Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 312: Chap-312




Chương 312: Sự lựa chọn

"Hơn nữa, kết quả cuối cùng chúng ta có thể hợp tác hay không, còn phải đợi đến ngày mai khi hợp đồng đưa đến đàm phán mới có thể xác định được." Giọng điệu của anh đưa ra kết luận một cách hết sức bình thản.

Vô Ưu nhìn thấy anh bày ra bộ mặt không mang chút cảm xúc với bộ dạng công chính liêm minh thế kia, gánh nặng trong lòng quả thực đã tiêu tan đi rất nhiều, liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô gật đầu: "Anh Lục hãy yên tâm, nếu như có thể hợp tác, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt công việc của mình."

Lục Tấn Uyên nhìn qua đồng hồ đeo tay: “Đi thôi, đã muộn rồi, tôi sẽ đưa cô về."

"Không cần phải phiền phức như vậy, tôi tự mình bắt taxi về là được, hôm nay anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi."

Anh không phải là người có tính khí tốt đẹp gì, khi bị Vô Ưu nhiều lần từ chối đã khiến anh có chút tức giận, anh không khỏi híp mắt lại, đột nhiên tiến về phía trước một bước, trói buộc cô vào trong vòng tay của mình.

Vô Ưu kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau khi nhận ra được cái tư thế của hai người họ, tim cô mãnh liệt đập lên, vành tai lập tức đỏ ửng.

"Dường như cô rất là sợ tôi?"

Giọng nói trầm thấp vang vọng đến bên tai cô, hơi thở nam tính riêng biệt bao chặt lấy cô, phản ứng đầu tiên của Vô Ưu là ít có khi không đẩy anh ra.

Trong mắt cô thoáng hiện lên một sự mơ màng, trong lòng có chút không biết phải làm sao, không biết có phải là ảo giác của cô không, mà hơi thở này lại mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy bản thân mình lúc trước đã thường hay thân mật tiếp xúc với hơi thở này vậy. Mời đọc truyện trên Vietwriter

Cô bị suy nghĩ này làm cho sửng sốt, liền lập tức tỉnh táo lại, thì mặt đã đỏ ửng, trong lòng không khỏi sầu não phỉ nhổ bản thân mình, dù sao đây đã không phải là lần đầu tiên cô nảy sinh ra ý niệm này với Lục Tấn Uyên nữa rồi.

Lục Tấn Uyên chủ động buông cô ra: “Đi thôi."

Lần này, Vô Ưu không lên tiếng từ chối nữa, mà thành thật đi theo ra ngoài.

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm thì Đỗ Kiến Chương đã dẫn theo Vô Ưu đến tập đoàn Lục Thị.

Khi đứng ngoài cổng lớn của Lục Thị, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà mang kiến trúc khổng lồ này trước mặt mình, Vô Ưu một lần nữa sâu sắc cảm nhận được giữa Lục Tấn Uyên và cô quả nhiên không phải là người ở cùng trong một thế giới.

Đây là lần đầu tiên cả hai người họ đặt chân đến Lục Thị, Đỗ Kiến Chương một đường vẫn luôn tươi cười rạng rỡ, ngay cả khi tiếp xúc với cô nhân viên lễ tân cũng trông hết sức khách sáo.

Rất nhanh, một người đàn ông lịch lãm và tuấn tú mặc bộ âu phục đi về phía hai người họ.

"Chào anh chị, tôi là trợ lý An Minh, chủ tịch Lục đã dặn dò qua, hai người hãy cùng tôi đi lên nhé."

"À à à, được được được, chủ tịch Lục quý nhân việc nhiều, mà vẫn còn nhớ đến tôi đây, thật là vô cùng vinh dự mà." Đỗ Kiến Chương cười đến tất cả khuôn mặt vào trong.

Vô Ưu nhậm chức tại công ty thiết kế cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng đây thật là lần đầu tiên cô nhìn thấy sếp của mình bày ra bộ dạng như thế này, nhưng cũng có thể lý giải được, dù sao đây chính là tập đoàn Lục Thị.

