Editor: LunaYang97
Người dì cùng bọn trẻ làm bánh bao nói có chuyện muốn ra ngoài một lúc, nửa ngày vẫn không về, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên ngồi ở băng ghế thấp cùng bọn họ.
Chiếc ghế quá ngắn khiến đôi chân dài của Hoắc Duyên Niên không có chỗ nào để đặt, ngồi rất vặn vẹo. Những đứa trẻ rất vui khi có người chơi cùng, tranh nhau muốn nói chuyện với họ.
"Anh nói xem bọn họ biết anh và em, vậy tại sao em lại nhỏ hơn anh sáu tuổi? Nguyên chủ nhỏ hơn anh, nhưng tuổi gốc của em thì không." Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên nói thầm, trong khi lũ trẻ đang tranh giành cơ hội nói chuyện với họ.
Bọn trẻ có thể nói rõ ràng thời gian và nội dung hoạt động của Tạ Nghiên trong cô nhi viện, và cũng nói Hoắc Duyên Niên. Điều duy nhất không khớp là tuổi của Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên dần dần hồi phục trước sự ồn ào của trẻ con, xuống xe vì quá phấn khích mà không lấy gì xuống, hai người tạm thời rời khỏi với lý do đi lấy quà.
Hai người đi dạo quanh cô nhi viện, ký ức không có gì thay đổi, sau khi ra khỏi phòng, hai người đi ra sau nhà.
Cửa sau có một mảnh đất trồng rau rất dễ, không chỉ có rau mà còn có hai cây hồng, tháng này hồng không còn nữa, chỉ còn lại những quả hồng thối rụng dưới đất đã ẩm mốc chưa được dọn dẹp.
“Bọn nhỏ từng nhặt quả hồng thối đánh em, em cảm thấy có chút bóng dáng tâm lý.” Tạ Nghiên quét quả hồng thối trên mặt đất, dựa vào người Hoắc Duyên Niên.
Không nghe thấy lời của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên ngẩng đầu nhìn qua, Hoắc Duyên Niên đang mím môi trầm ngâm nhìn quả hồng thối đến xuất thần.
"Anh đang nghĩ đến cô gái kia?" Tạ Nghiên bước đến đây như một chiếc đèn lồng quay ký ức. Nơi đây hẻo lánh và vì có những thửa ruộng trồng rau nên các tình nguyện viên hiếm khi đến đây. Còn trẻ em đánh nhau ở đây. Tạ Nghiên nhớ lại chính mình. Leo lên cây, lật cửa sổ, lăn lộn trên ruộng rau.
Sau khi nghe Hoắc Duyên Niên nói về cô con gái nhỏ của mình, Tạ Nghiên đoán được hai người này đã xảy ra rất nhiều chuyện, thấy vậy cố ý chua ngoa hỏi.
“Nói không chửng em đã từng nhìn thấy cô gái trong mộng của anh rồi.” Mặc dù Tạ Nghiên rất được các chàng trai ghen tị, nhưng các cô gái cũng không có ác cảm với anh.
Tạ Nghiên dắt Hoắc Duyên Niên còn đang ngẩn người đi về phía trước, không để ý đến ánh mắt dò xét mà Hoắc Duyên Niên đang nhìn mình.
Phòng bảo vệ vắng người, có lẽ đã rời đi từ lâu, trên cửa có cắm chìa khóa nên có thể ra vào thuận tiện.
Hai người ra ngoài lấy đồ, vừa quay lại thì điện thoại di động của Tạ Nghiên vang lên, là mẹ Tạ gọi điện hỏi khi nào thì đến.
Điện thoại có thể gọi tới, như thể không ai ngoại trừ cô nhi viện có thể chứng minh sự tồn tại của Tạ Nghiên.
“Em nghĩ có lẽ điểm giao nhau giữa hai thế giới của chúng ta chính là cô nhi viện này, vì vậy có thể giải thích tất cả những điều này.” Tạ Nghiên đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, loại chuyện kỳ quái này chỉ có thể được giải thích theo cách này.
