Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 239: Chap-239




Chương 239: Nói mấy lời nhảm nhí ấy làm cái gì

"Chờ một chút."

Lục Tấn Uyên mở miệng, đây là lần đầu tiên anh lên tiếng từ khi Ôn Ninh đến đây.

Ôn Ninh dừng lại, trong lòng càng tức giận hơn: “Hợp đồng đã ký xong rồi, anh còn muốn gì nữa? Sợ tôi ra ngoài nói lung tung làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh sao? Yên tâm, tôi cũng chẳng muốn dính líu gì đến anh." .

Truyện Tiên Hiệp

Ở bên anh, cuối cùng khi chia tay anh lại phòng bị cô như vậy, Ôn Ninh cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương rất nặng nề, cô xem đó như bị chó cần một cái, từ nay về sau không bao giờ gặp lại.

"Em không muốn xem bên trong còn có cái gì sao?"

Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng thoải mái của cô, anh chưa từng phát hiện người phụ này lại có một mặt quyết đoán như vậy.

Tất cả sự quyết đoán đều được dùng trên người mình?

Ôn Ninh nhíu mày, vừa rồi cô không có đọc kỹ bản hợp đồng nên cũng không rõ bên trong viết cái gì.

Sẽ không phải là cái gì đó không hợp lý chứ?

Ôn Ninh quay lại cầm lấy hợp đồng, lúc này Lục Tấn Uyên ném một cái túi mới cho cô: “Đây là của em".

Ôn Ninh mở ra xem, bên trong là quyển sách cổ của nhà họ Ôn, chỉ cần cô ký tên vào là có thể lấy lại công ty và biệt thự của nhà họ Ôn.

"Anh có ý gì?"

Ôn Ninh nhìn Lục Tấn Uyên đầy phòng bị, người đàn ông nhún vai nói: “Mấy thứ này coi như là đồ vật của em, người của nhà họ Ôn bây giờ người thì trong tù, người thì vào bệnh viện, em là người duy nhất trong nhà họ Ôn có thể khống chế những thứ này, cho nên tôi trả lại nó cho em."

Ôn Ninh nắm chặt văn kiện trong tay: “Có quỷ mới tin anh tốt bụng như vậy.."

“Tôi không lấy những thứ không thuộc về tôi, nếu như em không muốn thì có thể vất đi, dù sao trong hợp đồng em vừa ký cũng nói rõ tôi sẽ trả lại đồ vật của em cho em."

Sau đó người đàn ông đứng lên, anh không muốn nhìn thấy sự lạnh lùng và phòng bị đối với anh trong mắt của Ôn Ninh, điều này khiến anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nhìn thấy Lục Tấn Uyên rời đi, Ôn Ninh mê man ngồi trên ghế sopha, tuy rằng cô luôn muốn lấy lại tất cả mọi thứ của nhà họ Ôn, nhưng rốt cuộc đối với mấy chuyện này cô cũng không hiểu biết nhiều, cho nên đột nhiên nhận được những thứ này, cô cũng không biết phải làm sao.

"Cô Ôn, thật ra boss, anh ấy..."

An Minh muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, thật ra Lục Tấn Uyên cố ý ký vào bản hợp dồng bảo mật này, không phải vì sợ Ôn Ninh nói ra chuyện của hai người, mà là... Anh chắc chắn Ôn Ninh sẽ trực tiếp ký vào hợp đồng.

Như vậy, mới có thể danh chính ngôn thuận đưa đồ vật của nhà họ Ôn cho cô.

Tuy nhiên, có vẻ như Ôn Ninh không nhận ra sự khổ tâm của Lục Tấn Uyên.

An Minh còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng Lục Tấn Uyên đã lạnh lùng nói: "Còn muốn đứng đấy nói lảm nhảm cái gì nữa đi."

An Minh không còn cách nào khác, đành phải cùng Lục Tấn Uyên rời đi, Ôn Ninh ngẩn người ngồi im ở đó nhìn những thứ đó, sau đó cẩn thận cất đi.

Lục Tấn Uyên nói đúng, những thứ của nhà họ Ôn đều do mẹ cô và Ôn Khải Mặc dốc sức làm ra, nếu Ôn Khải Mặc đã không thể quản lý được nữa thì việc cô lấy nó về cũng là chuyện bình thường.

Khi cô đi ra ngoài, xe của Lục Tấn Uyên đã không còn ở đó nữa.

Xem ra mọi người nói không sai, đàn ông tuyệt tình hơn phụ nữ nhiều, anh rời đi không chút lưu luyến.

Ôn Ninh ngẩn người chốc lát, sau đó cười khổ một tiếng, nằm chặt đồ vật trong tay, may mà cô còn có thứ này, có mẹ, có đứa bé, cuộc sống không cần phải xoay quanh một người đàn ông.

Ôn Ninh quay lại bệnh viện và giao tất cả mọi thứ cho Bạch Linh Ngọc bảo quản, cô không biết nhiều về mấy thứ này, nhưng mẹ cô lại rất rõ.