Trợ lý An Minh sắp xếp họ vào trong phòng họp nghỉ ngơi chờ đợi, sau đó bước ra ngoài.

Đỗ Kiến Chương vừa thấy người rời đi liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Vô Ưu: “Ưu, cô được lắm, thế mà cô lại quen biết với chủ tịch của tập đoàn Lục Thị, tôi còn chưa từng nghe cô nói đến, cô cũng giấu kín quá đi."

"Thế nhưng bây giờ biết được cũng không phải muộn, tiểu Ưu à, cô ở công ty nhiều năm như vậy, tôi đối xử với cô cũngkhông tệ nhé, bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt quyết định sinh tử của công ty rồi, có thể sống sót qua khó khăn hay không, đều là tùy thuộc vào cô cả đấy."

Vô Ưu da đầu tê dại, vô cùng bất lực, cô khó xử giải thích: “Chủ tịch Đỗ, sếp đã hiểu lầm rồi, tôi và anh Lục chỉ là tình cờ quen biết nhau mà thôi, chứ không hề có tình cảm qua lại."

Chủ tịch Đỗ một mực không tin tưởng, Lục Tấn Uyên là ai chứ? Đối với người không có tình cảm qua lại, làm sao lại để tâm đến như thế này?

Ông không hề để tâm mà xua tay, trên mặt mang đầy ý cười ái muội: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà, hãy yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu."

Vô Ưu: “..." Tại sao cô lại có cảm giác là càng bôi càng đen thế này?

Khi cô đang chuẩn bị nghiêm túc thanh minh một hồi, thì Lục Tấn Uyên đã đi tới.

Thân mặc bộ âu phục thẳng tắp ôm lấy dáng người thon dài cao thẳng của anh, cổ áo sơ mi không cài cúc, một tay đút túi quần, đường nét ngũ quan khuôn mặt cực kỳ tuấn tú không mang chút biểu cảm dư thừa, khí thế nghiêm nghị và buông thả phóng túng.

Đây là lần đầu tiên Vô Ưu nhìn thấy bộ dạng này của anh, cô không khỏi ngần người, quả nhiên đây là một người đàn ông dường như ở bất cứ nơi đâu cũng đều sẽ tỏa ra ánh sáng chói rọi. Mời đọc truyện trên Vietwriter

Đỗ Kiến Chương lập tức đứng lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn nheo thành một nụ cười rạng rỡ, khiến người ta không nỡ ngước nhìn.

"Chủ tịch Lục, không ngờ là anh sẽ đích thân đến tiếp đón, thật là khiến cho

Kiến Chương tôi đây được sủng mà kinh ngạc quá đi."

Lục Tấn Uyên quét mắt nhìn qua Vô Ưu một cái, rồi ngồi xuống trước mặt hai người họ, không thấy nói gì cả, trợ lý An Minh ở phía sau lấy ra một bản văn kiện đặt đến trước mặt Đỗ Kiến Chương, đi thằng vào vấn đề.

“Đây là điều kiện của phía chúng tôi đưa ra, mời xem qua."

Đỗ Kiến Chương sững người lại, lập tức mở hợp đồng ra xem một cách kỹ càng, càng xem lông mày của ông ta càng nhíu chặt lại, mặt mang đầy sự giằng co và day dứt.

Ông ta vốn là có ý chuẩn bị lợi dụng lấy mối quan hệ giữa Vô Ưu và Lục Tấn Uyên, dự định lần này sẽ dựa vào Lục Thị để khiến cho Đỗ Thị nhanh chóng vực trở dậy.

Trông như sẽ là ý nghĩ vô cùng hoàn mỹ, nhưng cái bản hợp đồng này lại phá vỡ hết mọi kế hoạch của ông ta.

Các yêu cầu bên trong vô cùng rõ ràng, được đưa ra hai con đường như sau, Lục Thị sẽ tài trợ và đưa ra con đường trung gian, Đỗ Thị có thể ở phía sau làm theo xu thế, Lục Thị sẽ không can thiệp, nhưng thời hạn chỉ được một năm.