Sau khi tặng quà cho bọn trẻ, bọn họ rời khỏi cô nhi viện, thế giới bên ngoài vẫn như thường lệ, Tạ Nghiên đã điều chỉnh tâm lý, hai người bước ra trong cô nhi viện mà không làm gì, sau này anh và Hoắc Duyên Niên sẽ tiếp tục ở bên nhau.
Cả hai người đều im lặng trên đường đi. Tạ Nghiên đang điều chỉnh bản thân, đến tiểu khu thì đã suy nghĩ cẩn thận.
Tất cả các hộ gia đình trong đêm 30 đều đang chuẩn bị bữa cơm giao thừa. Mọi người trong tiểu khu đều đang rất hối hả. Xe dừng ở tầng dưới. Tạ Nghiên tháo dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe. Cánh tay bất ngờ bị Hoắc Duyên Niên bắt lấy.
Ánh sáng ấm áp của mặt trời lặn từ kính ô tô chiếu vào, chùm tia chiếu vào tay đang ôm cánh tay anh. Qua tia sáng Tạ Nghiên không thể nhìn thấy biểu cảm của Hoắc Duyên Niên, nhưng anh có thể cảm thấy đôi mắt đen của Hoắc Duyên Niên đang nhìn chằm chằm vào mình..
“Nghiên Nghiên.” Hoắc Duyên Niên nghiêng người đi qua tia sáng để có thể nhìn rõ Tạ Nghiên.
“Em ở cô nhi viện có gặp anh không?”
Tạ Nghiên dừng lại và lắc đầu.
“Lúc chúng ta đứng trước cây hồng, anh nhớ ra cô gái nhỏ lúc đó trông rất giống em.” Hoắc Duyên Niên nhớ rất sâu về khoảng thời gian đó, anh cũng nhớ rất rõ dáng vẻ của cô gái nhỏ, nhưng chỉ là. Tại nơi hai người gặp nhau, Hoắc Duyên Niên đột nhiên phát hiện cô gái nhỏ và Nghiên Nghiên rất giống nhau.
"Anh là..." nhớ nhầm sao?
Đồng tử Tạ Nghiên khẽ run lên, một ký ức nào đó bị lãng quên liền đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ từ một góc rồi bước ra ngoài.
“Nghiên Nghiên, quần áo của em bị bẩn sau khi bị một quả hồng đập, sau đó thì sao?” Hoắc Duyên Niên nhớ lại một lần trò chuyện nào đó với cô gái nhỏ, ánh mắt càng ngày càng thiêu đốt nhìn Tạ Nghiên.
"Quần áo được đem đi giặt... Sau khi phơi khô đều bị cướp... Quần áo sau khi tìm thấy đều bị rách nát..." Người dì nói giúp anh vá lại, liền tìm được một chiếc váy nhỏ vừa người được quyên tặng may lại cho anh. Ai biết dì đã có một tuần nghỉ ở nhà.
“Anh sẽ không… gặp em đấy chứ?” Tạ Nghiên được gia đình ban đầu gửi trở lại cô nhi viện. Có rất nhiều người trong cô nhi viện mà anh không biết, những đứa trẻ xấu đó vì anh bị bỏ rơi. Mỗi ngày đều tìm cơ hội để cười và bắt nạt anh.
Sau đó lại mặc váy, Tạ Nghiên nghĩ rằng bọn họ sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng họ đã thay đổi mục tiêu bắt nạt một cậu bé khác cao hơn và mạnh mẽ hơn anh, nhưng cậu ấy rất can đảm. Cậu ấy không thể chịu đựng được và đã lao vào đánh nhau.
“Anh là người cao kia sao?” Tạ Nghiên kích động kéo cổ áo của Hoắc Duyên Niên, nhìn kỹ sắc mặt của anh ta, một lúc sau mới thở dài nói: “Thực xin lỗi, em thật sự không nhớ rõ người đó lớn lên như thế nào.”
Ánh sáng mờ dần từ trong xe, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên cùng nhau nhớ lại tất cả các chi tiết họ ở chung với nhau.
