Chương 153: Tố cáo sau lưng
Rất hiếm khi thấy giọng điệu của Lục Tấn Uyên có phần vội vã như vậy.
Đáp án này, đối với Ôn Ninh hay là đối với anh ấy mà nói thì đều rất quan trọng.
Dư Phi Minh cũng là một người thông minh, anh ta có thể nhìn thấy sự bồn chồn của Lục Tấn Uyên trong nháy mắt, anh nhanh chóng động não.
Thì ra Lục Tấn Uyên đã sớm nghi ngờ vụ tai nạn xe trước đây không phải là do Ôn Ninh gây ra? Vậy thì cũng chẳng có gì lạ khi anh ta lại rộng lượng như vậy, lại có thể ở bên cạnh một người phụ nữ có thù oán với mình, thậm chí còn đứng ra bênh vực cô ta.
"Haha, anh mới nghe lời của cô ta mà đã tin rồi sao?” Không ngờ cậu chủ của nhà họ Lục lại có lúc ngu ngốc như vậy, lại có thể bị một người phụ nữ xoay như chong chóng?”
Dư Phi Minh nở nụ cười lạnh lùng, bất luận thế nào thì anh cũng sẽ không nói ra chân tướng, nếu như Lục Tấn Uyên biết Ôn Ninh bị vu oan, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ đối xử tàn nhẫn hơn với anh.
“Cậu....” Đôi mắt của Lục Tấn Uyên tối sầm lại.
"Tôi nói cho anh biết, cô ta chính là người phụ nữ đã va vào anh, cậu chủ của nhà họ Lục cũng thật hào phóng cao thượng, đến cả một người phụ nữ không biết trong bụng đã mang thai con của người đàn ông nào mà anh cũng cần sao, cặp sừng của anh sắp phát sáng rồi đấy?”
Dư Phi Minh cười một cách suồng sã, anh nghĩ, chỉ cần Lục Tấn Uyên chán ghét Ôn Ninh, vậy thì anh ta sẽ không còn lí do để đối đầu với anh nữa, tới lúc đó thì anh có thể bỏ đi rồi.
Lục Tấn Uyên sầm mặt xuống, anh buông tay ra sau đó lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo ra cẩn thận lau từng vị trí mà anh vừa chạm vào người Dư Phi Minh.
Khuôn mặt anh không để lộ ra chút cảm xúc nào, anh bình tĩnh đến lạ thường, nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt.
"Hãy trông chừng anh ta cho tốt, bao giờ anh ta chịu nói thật thì hãy nói với tôi”
Lục Tấn Uyên lau tay xong mới lạnh lùng mở miệng, nói ra một mệnh lệnh tàn nhẫn.
"Anh nhốt tôi ở đây, anh cho rằng nhà họ Dư sẽ không làm gì sao?”
Dư Phi Minh không ngờ Lục Tấn Uyên lại làm như vậy, anh ta giãy dụa nhưng lại bị một chân Lục Tấn Uyên đá vào ngực, “Anh cảm thấy, so với việc đắc tội với nhà họ Lục để rồi bị đuổi ra khỏi Hà Nội thì một tên phế vật như anh rất quan trọng sao?”
Lục Tấn Uyên sớm đã chấm dứt hiềm khích với nhà họ Dư rồi, nếu như nhà họ Dư không muốn gây thù chuốc oán gì với nhà họ Lục để rồi bị chèn ép thì tốt nhất là đừng làm gì cho Dư Phi Minh.
Nhà họ Dư nào dám đắc tội với nhà họ Lục, một gia tộc đang cực kì hưng thịnh chứ, bọn họ đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng đồng thời trong lòng cũng thầm mắng Dư Phi Minh không biết tốt xấu.
Sao có thể suốt ngày đắc tội với vị thần ôn dịch này vậy?
Lục Tấn Uyên nói xong thì cũng đã không còn hứng thú ở lại nơi này nữa, anh liền mau chóng rời đi.
Tiếng kêu gào và mắng chửi của Dư Phi Minh đã bị anh bỏ lại rất xa phía sau, nhưng sắc mặt của người đàn ông vẫn rất khó coi.
Anh đã hứa với Ôn Ninh sẽ nhanh chóng trả lại sự trong sạch cho cô, trước giờ anh vẫn luôn là người nói lời giữ lời, chuyện này bắt buộc phải giải quyết thật nhanh.
Lục Tấn Uyên lái xe trở lại bệnh viện, hiện giờ tâm trạng của anh đang rất bực bội, mà người đầu tiên anh nghĩ tới trong đầu, người có thể khiến anh bình tĩnh lại...chính là người phụ nữ ấy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã quen với sự tồn tại của ôn, Ôn Ninh giống như bầu không khí vậy, mặc dù không quá bắt mắt, nhưng nó đã trở thành thứ không thể thiếu từ từ xâm nhập vào trong cuộc sống của anh.
Lục Tấn Uyên gõ cửa, Ôn Ninh đang bôi thuốc lên vết thương ở trong phòng, cô có chút căng thẳng khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
E sợ Mộ Yên Nhiên lại trở về nổi điên cho nên Ôn Ninh không cho người vào thẳng luôn mà dùng ngữ khí lạnh nhạt hỏi: "Ai đó?"