Trong lĩnh vực thiết kế thời trang mà làm theo xu thế, nói một cách thẳng thắn chính là mang ý nghĩa của hàng nhái có độ mô phỏng cao, chuỗi ngành công nghiệp thời trang trong nước vẫn luôn tồn tại về vấn đề ăn cắp ý tưởng một cách trắng trợn, luật pháp cũng chưa được đưa ra quy luật để chống đối với vấn đề này.

Ngay khi mùa cao điểm đến, sẽ có đến vô số công ty thời trang làm theo xu thế thiết kế và logo của các thương hiệu thời trang lớn, chỉ cần thay đổi một chút về tay nghề thiết kế, thì căn bản sẽ rất khó mà đi ngăn cản được.

Nhưng với Lục Thị thì khác, trong những năm gần đây, trang phục mỗi năm tiêu thụ ra ngoài của Lục Thị, bất kể là về phương diện ngoại tuyến hay phương diện trực tuyến, chỉ cần phát hiện ra được các sản phẩm làm theo xu thế, thì đều sẽ tiến hành các biện pháp mạnh để trấn áp.

Nhưng bây giờ trong bản hợp đồng của Lục Thị được đề ra rõ ràng là có thể cho tập đoàn thiết kế Đỗ Thị làm theo xu thế trong vòng thời gian một năm, và sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào, nhưng đến một năm sau, có thể đạt được đến trình độ nào thì chính là phải tự tùy thuộc vào Đỗ Thị rồi.

Con đường thứ hai, Lục Thị sẽ trực tiếp bỏ tiền mua hết các bản thảo thiết kế của Đỗ Thị trong cuối năm nay, và sẽ khai mở ra không chấm một phần mười con đường trung gian cho Đỗ Thị với thời gian là ba tháng, một khi hết thời hạn, hợp tác sẽ bị chấm dứt.

Đỗ Kiến Chương giằng co và day dứt đến đau cả đầu, giữa hai con đường này, con đường thứ nhất là được kéo dài đến thời hạn tận một năm, chỉ cần biết vận dụng tốt cơ hội này, Đỗ Thị thậm chí còn có thể tự thành lập ra thương hiệu của mình, được đánh bóng thành công một cách triệt đề. Mời đọc truyện trên Vietwriter

Thế nhưng hiểm họa sẽ cùng tồn tại, Chỉ có được thời gian một năm, nếu như không có cách đạt được hiệu quả như mong đợi, thì sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Con đường thứ hai, bất kể là mua hết hay là khai mở con đường trung gian, số tiền kiếm được đều sẽ được tăng lên gấp đôi, đây cũng là một sự cám dỗ khó cưỡng lại được.

Đỗ Kiến Chương không khỏi mỉm cười nói: "Chuyện đó, chủ tịch Lục anh nhìn thấy đấy, Vô Ưu cũng đã làm việc cho công ty chúng tôi được rất nhiều năm, đã xem như là nhân viên cũ rồi."

“Về lĩnh vực thiết kế cũng luôn là bộ phận nơi mà Vô Ưu làm việc, vì thế nên chuyện này..."

Ông ta chuẩn bị chơi ván bài quan hệ, Vô Ưu lại nghe đến nhíu chặt mày lại, cô rất muốn ngắt lời của chủ tịch Đỗ.

Đáy mắt của Lục Tấn Uyên không mang chút ý dao động, anh chậm rãi liếc nhìn qua ông ta một cái: “Ý của chủ tịch Đỗ là không có ý định hợp tác?"

Ông ta sững người, lập tức lắc đầu: "Không, không có, Kiến Chương tôi tuyệt đối không phải có ý này, được hợp tác với tập đoàn Lục Thị chính là sự vinh dự của chúng tôi, tôi chỉ là..."

Lời ông ta còn chưa nói xong, Lục Tấn Uyên liền cau mày, khí thế mạnh mẽ: “Nếu như đã không phải có ý này, thế thì hãy chọn ra một trong hai bản hợp đồng này đi, năm phút sau tôi còn có một buổi họp video, hy vọng chủ tịch Đỗ có thể làm việc hiệu quả hơn."

Đỗ Kiến Chương: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.