“Thảo nào anh không tìm được người con gái trong mộng, hóa ra là em?” Tạ Nghiên rất sững sờ trước sự thật, những gì anh trải qua ngày hôm nay quá bí ẩn.
“Nghiên Nghiên.” Hoắc Duyên Niên thay đổi sự im lặng trước đây, giờ đây trên mặt suýt chút nữa đã có chữ mừng như điên, người cố mọi cách tìm thật ra lại là vợ của chính mình, Hoắc Duyên Niên không khống chế được tay nắm Tạ Nghiên run lên.
Tạ Nghiên vỗ vỗ mu bàn tay của Hoắc Duyên Niên.
"Cô nhi viện thực sự là nơi giao nhau của hai thế giới chúng ta. Chúng ta gặp nhau khi còn nhỏ, và nó vẫn là nơi chúng ta có thông tin về cả hai. Nhưng em vẫn còn nghi ngờ. Lúc ấy em xem là một cuốn tiểu thuyết sao lại trở thành thật? " Tạ Nghiên phân tích một cách nghiêm túc," Anh nghĩ gì... ừm... "1
Cái miệng đang huyên thuyên của Tạ Nghiên đã bị Hoắc Duyên Niên chặn lại. Tạ Nghiên có thể cảm nhận được niềm vui của Hoắc Duyên Niên. Anh ôm lại Hoắc Duyên Niên. Quên đi, một số chuyện không thể hình dung được. Có thể là do hai người gặp nhau khi còn nhỏ, cũng có thể là có lý do khác, nhưng bây giờ họ có nhau là đủ rồi.
Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên ôm chặt nhau trong xe, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc nặng nề và tiếng nước mơ hồ.
Hai người quên hết những chuyện không vui và hết lòng cảm nhận niềm vui của nhau, nhiệt độ tăng lên và bầu không khí cũng mạnh dần lên.
Tiếng gõ cửa kính đột ngột làm đứt quãng giữa hai người, Hoắc Duyên Niên không hài lòng ngẩng đầu lên.
Đến trước cửa xe, bố Tạ xoay người không nhìn vào trong xe, tay đang gõ kính, hẳn đã nhìn rõ tư thế của hai người bọn họ.
“Mẹ con bảo lên ăn cơm.” Sau đó, bố Tạ nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường và về nhà.
“Anh quên mất hôm nay là đêm giao thừa.” Hoắc Duyên Niên thở dài, ôm Tạ Nghiên không chịu buông, hai người đều có thể cảm nhận được súng đã lên nòng.
“Đừng chà xát em.” Tạ Nghiên tựa vào cửa xe mềm giọng, ngoài miệng nói như vậy nhưng ôm Hoắc Duyên Niên không buông tay.
“Không được, em đừng thở câu người như vậy.” Hoắc Duyên Niên nghe Tạ Nghiên thở dốc, càng cảm thấy khó chịu, “Em nói cái gì để phân tán sự chú ý của anh đi.”
“…”
“Cao lớn?”
“Em thắng rồi." Hoắc Duyên Niên buông Tạ Nghiên ra, dựa vào lưng ghế nhìn ánh vàng của mặt trời lặn phía chân trời.
“Có lẽ lúc đó anh không buồn như vậy, em sẽ nhớ rõ anh?” Hoắc Duyên Niên quay đầu, ánh mắt dịu dàng và ấm áp hơn ánh đèn vàng phía chân trời nhìn chằm chằm Tạ Nghiên.
“Đương nhiên, Hoắc Niên Niên bá tổng nhà em, sau này đoán chừng trong mộng sẽ có thêm một cậu nhóc.” Tạ Nghiên khóe miệng cong lên.
“Đi thôi, nếu không lên, một lát nữa sẽ bị giáo dục.” Sau khi trì hoãn, hai người rốt cục áp chế được thân nhiệt.
Chồng chồng đi thang máy lên lầu. Ở mỗi cửa đều có dán những câu đối mùa xuân. Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên cùng nhau chọn những câu đối. Một phần để ở nhà một phần cho cha mẹ Tạ.