Lục Tấn Uyên nhanh chóng nhận ra giọng điệu của cô có gì đó không ổn, anh hơi nhíu mày lại, người phụ nữ này rốt cuộc là tâm trạng không tốt hay là ăn nhầm phải thuốc súng vậy, giọng điệu lại hung hăng như vậy?
"Tôi về rồi.”
Lục Tấn Uyên cũng không có hứng thú để tỏ ra ga lăng ở ngoài cửa nữa, anh đẩy cửa ra rồi bước thẳng vào, Ôn Ninh giật mình, giờ cô đang bôi thuốc, vết sẹo ở ngực mà cô bị Mộ Yên Nhiên cào vẫn còn mới nên trông rất rõ, cô theo phản xạ muốn tránh đi nhưng Lục Tấn Uyên cũng đã nhìn thấy.
Làn da của Ôn Ninh rất trắng, nên cho dù chỉ là một chút khuyết điểm nhỏ nhặt thôi cũng sẽ rất dễ thấy, cho nên Lục Tấn Uyên đã ngay lập tức tới vết xước dài đó, lúc này nó đã sưng đỏ lên, nhìn trông có vẻ rất đau.
"Sao thế?”
Giọng điệu của Lục Tấn Uyên có chút lạnh lùng, anh đóng rồi khóa cửa lại, bước mấy bước xuống, từ trên cao ngước xuống nhìn Ôn Ninh.
Mời đọc truyện trên Vietwriter
Chẳng phải anh mới rời đi có một lúc thôi sao, sao lại xuất hiện một vết thương mới nữa rồi?
Người phụ nữ này, rốt cuộc là có biết chăm sóc tốt cho bản thân không vậy?
"...." Ôn Ninh nghĩ ngợi một lúc nhưng cũng không nói gì, cô không muốn làm một người mách lẻo sau lưng đàn ông, vả lại......
"Không cẩn thận nên bị thương chút thôi.”
Ôn Định định vờ vịt cho qua chuyện nhưng Lục Tấn Uyên lại đột nhiên ngồi ở trên giường bế Ôn Ninh lên ngồi lên chân của mình.
Đột nhiên bị bế lên lại còn trong tư thế mờ ám như vậy khiến Ôn Ninh bị giật mình suýt chút nữa phải gọi bác sĩ, đang định hỏi Lục Tấn Uyên lên cơn thần kinh gì vậy thì đôi tay của người đàn ông đã chạm vào vết thương đó của cô.
Có lẽ là do mới từ bên ngoài trở về, nên đầu ngón tay của Lục Tấn Uyên có hơi lạnh, khi ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngực cô nó đã tương tác nhiệt độ với cơ thể ấm áp của Ôn Ninh, khiến cô không khỏi nổi da gà, không nhịn được mà co người về phía sau.
"Anh.đừng đụng chạm linh tinh....”
Ôn Ninh cảm thấy những nơi bị anh chạm vào vừa tê vừa ngứa, cô muốn thoát ra nhưng Lục Tấn Uyên vẫn bế cô đặt lên chân của mình.
"Đừng đụng chạm linh tinh, không thì anh hãy tự gánh hậu quả.”
Cô vừa di chuyển, đã cảm nhận được cơ đùi săn chắc của người đàn ông, thậm chí là cả sự tồn tại rõ ràng của nơi hùng tráng đó.
Ôn Ninh không dám giãy dụa nữa, trong lòng không nhịn được mà thầm oán trách, Lục Tấn Uyên rốt cuộc bị sao vậy, chẳng phải tối qua mới......
Ôn Ninh cũng chưa từng có quan hệ kiểu này với người đàn ông nào khác cho nên cô cũng không dám manh động.
Lúc này Lục Tấn Uyên mới hít thở sâu một hơi, anh đè nén suy nghĩ muốn ăn sạch sẽ cơ thể người phụ nữ không thật thà đang ngồi ở trước mặt này xuống.
"Có người tới gây phiền toái cho em sao? Là ai?"
Lục Tấn Uyên cũng chưa quên mất chuyện chính.
"Ôn Lam sao?" Lục Tấn Uyên thấy cô không trả lời, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên vành tai trắng như ngọc của Ôn Ninh.
Tối qua anh đã phát hiện ra rồi, đây chính là vùng nhạy cảm của Ôn Ninh, cô không chịu nổi kiểu kích thích này.
“Ưm........đừng mà...” Ôn Ninh muốn tránh đi, chỉ là phản ứng của cơ thể, khiến cô không thể nào giãy dụa được.
"Tôi có nói thì anh cũng sẽ tin chắc?”
Ôn Ninh cũng chưa trải qua chuyện này được mấy lần, sao có thể cưỡng lại được sự trêu ghẹo này chứ?
Hít thở sâu một hơi, cô nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, dường như đang yêu cầu anh đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
"Tôi tin."
Lục Tấn Uyên gật đầu không chút do dự, lúc này Ôn Ninh mới từ từ mở miệng nói: "Là Mộ Yên Nhiên đã tới."
Mời đọc truyện trên Vietwriter