Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 313: Chap-313




Chương 313: Mất trí nhớ?

Ông ta ngượng ngùng mà giật giật khóe miệng, trong lòng nhịn không được nghĩ.

Lúc nãy Vô Ưu đã nói với ông ta điều gì nhỉ?

Lục Tấn Uyên không có quan hệ tình cảm riêng với cô?

Lẽ nào là bản thân mình đã thực sự hiểu lầm rồi?

Sắc mặt của Vô Ưu mới hòa hoãn lại, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thái độ này của Lục Tấn Uyên mới là bình thường, nếu như anh thực sự đi đồng ý với một số yêu cầu vô lý của chủ tịch Đỗ, thế mới là không tốt.

Cuối cùng, Đỗ Kiến Chương vẫn là không dám mạo hiểm mà đi chọn bản hợp đồng thứ hai.

Lục Tấn Uyên nhàn nhạt nói: “Ngoài ra còn phải thêm vào một điều khoản nữa, trong thời gian hợp tác, nhà thiết kế Vô Ưu của Đỗ Thị sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm về dự án này, vì để nâng cao tiến độ, tốt nhất là nên đến Lục Thị tiếp nhận sự đào tạo nâng cao, đồng thời sẽ cùng tham gia vào dự án lần này, cho đến khi chấm dứt hợp đồng." Đọc truyện hay trên Vietwriter

Nói theo một cách khác, Vô Ưu sẽ phải tạm thời đến Lục Thị với tư cách là nhà thiết kế của bên công ty hợp tác và ở lại cho đến khi đủ thời hạn ba tháng.

Đỗ Kiến Chương lập tức lên tiếng đáp ứng, nhưng trong lòng ông ta không khỏi hoài nghi, vậy nên trên thực tế là Vô Ưu và Lục Tấn Uyên thật sự có quan hệ tình cảm riêng một cách bí ẩn nhể.

Vô Ưu lại hơi sững sờ, cô biết là nếu như việc hợp tác này thành công, thì mình sẽ là người chịu trách nhiệm thiết kế, nhưng cô lại không ngờ rằng Lục Tấn Uyên lại đề ra hạng mục để cô ở lại Lục Thị như vậy.

Cô nhìn hai người ký hợp đồng mà trong lòng không khỏi cau mày, kể từ lần trước bị mẹ Thiên Vũ chụp được bức ảnh đó, cô vẫn luôn nghĩ đến việc sẽ giữ ra một khoảng cách với hai cha con nhà họ Lục.

Nhưng bây giờ giữa cô và hai người họ, không hiểu tại sao, dường như họ lại càng tiến đến gần nhau hơn.

Hai ngày sau, Vô Ưu có mặt tại bộ phận thiết kế của Lục Thị, cô sẽ chính thức bắt đầu việc hợp tác thiết kế kéo dài tận ba tháng thời gian. Buổi trưa, Lục Tấn Uyên gọi cô đến văn phòng chủ tịch.

"Đến bộ phận thiết kế được cả sáng nay, cảm giác như thế nào? Nếu như có chỗ nào chưa thích ứng được, cô có thể nói với tôi."

Cô lắc đầu: "Tôi cảm thấy rất tốt, không có chỗ nào không thoải mái cả, cảm ơn chủ tịch Lục đã quan tâm."

Lục Tấn Uyên đứng dậy đi đến tủ để ngăn hồ sơ bên cạnh: "Ngành nghề thời trang là một trong những ngành cốt lõi của Lục Thị, dự án thiết kế vào cuối năm nay rất quan trọng, tôi sẽ cung cấp cho cô một số thông tin, cô trở về xem cho kỹ vào."

Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên.

Phòng làm việc của anh rất lớn, nơi để tủ hồ sơ và bàn làm việc có một khoảng cách, Lục Tấn Uyên đưa mắt nhìn qua một cái, rồi ra hiệu cho Vô Ưu nhấn nút kết nối.

Giọng nói của An Minh truyền đến.

"Chủ tịch Lục, phía bên bộ phận khai thác xảy ra chút vấn đề, cần anh qua giải quyết."

Lục Tấn Uyên cau mày, chỉ đành nói: "Cô ngồi ở đây đợi một lát, tôi sẽ quay lại ngay." Nói xong liền trực tiếp sải bước đi ra khỏi văn phòng.

Không có cách nào khác, Vô Ưu chỉ đành phải đợi ở đây.

Thật ra cô rất muốn nói rằng một lúc nữa cô vẫn có thể lên lại đây, cô cứ luôn cảm thấy việc ở một mình ở lại trong văn phòng chủ tịch có vẻ không được ổn lắm. Đọc truyện hay trên Vietwriter

Cô thấy điện thoại nội bộ chưa tắt, bèn đưa tay nhấn nút tắt đi, khi thu tay lại thì lại không cần thận chạm vào khung ảnh bên cạnh, khung ảnh liền ngã xuống.

Vô Ưu bị dọa đến hết hồn, lập tức muốn lấy nó lên, khi ánh mắt cô vô tình chạm vào người trong bức ảnh, cô liền ngần người ra.

Trong bức ảnh chỉ có một người phụ nữ, mặc một chiếc đầm màu trắng liền thân, đang cười rất rạng rỡ, bối cảnh là một khu vườn nở đầy sắc xuân.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng cô chắc chắn rằng mình không hề biết cô ta, nhưng vào thời điểm ánh mắt cô bắt gặp phải người phụ nữ bên trong đó, một cơn đau nhức lập tức mạnh mẽ tấn công đến trí óc cô.

