Chương 117 Chỉ là bạn
Tầm mắt lấp lánh của Mộ Yên Nhiên rơi vào trên người Lục Tấn Uyên, ngay sau đó, cô ta nở một nụ cười động lòng người:" Người tôi yêu, hôm nay anh ấy cũng ở đây."
Người có mặt ở đó cũng theo tầm mắt của cô ta nhìn về phía chỗ cao kia, vừa nhìn, liền thấy Lục Tấn Uyên đứng ở nơi đó.
Người đàn ông chỉ là tùy tiện đứng ở chỗ đó, lại có loại phong thái vô cùng siêu phàm thoát tục, mặc dù không thấy rõ mặt mũi của anh ta, lại chỉ là liếc mắt nhìn từ xa như vậy, nhưng cũng chấn động lòng người.
"Bên nhau đi, bên nhau đi."
Không biết là ai gây rối, hô to lên, đối với loại cảnh tượng náo nhiệt này, luôn có người vui vẻ khi thấy nó xảy ra.
Lục Tấn Uyên cau mày, dường như hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Yên Nhiên sẽ bộc rộ ra như thế.
Bạch Tân Vũ thấy anh không nói lời nào, dáng vẻ dường như không hề muốn đáp lại, trong lòng có chút lo lắng, ghé vào bên cạnh Lục Tấn Uyên, "Nhiều người như thế này, cậu không thể để cho một cô gái không xuống sân khẩu được ngay trước mọi người chứ ?"
Mộ Yên Nhiên đứng trên sân khấu, tay cô ta thật ra đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, chẳng qua là trên mặt vẫn không lộ ra chút nào, duy trì dáng vẻ tao nhã khéo léo kia như cũ.
Lục Tấn Uyên thấy sự yếu đuối trong đáy mắt cô ta, cuối cùng, không từ chối.
"Mau đi xuống đi, nếu không em ấy sắp lúng túng muốn chết rồi."
Bạch Tân Vũ thúc giục Lục Tấn Uyên đi xuống lâu, lúc này Mộ Yên Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, trong phút chốc Lục Tấn Uyên xuất hiện kia, cô ta xông lên, ôm lấy anh: "Em biết anh sẽ không từ chối em mà."
Mặt Lục Tấn Uyên không có biểu cảm gì, tay treo giữa không trung, cũng không hạ xuống, tiện thể mang cô ta ra ngoài, sau khi tránh ra tầm mắt những người vây xem kia, mới kéo người của Mộ Yên Nhiên ra.
"Tại sao lại tự mình làm chủ như vậy?" Giọng của Lục Tấn Uyên không vui, đã quen thói nắm tất cả trong tay, anh chán ghét loại cảm giác bị người dắt mũi này.
Cách làm mới vừa rồi của Mộ Yên Nhiên này, coi như là đã chạm đến vảy ngược của anh.
"Em..." Mộ Yên Nhiên nhìn sự u ám nơi đáy mắt của người đàn ông, trong lòng đột nhiên rất tủi thân: "Em chỉ là tỏ tình với anh mà thôi, em thích anh, em muốn theo đuổi anh lại, cho nên, cứ làm như vậy thôi."
"Tấn Uyên,em biết ban đầu em tùy hứng rời đi, mang tới cho anh tổn thương rất lớn, nhưng thực ra, ngày đó em ở sân bay đợi anh một đêm, em cứ nghĩ là,anh sẽ đến."
Lục Tấn Uyên lắng lặng nghe từng câu từng chữ của Mộ Yên Nhiên. Đối với sự rời đi của cô ta, trong lòng anh nói không có nút thắt, đó là không thể nào.
Năm đó, Mộ Yên Nhiên đột nhiên nói muốn ra nước ngoài theo đuổi mơ ước, tạm thời không đính hôn với anh, Lục Tấn Uyên liền nói, nếu như cô thật sự đi, vậy thì bọn họ liền kết thúc.
Anh từ trước tới nay không biết hóa ra Mộ Yên Nhiên cũng từng chờ anh.
"Ba năm kia, thật ra em cũng rất chật vật, em vẫn cứ luôn suy nghĩ tại sao anh không tới tìm em, thậm chí vì không để cho mình có cơ hội dao động, lại trở lại Giang Thành tìm anh, em cũng khuyên bố mẹ ra nước ngoài, bắt đầu lại, cho đến khi em tốt nghiệp, em mới lấy dũng khí hỏi mấy năm này có chuyện gì xảy ra với anh, mới biết hóa ra anh nằm trên giường bệnh ba năm, anh không biết khi đó em có bao nhiêu hối hận."
"Nếu như em biết anh là vì đi tìm em mới xảy ra tai nạn xe cộ, nếu như biết sau đó anh trải qua những chuyện kia,em nhất định sẽ trở lại, không quan tâm tất cả mà trở lại. Nhưng bây giờ, nói những thứ này cũng đã muộn rồi, nhưng là, em không muốn cứ như vậy từ bỏ anh, từ bỏ tình cảm của chúng ta, cho nên, em quay lại rồi, lần này, em sẽ không tùy tiện rời đi nữa."
Mộ Yên Nhiên nói rất xúc động, đây đều là ý nghĩ thật sự của cô ta.
Lục Tấn Uyên nghe xong, lúc này anh mới phát hiện ra, cây gai nhọn nào đó vẫn luôn chôn ở đáy lòng anh, giống như là bị thứ gì đó rút ra vậy, có cảm giác thoải mái đã lâu không xuất hiện.
Sau khi anh tỉnh lại, không phải là chưa từng nghĩ tới sau này cùng với Mộ Yên Nhiên thì như thế nào, nhưng cho tới bây giờ, nghe cô nói ra từng mâu thuẫn trong tất cả mâu thuẫn ban đầu giữa hai người, anh mới thật sự phát hiện, thật ra thì, đoạn tình cảm kia sớm đã qua rồi.
