh nó?"

Hai tay của Lục An Bảo vòng trước ngực xùy cười một tiếng: "Ai đánh cậu ta chứ? Dì à, dì có chứng cứ không? Mặc dù cháu là trẻ nhỏ, nhưng cháu được luật pháp bảo vệ đấy, dì không thể vì lớn tuổi hơn cháu mà mắt mù vu oan cho cháu như thế được."

Mấy cụm từ như “di", "lớn tuổi" cứ như không thể rời khỏi miệng của cậu bé, cậu bé há miệng ngậm miệng cũng phải lọt ra một hai từ khiến Tô Bích Hiền nổi giận không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.