"Hả?" Bạch Linh Ngọc cầm bảng báo cáo của nhà họ Ôn, nhìn mà nghi hoặc.

Vốn dĩ bà cho rằng nhà họ Ôn sẽ rối tinh rối mù, hẳn là sẽ thể chấp hết nhà cửa công ty, nhưng không ngờ mấy thứ đó vẫn còn.

Hơn nữa, tiền lương nợ công nhân đã được thanh toán xong, số tiền tài chính còn lại vẫn đủ để công ty tiếp tục kinh doanh, nhìn đi nhìn lại cũng không giống bộ dạng của một công ty bị phá sản..

Bạch Linh Ngọc cứ thấy có chỗ nào đó lạ lạ.

"Sao vậy mẹ?"

Ôn Ninh nhìn bộ dáng trầm tư của Bạch Linh Ngọc, còn tưởng bà phát hiện chỗ nào không ổn.

"Không có... Không có gì." Bạch Linh Ngọc lắc đầu, bà cũng tự hỏi có phải Lục Tấn Uyên cố ý không, nhưng vừa nhìn thấy con gái đang mang thai mà lại bị cậu ta vứt bỏ, bà liền gán cho Lục Tấn Uyên cái danh hiệu đàn ông cặn bã.

Cải thể loại đàn ông vất bỏ phụ nữ đang mang thai thì có bao nhiêu tốt đẹp? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi.

Ôn Ninh thấy bà nghiêm túc như vậy, nói: “Vậy con ra ngoài một lát, con còn vài việc cần xử lý."

Bây giờ cô không thể tiếp tục sống trong căn hộ mà Lục Tấn Uyên cung cấp, cho nên cô phải nhanh chóng đi tìm một chỗ ở mới, bây giờ cô vẫn chưa sinh nên có thể tiếp tục chịu đựng sống ở bệnh viện, nhưng nếu đứa bé được sinh ra, cô không thể để cho nó sống ở bệnh viện được.

Mặc dù cô không có nhiều tiền, nhưng cô hy vọng có thể cho đứa bé một môi trường sống an toàn và thoải mái nhất có thể, cho nên việc tìm phòng bây giờ trở thành một việc cấp bách.

Ôn Ninh đi ra ngoài, trước tiên tìm một tờ báo, xem những thông tin bất động sản trên đó, sau đó gọi điện cho từng chỗ một.

Tuy nhiên cô vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây, bản thân lại không tiện đi lung tung, vừa mới gọi được vài cuộc đã cảm thấy cả thể xác với tinh thần mệt mỏi

Thật không ngờ, thoát ly khỏi hoàn cảnh thoải mái dễ chịu mà Lục Tấn Uyên mang lại, làm cô đến cả việc tìm nhà ở cũng trở nên khó khăn.

Ngay khi Ôn Ninh đang chán ghét bản thân mình thì có một y tá chạy tới, nói: “Cô Ôn, cô muốn tìm phòng ở đúng không?"

Ôn Ninh kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

"Như thế này đi, gần nhà tôi có một căn nhà nhỏ đang cần cho thuê gấp, rất phù hợp với cô, giá cả cũng không quá đắt, cô có muốn tôi giới thiệu cho cô không?”

Nghe vậy, Ôn Ninh vội vàng gật đầu, tuy rằng cô không thân với cô y tá này nhưng cũng có thể coi là người quen, tóm lại là cô có thể yên tâm.

"Vậy đợi khi tan tầm, tôi dẫn cô đi xem qua."

Ôn Ninh nghe vậy liền nở nụ cười hạnh phúc.

Có lẽ cô cũng không đen đủi như cô nghĩ, rời khỏi Lục Tấn Uyên, không nhải cô vẫn sống tốt sao?

"Vậy làm phiền cô rồi, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào nữa, cô thực sự đã giúp tôi rất nhiều."

Y tá mỉm cười lắc đầu, sau khi rời đi thì lập tức đi đến một phòng khách VIP: "Ngài Lục, tôi đã làm theo những gì ngài phân phó."

Trên mặt Lục Tấn Uyên đeo một cái kính râm, nghe thấy y tá nói như vậy thì gật đầu: 'Cô ấy có nghi ngờ gì không?"

Y tá lắc đầu, Lục Tấn Uyên lấy một tờ séc từ trong ngực ra: “Đây là quà cảm ơn của tôi, còn nữa, thời gian này mong cô chăm sóc kĩ cho cô ấy, tuyệt đối không được để cô ấy có nguy hiểm gì."

Y tá nhìn thấy mấy con số trên tấm séc, cười hớn hở ra mặt, số tiền này còn nhiều hơn mấy lần tiền lương của cô: “Ngài Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện ngài giao phó."

Lúc này Lục Tấn Uyên mới khẽ gật đầu, chỉnh lại cổ áo sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

Ôn Ninh đúng lúc đi ra ngoài lấy thứ gì đó, sửng sốt khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.