(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 203: Sao có thể không đành lòng được?
Ôn Khải Mặc thấy Ôn Ninh tuyệt tình, không có chút ý nghĩ muốn giúp đỡ bọn họ, ông ta liền lật người trở mặt: "Ôn Ninh, mày cho rằng mày là cái thá gì, mày nghĩ Lục Tấn Uyên thật sự coi trọng mày sao? Bây giờ mày hại tao, nghĩ đến sau này một ngày nào đó bị vứt bỏ, đến lúc đó tao nhất định..."
Lời còn lại, Ôn Khải Mặc còn chưa nói kịp ra khỏi miệng thì đã bị Lục Tấn Uyên đang có vẻ mặt tàn nhẫn ác độc bóp cổ.
Ý định ban đầu cũng không phải là để cho tên vô liêm sỉ này nói những lời đó với Ôn Ninh.
Lấy lại điện thoại về, sau đó đá hai chân của Ôn Khải Mặc đang nằm trên mặt đất, rồi Lục Tấn Uyên mới cau mày nhìn thoáng qua di động: "Ôn Ninh, vừa nãy là ngoài ý muốn thôi."
Giọng nói của người đàn ông từ loa truyền đến, khiến cho tâm trạng đang căm tức vì vừa nãy bị Ôn Khải Mặc uy hiếp cũng bình tĩnh lại.
"Anh... Anh ra tay với nhà họ Ôn ư?"
Ôn Ninh nhẹ nhàng hỏi, từ lúc ra tù đến bây giờ, cô vẫn muốn làm cho nhà họ Ôn phải trà giá thật đắt, không ngờ, cuối cùng vẫn dựa vào năng lực của Lục Tấn Uyên đề thực hiện.
"Đúng, người ở viện dưỡng lão lần đó chính là do nhà họ Ôn phái tới. Anh sẽ không cho bọn họ điên. cuồng ngang ngược nữa." Lục Tấn Uyên nói xong: “Em sẽ lại không đành lòng chứ?"
Lục Tấn Uyên cảm nhận được Ôn Ninh vẫn là một người rất coi trọng tình cảm người thân, dựa vào cách cô chăm sóc cho mẹ cẩn thận là đã nhìn ra được, cô là người rất không muốn xa rời người thân.
Cho nên xử lý Ôn Khải Mặc như thế nào, Lục Tấn Uyên cũng không tự tiện làm chủ.
"Sẽ không, em sẽ không."
Ôn Ninh nắm di động, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Sao cô có thể có không đành lòng chứ?
Đối với nhà họ Ôn, tất cả tình cảm dành cho người ba đã sớm tiêu tan sạch sẽ ở trong thời gian ba năm rồi. Hiện giờ bọn họ đang gặp chuyện xui, sao cô sẽ không vui chứ?
Nhưng mà, từng cơn ấm ức từ đáy lòng vẫn xuất hiện mạnh mẽ.
Cô từng nghĩ tới vô số lần, rốt cuộc mình đã làm sai cái gì mà khiến cho ba chán ghét mình đến như vậy, đối xử với cô tàn nhẫn tới vậy, thậm chí có thể ngay cả một thân thích như Trương Nhã Lâm cũng không như vậy.
Nhưng hiện tại, đối mặt với lời cầu xin tha thứ của Ôn Khài Mặc, cục nghẹn buồn phiền trong lòng đã tan biến, nhưng mà, cảm giác không cam lòng lại khó có thể mà hết được, nó cứ làm cho cô rơi lệ không ngừng..
"Ôn Ninh?" Lục Tấn Uyên nghe trong loa có tiếng hít thở hỗn loạn, có chút lo lắng, kêu tên của cô.
"À, em không sao, ông ta, dựa theo anh xử lý đi, em và ông ta, và nhà họ Ôn, đã không còn quan hệ gì nữa."
Lục Tấn Uyên nghe xong lời này của cô, liền nhíu mày, giọng nói Ôn Ninh có vẻ như đang rất buồn, còn có tiếng khóc nức nở, có lẽ, cô cũng không phải không để ý như cô lời nói.
"An Minh, ông ta giao cho anh xử lý, em cúp máy trước."
Lục Tấn Uyên nhìn thoáng qua Ôn Khải Mặc ngồ dưới đất, không còn sức lực phản kháng, càng nhìn ông ta, anh càng lo lắng cho Ôn Ninh.
Sau khi chiếc xe chạy nhanh như gió dừng lại trước bệnh viện. Lục Tấn Uyên không chút trì hoãn, chạy nhanh lên lầu, quả nhiên, Ôn Ninh đang chăm sóc Bạch Linh
Ngọc ở trong phòng bệnh của bà. Tuy nhiên, lúc này cô đang ngồi ở bên giường, không hề động đậy, của đầu, bå vai mảnh khảnh run rẩy, khiến người ta vừa nhìn thấy liền muốn ôm vào lòng.
Đột nhiên Lục Tấn Uyên cảm thấy ngực mình đau đớn, có lẽ, anh không nên để cho Ôn Ninh biết chuyện này, mà xử lýluôn Ôn Khải Mặc cho rồi.
"Ôn Ninh, em có sao không?" Lục Tấn Uyên đi lên hai bước về phía trước, kéo người phụ nữ còn đang khóc nức nở vào trong lòng.
Ôn Ninh không nghĩ tới Luc Tấn Uyên sẽ đến, cô mở to hai mắt nhìn, bại lộ đôi mắt đã sắp sưng đỏ ở trước mặt anh, rồi lạinhanh chóng cúi đầu.