Cha Tạ và mẹ Tạ như đã bàn bạc xong xuôi, không đề cập đến việc đôi trẻ đang làm gì trong xe, Tạ Nghiên vẫn có chút ngượng ngùng ngồi trên ghế sô pha ăn hạt, để lại Hoắc Duyên Niên nói chuyện với cha và mẹ Tạ.
Trên bàn cà phê nhỏ có đĩa trái cây, các loại hạt và một ít đồ ăn nhẹ, đầu năm mới có người thân và bạn bè đến thăm chúc Tết, cách đây vài ngày Tạ Nghiên đến, đã nghe bố Tạ và mẹ Tạ đang bàn bạc lì xì cho trẻ em.
"Nghiên Nghiên từ trước đến nay luôm ghét bỏ trẻ con ầm ĩ, ngày mai các con có thể về nhà ở một ngày? Đến lúc đó liền nói Nghiên Nghiên cùng con trở về chúc Tết, mấy đứa trẻ đó mẹ cũng không giúp được." mẹ Tạ cha Tạ đang gói bánh bao thuận tiện nói.
“Không sao đâu, Hoắc Niên Niên mặt đen, đứa nhỏ sẽ sợ chết khiếp.” Tạ Nghiên gọt một quả cam rất ngọt đưa cho Hoắc Duyên Niên ăn, vừa lúc mẹ Tạ Ngôn vừa nói.
Hai người đã bàn bạc từ sớm, muốn trải nghiệm không khí Tết của người bình thường.
“Vậy thu dọn những thứ quan trọng trong phòng đi, đừng để trẻ con phá phách như trước nữa.”
“Con mang theo thứ quan trọng nhất của mình.” Tạ Nghiên nhìn Hoắc Duyên Niên, cha mẹ Tạ không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng Hoắc Duyên Niên hiểu.
Anh ấy là người quan trọng nhất của Tạ Nghiên.
“Tạ Nghiên Nghiên buổi tối không muốn ngủ sao?” Hoắc Duyên Niên vừa thở gấp vừa đưa tay ôm eo Tạ Nghiên cảnh cáo.
Cha Tạ ho hai lần, hai người tách ra ngay lập tức.
“Quả hồ trăn đó thực sự rất ngon, con lại ăn thêm chút nữa.” Tạ Nghiên viện cớ rồi chuồn.
Bánh bao đã sẵn sàng. Cả nhà cùng ăn tối, mẹ Tạ nấu món mà Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên yêu thích, Nghe ca hát trên TV, cả nhà đầm ấm sum họp đã kết thúc bữa tối.
Sau bữa tối, vài người ngồi trên sô pha xem TV, trên đùi của Hoắc Duyên Niên đắp chăn, Tạ Nghiên ngồi nghiêng, gác chân lên chăn, Hoắc Duyên Niên xem TV một cách lơ đễnh, nhéo chân Tạ Nghiên dưới chăn.
Cha Tạ và mẹ Tạ đã quá già và không thể tiếp tục thức, xem một lúc liền đi ngủ. Ngay khi hai người rời đi, Hoắc Duyên Niên liền ôm Tạ Nghiên vào phòng ngủ.
“Ngày mai còn phải dậy sớm.” Tạ Nghiên lấy điện thoại xem Gala mùa xuân và ngăn không cho ai đó tiếp cận “Cách âm không tốt. Nếu một đứa trẻ hỏi tại sao ngày mai tay anh bị cắn, ang sẽ trả lời như thế nào.? "
"... "Hoắc Duyên Niên, không còn cách nào khác ngoài ôm ai đó sờ sờ một hồi rồi xem điện thoại.
"Nghiên Nghiên? Lần sau mặc váy được không?" Hoắc Duyên Niên hôn lên má Tạ Nghiên, "Trước lạ sau quen, thử lại một lần?"?? Có gì đó sai sai?? Tạ Nghiên nghĩ đến cái tiểu JJ lúc mặc váy, liền điên cuồng lắc đầu.
