Không biết phải mất bao lâu thì Bạch Kính Thần mới buông đôi môi của Dư San San ra.
Nhìn vẻ mặt ngây dại của cô, Bạch Kính Thần cảm thấy sung sướng một cách kì lạ.
Anh vừa định nói gì thì điện thoại bỗng vang lên.
Anh ung dung lấy điện thoại ra, nhìn lướt màn hình một cái thì ánh mắt chợt thay đổi, rồi đi ra chỗ khác và nghiêm mặt nói:
- Anh cả.
Mãi lúc bấy giờ, Dư San San mới bừng tỉnh lại.
Cô vừa bị tên trai bao kia cưỡng hôn à? Đây là… là anh ta đang phục vụ đấy hả? Cô có cần phải đưa thêm tiền cho anh ta không đây? Dư San San mới gọi trai bao duy nhất một lần, còn chưa biết quy tắc của nghề này ra sao, nên cứ băn khoăn mãi.
- … Vâng, anh cả, em sẽ đến ngay.
Bạch Kính Thần cúp máy rồi nói với Dư San San:
- Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến.
Cô ngồi đây, tí nữa sẽ có phục vụ khách sạn đến đưa cơm cho cô, ở yên đây chờ tôi về.
Dư San San nổi cáu:
- Anh dở hơi à? Đang yên đang lành lôi tôi đến đây mà còn không cho tôi đi á? Chờ cái đầu anh! Bà đây muốn đi khỏi chỗ này!
- Cô đừng có hòng.
Vất vả lắm tôi mới tóm được cô, chưa nói cho ra lẽ thì cô đừng mơ đi đâu cả.
Ngoan ngoãn ở lại đây chờ tôi đi, tôi sẽ về nhanh thôi.
Nói đoạn, Bạch Kính Thần xoa đầu Dư San San rồi vào phòng ngủ thay quần áo.
Dư San San trợn mắt hung hăng nhìn theo cái bóng của Bạch Kính Thần.
Được lắm, anh bất nhân thì chớ có trách tôi bất nghĩa! Lúc Bạch Kính Thần đi từ phòng ngủ ra, nghe thấy tiếng đập đồ ầm ầm trong phòng khách thì sắc mặt sa sầm xuống.
Vào đến phòng khách, anh ta thấy ngay cô gái kia đang cầm bình hoa nện xuống đất, trên mặt đất đã la liệt tranh ảnh, đèn thủy tinh và đồ trang trí vỡ tan tành.
Bạch Kính Thần nhìn liếc một vòng, trong ánh mắt không hề có cảm xúc.
Ngược lại, anh ta còn ung dung nhìn Dư San San đập đồ mệt đến thở hồng hộc rồi hỏi:
- Đập sướng không? Dư San San cho rằng anh ta chỉ đang làm ra vẻ mà thôi.
Phòng này là phòng tổng thống của khách sạn năm sao đấy, những thứ ở đây chẳng phải là đồ thường đâu.
Cô đập tan nát hết những gì có thể rồi, đền hết đống này thể nào cũng phải mất một khoản lớn.
Ai bảo anh ta bắt cóc cô, đáng đời! Nói chuyện đàng hoàng thì không nghe, cứ phải ép cô điên lên mới chịu cơ.
Dư San San chống nạnh, chỉ thẳng vào mũi Bạch Kính Thần rồi nói với giọng giận dữ:
- Bà đây nói anh hay, nếu anh biết điều thì mau thả bà đây ra ngay, nếu không tôi nhất định sẽ không để yên cho anh đâu! Dư San San tôi cũng là người có quan hệ rộng, tôi quen biết hết cả xã hội trắng lẫn xã hội đen đấy, anh mà chọc động vào tôi thì không có kết cục tốt đâu! Bạch Kính Thần bật cười:
- Mạnh miệng lắm, chắc là cô không sao rồi.
Không hiểu sao Bạch Kính Thần lại thích dáng vẻ la lối om sòm khôi hài này của Dư San San hơn là khi cô ngoan ngoãn biết điều.
Cô lúc này hệt như một con cọp cái, nhưng lại bừng bừng sức sống theo một cách riêng.
Dư San San giậm chân:
- Này! Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không thế hả? Anh đừng tưởng giả ngu là xong chuyện nhé! Mau thả tôi ra ngay!
- Tôi sẽ về nhanh thôi, cô cứ ngoan ngoãn đợi ở đây đi, cần gì thì gọi phục vụ phòng đến.
Chỉ cần cô không ra ngoài thì cô muốn làm gì cũng được.
- Anh là ai hả?! Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi thế? Tôi quen với anh lắm chắc? Bạch Kính Thần dừng bước, rồi nhìn Dư San San với đôi mắt đen thẳm thâm sâu:
- Tôi là Bạch Kính Thần, nhớ chưa? Còn việc có quen hay không ấy à… Trước kia thì đương nhiên là không quen, nhưng bây giờ đã chịch rồi, chẳng lẽ vẫn còn không quen hay sao? Dù Dư San San có mạnh mẽ đến thế nào thì cũng chỉ là một cô gái chưa từng có kinh nghiệm yêu đương.