Thứ ban đầu anh có, chỉ là không cam lòng vì bị Mộ Yên Nhiên vô tình bỏ rơi mà thôi,đoạn tình yêu đã từng bắt đầu từ thời thanh xuân đẹp đẽ kia, tuy tốt đẹp, nhưng cũng đã là quá khứ, quá khứ chính là đã qua rồi.
"Yên Nhiên." Lục Tấn Uyên nhìn vào mắt Mộ Yên Nhiên, nghiêm túc, từng chữ từng câu nói: "Tôi rất vui khi cô nói những điều này, thật ra thì, tôi cũng không trách cô."
Trên mặt Mộ Yên Nhiên hiện ra một nụ cười, nhưng lúc nghe được lời kế tiếp của Lục Tấn Uyên, nụ cười đó hoàn toàn cứng đờ: "Nghe lời cô nói, tôi hiểu ra, tình cảm của chúng ta thật sự đã qua rồi, tôi quả thực bởi vì việc cô ra đi không từ biệt mà từng tức giận, nhưng hôm nay, tất cả đều qua rồi, chúng ta, sau này vẫn là bạn bè."
Mời đọc truyện trên Vietwriter
"Bạn?" Nụ cười của Mộ Yên Nhiên đích giờ phút này còn khó coi hơn so với khóc.
Cô ta cho là, tiếp theo Lục Tấn Uyên sẽ nói với cô ta, anh không oán hận cô ta, bọn họ còn có thể bắt đầu lại, anh vẫn thích cô ta, nhưng tuyệt đối lại không nghĩ tới, đáp án cô ta đợi được lại là câu trả lời như thế này.
Lục Tấn Uyên không bởi vì vẻ mặt nước mắt lã chã của cô ta mà mềm lòng, con người của anh chính là như vậy, một chính là một hai chính là hai, huống chi, nếu đã không có tình cảm, còn dây dưa tiếp như vậy, sẽ chỉ càng làm cho Mộ Yên Nhiên tổn thương.
Anh bây giờ... Đã không còn yêu cô ta nữa.
"Thật xin lỗi, nhưng, tôi nghĩ cô cũng nên nhìn về phía trước rồi, thứ đã qua rồi, hãy để cho nó qua đi."
Lục Tấn Uyên kéo tay Mộ Yên Nhiên ra, đang muốn rời khỏi nơi đây, lại bị cô ta kéo vạt áo lại.
"Tấn Uyên, đừng mà, em không muốn bỏ qua, em biết lỗi rồi, chúng ta, vẫn còn có thể thử làm lại từ đầu, cho dù không lập tức bắt đầu..."
"Không cần nữa." Lục Tấn Uyên từ chối rất quyết đoán.
Anh không muốn còn dây dưa không rõ như vậy, nên cắt đứt lại không cắt đứt ngược lại sẽ càng thêm rối, "Yên Nhiên, tôi tin cô có thể tìm được người tốt hơn."
Mộ Yên Nhiên lại căn bản không nghe lọt, người tốt hơn, cô đi khắp cả thế giới này, cũng không có tìm được người đàn ông tốt hơn Lục Tấn Uyên, khiến cô yêu thích hơn.
"Có phải anh yêu người khác rồi hay không?"
Mộ Yên Nhiên không nhịn được hỏi, nếu không, tại sao anh có thể kiên quyết từ chối cô ta như vậy, thậm chí, ngay cả cơ hội sống chung từ từ nảy sinh tình cảm cũng không cho cô ta?
Trong nháy mắt trong đầu Lục Tấn Uyên nghĩ tới Ôn Ninh, mặc dù, từ trước tới nay anh không chịu thừa nhận, nhưng, giờ phút này người anh nghĩ tới trước tiên, chỉ có cô.
Lục Tấn Uyên lưỡng lự trong chốc lát, mặc dù chỉ là vẻ mặt thay đổi trong chớp mắt, lại bị Mộ Yên Nhiên thu vào trong mắt.
Người đàn ông này, cô ta quá hiểu rõ, chuyện bình thường căn bản không ảnh hưởng tới anh.
Anh nhất định là yêu người khác rồi, mới có thể cắt đứt quan hệ như vậy.
"Những chuyện này, tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích với cô."
Lục Tấn Uyên nhận ra được mình mới vừa thất thố, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, gọi điện thoại kêu Bạch Tân Vũ xuống.
"Tôi gọi Tân Vũ đưa cô về nhà."
Nói xong, người đàn ông không dây dưa thêm chút nào, trực tiếp nhẫn tâm rời khỏi đó.
Mộ Yên Nhiên nhìn bóng lưng của anh, vẫn mạnh mẽ mê người như vậy, nhưng người này, đã không thuộc về cô nữa.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Tân Vũ từ trên lầu đi xuống, thấy mắt Mộ Yên Nhiên đỏ, sợ hết hồn: "Chuyện gì xảy ra thế? Tấn Uyên đâu?"
Vừa rồi, hai người bọn họ chính là đã bàn bạc trao đổi xong, ở trước mặt mọi người khiến Lục Tấn Uyên đồng ý làm lành với Mộ Yên Nhiên, anh ta nghĩ, Lục Tấn Uyên chính là có còn oán giận nữa, cũng sẽ không khiến một cô gái khó xử ngay trước mọi người, tiếp theo, cũng chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, hai người tự nhiên làm vậy liền quay về bên nhau là được rồi.
Tại sao lại thấy hình như không hề thuận lợi giống như trong tưởng tượng của anh ta vậy chứ?
Mời đọc truyện trên Vietwriter