“Muốn viết bản kiểm điểm vào đêm giao thừa sao?”
“… Anh rút lui.” Hoắc Duyên Niên miễn cưỡng tiếp tục sờ sờ Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên sờ sờ ở chỗ này sờ sờ ở chổ kia, không chịu nổi nữa, tắt máy liền tắt đèn.
“Giúp anh một lát.” Tạ Nghiên lật người nằm trên người Hoắc Duyên Niên chui vào chăn bông.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên kéo ra, đưa đi súc miệng, Tạ Nghiên quá mệt mỏi, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Vừa lúc bên ngoài có một tiếng động lớn, đã là 0 giờ, trên bầu trời đầy pháo hoa, Tạ Nghiên ấn đầu Hoắc Duyên Niên giữa tiếng ồn ào, trong đầu anh cũng có pháo hoa nổ tung.
“Nghiên Nghiên chúc mừng năm mới.” Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của anh.
“Hoắc Niên Niên chúc mừng năm mới.” Tạ Nghiên tìm được chỗ quen thuộc trong vòng tay của Hoắc Duyên Niên ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, Tạ Nghiên trở lại cô nhi viện, anh mặc một chiếc váy nhỏ và đứng trước một cậu bé cao hơn mình.
“Phi phi phi, hai người đánh cũng không lại, một đám rác rưởi.”
Nhóm tiểu tử xấu xa chạy đi, Tạ Nghiên cảm giác được váy bị người kéo, vừa nhìn lại là phiên bản nhỏ của Hoắc Duyên Niên.
"Nghiên Nghiên, tương lai em có thể mặc váy nhỏ cho anh được không?"
"???"
Tạ Nghiên giật mình tỉnh dậy.
“Gặp ác mộng à?” Giọng nói tỉnh táo của Hoắc Duyên Niên vang lên, Tạ Nghiên nhìn sang, người nọ trông rất sáng sủa, không giống như mới tỉnh. “Anh còn chưa ngủ?”
“Uhm, nhìn em đón giao thừa. “
Mặc dù rất cảm động, nhưng có một giấc mơ như vậy, Tạ Nghiên chỉ muốn đá Hoắc Duyên Niên xuống giường.
“Ngủ đi.” Tạ Nghiên che mắt Hoắc Duyên Niên lại chờ đến khi hô hấp của người nào đó dịu đi, Tạ Nghiên cũng dựa vào người tiếp tục ngủ.
Dần dần Tạ Nghiên cảm thấy buồn ngủ, ý thức từng chút một biến mất.
Anh trở lại cô nhi viện...
Chẳng lẽ hôm nay anh nằm mơ cũng không thoát khỏi cô nhi viện? Tạ Nghiên đã lên kế hoạch nếu Hoắc Duyên Niên còn ép anh anh sẽ để đấm Hoắc Duyên Niên trong mơ.
Trong mơ, Tạ Nghiên không gặp lại Hoắc Duyên Niên, cũng không nhìn thấy đám tiểu tử kia, chỉ nhìn thấy một đôi vợ chồng đang cười với mình, nói với anh đừng chạy lung tung.
Một đứa trẻ đập vỡ từ cửa sổ bước vào. Cánh tay của Tạ Nghiên bị đập trúng, anh cảm thấy đau nhưng trong mơ anh không thể cảm nhận được. Anh chạy ra ngoài để tìm đứa trẻ đã ném đá mình.
Đứa trẻ ngồi xổm trên cây hồng và quay mặt về phía anh.
Tạ Nghiên đứng dưới gốc cây, sững sờ nhìn khuôn mặt của đứa trẻ rất giống mình.
Hình ảnh vừa chuyển, Tạ Nghiên được người dì đưa đi tắm, anh đứng từ xa nhìn cậu bé được cặp vợ chồng tốt bụng đưa ra khỏi cô nhi viện.
"Tạ Nghiên, thật xin lỗi."
"Ai đang gọi anh?"
"Đều trả lại cho... tạm biệt..."