Bây giờ nghe Bạch Kính Thần nói tục chẳng kiêng nể gì như thế, cô đỏ bừng cả mặt.
Bạch Kính Thần cười ngả ngớn rồi vẫy tay và đi thẳng ra ngoài.
Anh khóa chặt cửa phòng, xác định rằng Dư San San không mở ra được mới an tâm rời đi.
Dư San San không ngờ Bạch Kính Thần lại cứ thế mà đi.
Cô nhìn đống lộn xộn trong phòng với ánh mắt tuyệt vọng rồi ngó ra ngoài cửa sổ, định nhảy từ đây xuống.
Thế nhưng cô lại bi đát phát hiện ra mình đang ở tít tận tầng mười tám, nếu mà ngã xuống thì sẽ rơi thẳng xuống tận mười tám tầng Địa Ngục luôn chứ chẳng đùa!
- Trai bao kiểu quái gì mà chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả thế, mình phải rate anh ta 1*! Dư San San nghiến răng nghiến lợi rủa thầm, thế nhưng thầy mình cứ thế cũng chẳng được tích sự gì thì hơi nản lòng.
Điện thoại của cô hết pin từ lâu rồi, không thể gọi người tới cứu được.
Còn khách sạn này thì… Bạch Kính Thần đã tự tin ra ngoài như thế thì chắc chắn là khách sạn sẽ không thả cô đi đâu.
Dư San San thử điện thoại bàn của khách sạn một chút thì phát hiện ra nó có thể gọi ra ngoài được.
Thế là cô sáng ngời mắt lên, cảm thấy bình minh thắng lợi đang tỏa rạng trên đầu.
Số máy mà cô nhớ nhất chính là của Nhạc Yên Nhi, thế là cô lập tức gọi đi.
Dư San San không muốn để người khác biết chuyện mất mặt thế này.
Nhạc Yên Nhi là bạn tốt nhất của cô, chồng cô ấy còn là Dạ Đình Sâm nữa, làm gì có người thường nào dám chọc vào hắn cơ chứ? Đến lúc đó tên trai bao kia chắc chắn sẽ không dám làm gì cô đâu.
Dư San San nghe tiếng tút tút trong điện thoại thì hồi hộp đến mức nín cả thở.
Đầu dây bên kia vừa nghe máy, cô đã nó liến thoắng:
- Yên Nhi Yên Nhi!! Cứu tớ với! Nhạc Yên Nhi đang lái xe phải đạp phanh gấp.
San San? Sao thế? Yên Nhi, cậu với ông xã có rảnh không? Tớ bị bắt cóc! Có thằng biến thái nhốt tớ vào khách sạn không cho đi đây này!
- Cái gì cơ? Bắt cóc?! Nhạc Yên Nhi vừa nghe xong thì đã cất giọng cao đến tận quãng 8, xe đằng sau ra sức bóp còi còn không to bằng.
- Rốt cuộc thì có chuyện gì thế hả? Nhạc Yên Nhi hỏi dồn.
Dư San San không biết phải nói thế nào nữa, dù sao cũng không thể nói là cô đi thuê trai bao rồi bị người ta quấn lấy được đúng không? Thế là cô đành nói úp mở:
- Một lời khó nói hết, cậu cứ biết tên biến thái đó phiền toái và vô lý lắm là được.
Anh ta không cho tớ đi!
- Cậu đang ở đâu? Giờ tớ tới tìm cậu ngay đây! Dư San San báo địa chỉ xong còn dặn dò:
- Nhớ đưa cả thợ khóa đến, tên kia khóa trái cửa mất rồi.
Nhạc Yên Nhi đáp lời rồi xoay tay lái nguyên một vòng, bất chấp cả việc phải đi ngược chiều, hấp tập phóng tới khách sạn mà Dư San San nói.
Thợ khóa mau chóng mở cửa ra, Nhạc Yên Nhi lo lắng bất an, phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nhìn thấy Dư San San bị ngược đãi tàn tạ lao vào lòng mình.
Ai ngờ Dư San San lại ung dung nằm trên giường đọc tạp chí thời trang.
Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu mô tê gì cả.
- Cậu đang làm gì thế? Dư San San nhìn thấy Nhạc Yên Nhi thì hưng phấn nhảy xuống giường, rồi lao vào lòng ôm chặt lấy cô y như cô dự đoán:
- Yên Nhi, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tớ chờ cậu héo úa hết cả mùa xuân.
Tuy động tác thì đúng như dự đoán thật, nhưng mà kịch bản có phải thế đâu!
- Rốt cuộc thì chuyện này là sao hả? Nhạc Yên Nhi bất lực luôn.
- Ra ngoài rồi nói, ra ngoài rồi nói, đây không phải chuyện đùa đâu.
Dư San San đẩy Nhạc Yên Nhi đi thẳng ra ngoài, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.