"Em không sao."
Ôn Ninh chung quy vẫn không muốn để lộ hết sự yếu đuối của mình ra ngoài.
Những gì cô đã làm cho nhà họ Ôn, cô chưa từng kể lại với bất cứ kẻ nào. "Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để cho ông ta có cơ hội thương tổn em lần nữa."
Lục Tấn Uyên nhìn thấy dáng vẻ kiên cường kia của Ôn Ninh, trong lòng lại là bất đắc dĩ, lại là yêu thương, vuốt ve mái tóc dài của cô, an ủi nói.
Ôn Ninh nghe thấy lời Lục Tấn Uyên nói, cái ôm của anh ấm áp như vậy, an toàn như vậy, giống như sẽ không có ai có thể thương tổn cô được, khiến cảm xúc của cô đột nhiên không khống chế được, tiếng khóc vốn dĩ đang đè nén lại òa lên một lần nữa.
"Vì sao, bọn họ phải đối xử với em như vậy, em thật sự không hiểu, em cũng là con gái của ông ta mà, vì sao lại muốn em hy sinh vì sai lầm của Ôn Lam nhiều như vậy ch...."
"Em thật sự nghĩ không ra được, chẳng lẽ trong lòng ông ta chưa từng xem em là con gái ông ta ư? Chẳng lẽ ngay cả mẹ làm bạn cùng ông ta nhiều năm như vậy cũng chẳng là cái gì sao?"
Ôn Ninh không nhịn được nói ra suy nghĩ ở trong lòng, thậm chí giọng nói còn khàn khàn, nhưng cô dường như không có chút để ý, chỉ đơn giản là muốn phát tiết đau khổ trong lòng.
Lục Tấn Uyên không nhịn được tăng thêm lực ở trên tay, muốn giảm bớt đau khổ cho cô, lúc này anh mới biết được lý do vì sao Ôn Ninh khóc, mấy năm nay, cô đã từng rất đau khổ, cảm giác bị người nhà hoàn toàn từ bỏ và vứt bỏ, ngay cả anh cũng không dám tưởng tượng.
"Sau này, không ai có có thể bắt nạt em nữa, ngoan, nín khóc nào!"
Trong lời nói của Lục Tấn Uyên, như là có ma lực, khiến cho mọi đè nén trong lòng Ôn Ninh vơi đi rất nhiều, lúc này cô mới ý thức được nước mắt của cô đã thấm ướt áo sơ mi của người đàn ông này, vì thế vội vàng lui ra phía saumột chút.
“Ừ... Em biết rồi."
Nhưng Lục Tấn Uyên không có để ý, anh vươn tay ôm cô, mãi đến khi cảm xúc Ôn Ninh bình tĩnhmột ít, anh mới mở miệng: "Người đó, bây giờ anh chưa có xử lý, còn Ôn Lam và Trương Nhã Lâm, bọn họ đều tùy em xử lý."
Ön Ninh nghe xong, gật đầu: "Em không muốn nhìn thấy bọn họ lần nào nữa, về huyện khác... em muốn đề cho Ôn Lam chịu trừng phạt thích đáng với những gì cô ta phải chịu."
Cuối cùng, Ôn Ninh cũng không muốn mượn quyền thế Lục Tấn Uyên làm chuyện tình gì trái pháp luật, nhưng mà, Ôn Lam là đầu sỏ gây nên, cô ta phải trả giá thật đắt, và còn người làm chứng giả cũng vậy, cũng không thể bỏ qua được.
"Được, sẽ làm theo những lời em nói." Lục Tấn Uyên gật đầu, trong lòng anh thật sự có vài phần tán thành đối với cách làm của Ôn Ninh.
Nếu là người bình thường, e rằng sẽ không nhịn được mà đi trả thù, làm nhiều chuyện quá phận, nhưng Ôn Ninh vẫn có thể duy trì sự lý trí, điều này chứng tỏ cô đúng là người thiện lương và dễ mềm lòng.
"Anh sẽ tìm luật sư, để cho bọn họ lật lại bản án lần nữa, mà em cũng không cần phải ra mặt, em cứ ở lại chăm sóc bác gái đi, với lại cơ thể em cũng không thích hợp, cứ chịu khổ sở di di về về cũng không ổn."
Ôn Ninh gật đầu, tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy Ôn Lam bị trừng phạt cũng có chút tiếc nuối, nhưng hoàn cảnh hiện tại của cô đúng là không thể, nên đành phải như thế, huống chi, so với bảo thù, cô còn càng muốn giữ lấy những thứ gì đó mà cô đang sở hữu, quý trọng mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh mẹ.
"Chuyện này, cám ơn anh." Thật lâu sau, Ôn Ninh mới mở miệng, cô thật lòng cảm ơn Lục Tấn Uyên, nếu không có anh, chỉ bằng vào năng lực của cô, không biết khi nào thì mới có thể làm được điều này.
Lục Tấn Uyên lắc đầu Ôn Ninh nhìn thấy trên cằm của người đàn ông mọc ra một chút râu đen, trong lòng càng cảm động hơn, mấy ngày nay, Lục Tấn Uyên đều vì chuyện của cô mà bận rộn di nhiều nơi, nói không cảm động là không thể.
Cho nên, một ý tưởng lớn mật hiện lên trong đầu, Ôn Ninh kiếng mũi chân, bứt một sợi tóc của Lục Tấn Uyên: "Cho em mượn cái này dùng một chút."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");