Vô Ưu không chịu đựng được đứng lên, đột nhiên lùi lại phía sau hai bước, siết chặt lấy khung ảnh trong tay mình, cô kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong khung ảnh, cổ tay khẽ run lên.

"A."

Đại não cô phình to, dây thần kinh co vào và rút ra một cách đau đớn, trong tâm trí cô nhanh chóng lướt qua một vài cảnh

tượng mơ hồ, cô hoàn toàn không thể nắm bắt được nó, nhưng những cảnh tượng đó, lại giống như một con dao, khuấy động vào trong tâm trí cô, khiến khuôn mặt cô đau đến trắng bệch.

Chuyện gì thế này? Tại sao mình lại đột nhiên trở nên như thế này? Vô Ưu không thể tìm thấy được câu trả lời, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Phịch một tiếng, khung ảnh trong tay cô khống chế không được rơi xuống đất, kính vỡ vương vãi khắp nơi, cô cứng người lại, cơn đau tựa như thủy triều được đẩy lùi lại.

Lúc này, Lục Tấn Uyên đã quay trở về.

Khi tầm mắt của anh lướt qua khung ảnh vỡ vụn trên mặt đất, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng mang theo cơn hàn ý: "Ai cho phép cô đụng vào nó?"

Vô Ưu bị dọa giật này người, cô nhìn anh, lại nhìn xuống mặt đất, sắc mặt càng tái nhợt, vội vã lắc đầu: “Xin xin lỗi, tôi lúc nãy, tôi tôi không phải cố ý, thực sự xin lỗi."

Cô không thể nào giải thích được hành động lạ thường của mình vào lúc nãy, chỉ có thể liên tục xin lỗi, nhìn bộ dạng của anh, cô gái trong bức ảnh này chắc hẳn là một người rất quan trọng với anh.

Trong lòng Vô Ưu tràn đầy sự áy náy, đồng thời còn xen lẫn với một sự chua xót khó nói rõ được.

Lục Tấn Uyên bước tới, cần thận cầm bức ảnh lên, anh nhẹ nhàng phủi đi những mảnh vỡ thủy tinh trên đó, động tác của anh dịu dàng như đang nâng niu một món bảo vật quý giá.

Anh lạnh lùng nhìn cô, thấy sắc mặt cô khó coi đến như vậy, lông mày anh càng nhíu chặt hơn, nhưng anh cũng không hỏi gì, mà nhàn nhạt nói: “Đi ra ngoài."

Vô Ưu cũng không có mặt mũi nào ở lại đây nữa, sau khi cô cúi người nói xin lỗi một lần nữa, rồi cúi đầu rời đi.

Lục Tấn Uyên nhìn người trong bức ảnh, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và ấm áp, loại cảm xúc mà anh chưa từng thể hiện ra trước mặt người ngoài, đột nhiên trước mắt anh hốt hoảng, khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh lại trùng điệp lên với Vô Ưu.

Anh sững người, lập tức hoàn hồn lại, sắc mặt lại sa sầm xuống, khi nghĩ đến hành vi vừa rồi của Vô Ưu, ánh mắt anh hơi dao động, đi đến trước bàn làm việc phát lại camera theo dõi từ trong máy tính lên.

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, tận mắt nhìn thấy Vô Ưu đột nhiên mất kiểm soát mà ôm lấy đầu bộ dạng vô cùng đau đớn, trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc.

Lục Tấn Uyên không nhịn được phóng to màn hình lên, xem đi xem lại cảnh này, những suy đoán trong lòng mà anh vẫn luôn không dám nghiệm chứng, vào thời khắc này toàn bộ đều được dâng trào. Đọc truyện hay trên Vietwriter

Anh hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được cảm xúc trong lòng, rồi gọi An Minh tới.

"Chuyện lần trước tôi dặn anh đi điều tra, có kết quả chưa?"

An Minh lập tức hiểu được anh đang ám chỉ điều gì, sắc mặt cũng không khỏi trở nên nghiêm túc: "Chủ tịch Lục, tôi đúng là đã điều tra ra được chút manh mối, cô Ưu, quả thực rất có vấn đề."

"Về thân phận của cô ấy tôi không điều tra được gì, quá khứ của cô ấy như thể không tồn tại vậy, hoàn toàn không có dấu vết mà tìm kiếm, mỗi lần tôi muốn đi sâu vào cuộc điều tra này, thì giống như có một thế lực vô hình nào đó đang cản trở lại."

"Nhưng những người xung quanh cô ấy vẫn có thể dễ dàng điều tra được, tính đến nay điều tôi có thể chắc chắn là cô Ưu đã từng bị mất trí nhớ."

Hai chữ mất trí nhớ này khiến cho trái tim của Lục Tấn Uyên nhảy cẫng lên, sắc mặt anh lập tức thay đổi: "Mất trí nhớ? Từ khi nào?"

An Minh rũ mắt xuống: "Năm năm trước." Khoảng thời gian này thật khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Lục Tấn Uyên cố hết sức mới có thể giữ cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng giọng nói mang chút run rẩy của anh lúc này vẫn để lộ ra tâm trạng đang phức tạp không ổn định của mình.

"An Minh, anh nói đi, có lẽ nào..."

An Minh là trợ lý của Lục Tấn Uyên, đồng thời cũng là thuộc hạ và thâm phúc của anh, đối với chuyện của ông chủ mình, tất nhiên cũng sẽ biết rất rõ.

"Về chuyện cô Ưu bị mất trí nhớ, với những người bạn mà cô ấy quen biết đã không phải là bí mật gì nữa, chủ tịch Lục, anh đã chuẩn bị kế hoạch hành động chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.