Chương 17 Anh ấy tỉnh rồi!
Ôn Ninh bị anh dùng miệng khóa môi lại, cô một câu cũng không thể nói ra, cảm giác tuyệt vọng sâu sắc bao quanh lấy cô, ai có thể đến cứu cô, cô rốt cuộc nên làm gì đây? Cảnh cửa lạnh lẽo và cứng rắn, cô vùng vẫy không được, mắt nhìn bản thân sắp bị anh ta chiếm lấy, lại nghe thấy tiếng của Lục Tấn Uyên ở trên giường yếu ớt phát ra
"Nước...tôi muốn uống nước..." Hai mắt cô sáng lên, căng họng hét lớn: "Người đâu mau đến đây, Lục Tấn Uyên tỉnh rồi!"
Chuyển động của người đàn ông đột ngột dừng lại, quay sang nhìn Lục Tấn Uyên đầy giận dữ, rồi lại quay đầu nhìn Ôn Ninh, ánh mắt lạnh lẽo hận không thể lăng trì cô.
Tiếng bước chân ngoài hành lang truyền từ xa đến gần, người đàn ông cuối cùng cắn vào vai cô, quay người về phía cửa sổ, kéo rèm cửa, biến mất trong ánh trăng. Ôn Ninh cảm thấy vai cô bị cắn rách, nhưng cô không quan tâm đến chữa trị vết thương. Cô nhanh chóng nhặt một bộ quần áo mặc lên người, thu dọn đống quần áo lộn xộn còn lại trên đất. Người của Lục gia đã đến cửa, lo lắng đập cửa ầm ầm ầm.
Ôn Ninh mở cửa, mọi người ùa vào, tập trung quanh giường, đèn toàn bộ được bật sáng. Khi cả nhà nhìn thấy Lục Tấn Uyên trên giường thực sự mở mắt ra, ai nấy đều muốn khóc lên vì sung sướng.
"Đại thiếu gia tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Diệp Uyển Tịnh lau nước mắt: "Tấn Uyên, cuối cũng con cũng tỉnh lại, bao năm qua, mẹ đã rất lo lắng cho con."
Ông Lục đem theo một bác sĩ, kiểm tra đơn giản cho Lục Tấn Uyên, xác nhận mọi thứ đều bình thường xong, còn yêu cầu sáng mai đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng hơn. Hôm nay có thể nghỉ ngơi trước, mọi người lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ông đi đến bên cạnh Ôn Ninh, gật đầu: "Tấn Uyên có thể tỉnh lại, có một phần công lao của con."
Ôn Ninh cúi đầu né tránh, sợ rằng ông sẽ nhìn thấy bất cứ dấu vết gì trên khuôn mặt: "Con không dám, Lục Tấn Uyên có thể tỉnh là là do Lục gia chăm sóc tốt."
Ông Lục không nhìn cô, trầm giọng ra lệnh: "Tấn Uyên vừa mới tỉnh lại, đều ra ngoài hết đi, để cho thằng bé nghỉ ngơi, chuyện còn lại để mai hắn nói."
Lệnh vừa nói ra, mọi người của Lục gia ai nấy đều lui ra ngoài, ông căn dặn: "Tấn Uyên, đây là vợ của con, một tháng qua đều là nó chăm sóc con, hôm nay cứ để nó ở bên cạnh con đi."
Căn phòng chỉ còn lại mình Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên vừa tỉnh lại.
Anh ta vừa tỉnh lại, đôi mắt vẫn không thể nhìn rõ, cứ thể nhìn trực tiếp Ôn Ninh một lúc lâu, Ôn Ninh nhớ ra anh ta vừa nãy muốn uống nước, nhanh chóng đi rót cho anh ta ít nước.
Sự lạnh nhạt của Lục Tấn Uyên khiến Ôn Ninh không dám nói chuyện, uống chút nước, giọng nói của anh ta trở nên rõ ràng hơn: "Cút ra ngoài."
"Cái gì cơ?"
Ôn Ninh nghiến răng, "Tôi là vợ của anh, chúng ta đang là mối quan hệ hợp pháp được chứng mình, tôi cùng với anh có gì không đúng chứ."
"Không cút ra ngoài, giờ tôi sẽ gọi người quay lại, nói với họ cô lén lút với người đàn ông khác ở sau lưng." Ánh mắt của Lục Tấn Uyên rơi trên vai cô: "Còn không biết xấu hổ lưu lại dấu vết !"
Bàn tay của Ôn Ninh vô thức giữ dấu răng ở sâu trên vai, mặc dù ngăn cách bởi quần áo, vẫn cảm giác như bàn là làm bỏng da cô. Nhất là khi dưới sự phơi bày không chút che giấu của Lục Tấn Uyên, cô càng không thể ngẩng đầu lên nữa. Cuối cùng chỉ có thể ôm chăn đi ra khỏi cửa, đập xuống sàn ở ngoài cửa, cứ thể ngủ thiếp đi.
Người của Lục gia, quả nhiên không ai tốt cả.
Lục Tấn Uyên ngày trước còn có thể dựa vào nhau sưởi ấm, quả nhiên tỉnh dậy lại là một ác ma. Hơn nữa trong tay anh ta còn nắm được điểm yếu của cô, cô chỉ có thể bất lực, chịu người ta chèn ép ở mọi nơi. Cảm giác này, thực sự quá mệt mỏi rồi.
Ngày hôm sau Lục Tấn Uyên kiểm tra trở về liền trực tiếp đi vào phòng sách của ông.
"Con muốn ly hôn?" Ông cân nhắc một lúc lâu, "Cô ta lái xe đâm vào con, còn ngồi tù, con ghét cô ta cũng là chuyện đương nhiên, có điều, ông không đồng ý con ly hôn bây giờ."
Lục Tấn Uyên mặt bình tĩnh nói, "Người phụ nữ này, giữ lại trong nhà chung quy là một mầm họa."
"Nói thì như vậy, nhưng ba năm qua con hôn mê, ông tìm không biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng cũng không có tác dụng gì. Còn với nó chỉ sau tháng thứ hai con liền hồi phục, cứ coi như con ghét nó, nhưng vì nó có mệnh cách giúp con thịnh vượng, phải nhẫn nhịn."
Sau những gì đã xảy ra với Lục Tấn Uyên, ông càng ngày càng trở nên mê tín, miễn là có thể làm cho gia đình mình bình an, những cái khác, đều không quan trọng.
"Ông biết con vẫn nhung nhớ Mộ Yên Nhiên, nhưng năm đó con đã gặp tai nạn xe hơi vì đuổi theo nó, ông nghĩ cô ta với con bát tự không hợp, con đừng nhắc với ông về cô ta nữa."
Nhắc đến Mộ Yên Nhiên, tầm mắt Lục Tấn Uyên mờ đi.
"Ông à, tất cả đều là mê tín, ông không nên..."
Lục Tấn Uyên đương nhiên không tin vào những thứ mê tín dị đoan nữa, nhưng lời mới nói một nửa, anh nhìn thấy mái tóc đã trắng bạc hết của ông, rốt cuộc, lời giải thích cũng không nói ra được.
"Con biết rồi." Lục Tấn Uyên ngoan ngoãn cúi đầu, người ông trước mắt, đã già hơn so với ba năm trước, trong những ngày tháng anh hôn mê, ông đã phải lao tâm khổ tứ vô cùng vất vả rồi. Nếu ông đã kiên quyết không đồng ý ly hôn, vậy chỉ có thể suy nghĩ kĩ hơn rồi lại nói sau vậy.
Mời đọc truyện trên Vietwriter