Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 241: Thói Quen Nghề Nghiệp




Sáng sớm hôm sau.

Trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn thương vụ quốc tế thành phố A, Dư San San tỉnh rượu, mở mắt ra, thấy khung cảnh lạ hoắc thì ngây cả người.

Cô là ai? Đây là đâu? Chuyện gì xảy ra vậy? Ba câu hỏi triết học xoay mòng mòng trong đầu óc Dư San San mà không có đáp án, mãi đến khi thấy một người đàn ông đi ra từ gian phụ của phòng khách, thì cô mới nhớ lại chuyện đêm qua.

Cô uống say, rồi gặp tên MB này, sau đó cô bất tỉnh nhân sự.

- Đậu má, anh đưa tôi vào khách sạn làm gì? Anh cởi đồ của tôi phải không?! Anh đã làm gì tôi rồi? Phản ứng đầu tiên của Dư San San chính là lật chăn lên, khi nhìn thấy quần áo trên người mình đổi thành áo tắm thì cô bùng nổ ngay tức khắc.

- Móa nó!! Anh anh anh! Sao anh lại thế hả? Đàn ông đàn ang gì mà lại đi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn thế?! Đồ lưu manh! Vừa sáng sớm ngày ra đã bị người ta mắng như hắt nước vào mặt thì chẳng ai vui vẻ cả.

Bạch Kính Thần khoanh tay trước ngực rồi liếc xéo cô gái nọ.

- Đêm hôm qua cô nôn đầy ra người, chẳng lẽ cô định mặc nguyên quần áo hôi hám thế mà ngủ qua đêm à? Càng nói anh lại càng bực mình, tốt xấu gì anh cũng là cháu trai độc nhất của thủ trưởng, là đại thiếu gia của một tập đoàn khoa học công nghệ hiện đại, đã bao giờ phải làm công việc bẩn thỉu như thay đồ lau người cho con gái đâu? Nếu không phải cô nàng này đêm qua say không biết trời trăng gì rồi cứ khóc gọi mẹ mãi, làm cho anh thấy hơi đáng thương, thì anh đã mặc kệ cô rồi.

Thế mà Dư San San chẳng cảm kích gì cả:

- Nôn thì đã làm sao? Tôi van xin anh thay quần áo cho tôi chắc? Hơn nữa, ai cho anh tùy tiện đưa tôi vào khách sạn thế hả? Việc làm của anh là bắt cóc đấy anh có biết không? Tôi có thể tố cáo anh ra tòa đấy! Dư San San có thể lăn lộn trong giới phóng viên, lại còn là phóng viên nữ, thì cũng chẳng phải là loại hiền lành gì cho cam.

Bạch Kính Thần híp đôi mắt đen, nhìn đăm đăm vào cô gái trước mặt.

Anh điều tra ra cô chính là cô nàng to gan dám coi mình là trai bao mà lôi lên giường, rồi còn để lại cả tiền boa nữa chứ.

Sau khi điều tra rõ ngọn ngành thì Bạch Kính Thần bỗng nảy hứng thú với Dư San San.

Hôm qua anh biết Dư San San đến xã giao ở nhà hàng lớn nhất thành phố A, vốn định tìm cơ hội để trò chuyện với cô mấy câu, ai ngờ vừa mới gặp nhau cô đã lăn ra bất tỉnh rồi.

Dù gì thì cô cũng đã từng lên giường với anh, anh không thể bỏ mặc cô ở nhà hàng như vậy được đúng không? Anh đã có lòng tốt đưa cô về khách sạn, thế mà thái độ của cô thì thế này đây.

Bạch Kính Thần ở nhà mình là chủ nhân nói một là một, nói hai là hai.

Bây giờ anh cũng bực mình, chẳng buồn giải thích gì hết.

- Tôi thích đấy, cô làm gì được tôi? Dư San San nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ:

- Tôi nhớ hôm qua anh nói là anh đang tìm tôi đúng không? Anh tìm tôi làm gì? Chúng ta tiền trao cháo múc sòng phẳng rồi cơ mà, chẳng lẽ trai bao mấy người không có đạo đức nghề nghiệp hả? Giờ còn liên lạc riêng với khách nữa à? Tôi cảnh cáo anh nhé, anh đừng hòng lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, tôi làm truyền thông đấy, anh mà uy hiếp tôi thì tôi bóc phốt anh cho xem! Thực ra Dư San San vẫn hơi chột dạ.

Hôm đó là sinh nhật tuổi 23 của Dư San San, cô đi uống cùng mấy người đồng nghiệp đến say bí tỉ.

Đến lúc bị hỏi đến vấn đề sex thì mới lộ ra, cô đường đường là chị đại của cả tạp chí, thế mà vẫn còn chưa bóc tem.

Chị Trần ban biên tập cười đến là sâu cay:

- 18 tuổi chưa bóc tem còn nghe được, đằng này đến tận bây giờ mà em vẫn còn zin thì thành gái già mất rồi.

Thế là sau khi tàn cuộc, không hiểu mượn ở đâu ra mười lá gan, mà Dư San San bị cồn xông lên não dám chạy tới quán Bar lớn nhất thành phố A tìm trai bao! Nhân viên quán Bar giới thiệu mấy người, cô đều chê xấu.

Quản lý thấy phiền phức quá, mới bảo cô tự tìm người nào hợp mắt đi.

Thế rồi Bạch Kính Thần ngồi một mình trong Bar lọt vào mắt Dư San San, và chuyện sau đó thì khỏi nói cũng biết.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Dư San San còn đần ra, không ngờ cô lại trao lần đầu tiên của mình cho một tên trai bao thật.

Thế nhưng chưa kịp thương cảm thì cô lại ngộ ra một vấn đề kinh dị hơn nữa, đó là cô hết tiền rồi.

Cô đã dùng hơn nửa số tiền trong ví để mời bạn bè ăn cơm, chỉ còn vài tờ tiền lẻ, nhìn kiểu gì cũng thấy không xứng với giá của Bạch Kính Thần.

Dư San San chẳng còn cách nào khác, chỉ đành dốc đến đồng xu cuối cùng trong ví mình ra rồi xếp ngay ngắn ở đầu giường, sau đó vắt chân lên cổ chạy.

Cho nên bây giờ cô nghi ngờ là Bạch Kính Thần tìm mình để đòi trả thêm cho đủ “tiền boa”

lần trước đây.

Bạch Kính Thần bị Dư San San chọc tức suýt chết:

- Uy hiếp cô á? Cô thì có cái gì đáng để cho tôi uy hiếp nào? Ba trăm năm mươi tám tệ năm xu lẻ hai đồng mà cô bảo tiền trao cháo múc sòng phẳng á? Giá trị của gia đáng có thế thôi à? Mấy xu lẻ đó của cô đủ trả tiền phòng sao? Cô gái này không trả tiền thì thôi đi, Bạch Kính Thần anh lôi gái lên giường còn chưa tới mức thu tiền của gái.

Thế nhưng cô ta muốn trả tiền mà trả có chừng đó thì chẳng phải là khinh rẻ anh hay sao? Dư San San cũng gắt ầm lên:

- Tiền tiền tiền, không phải chỉ là mấy đồng tiền thôi à? Làm gì mà bám theo tôi mãi không buông thế! Nói đi, giờ anh muốn bao nhiêu tiền? Tôi cho anh là được chứ gì?

- Cho tôi? Cô trả được giá của gia chắc?! Bạch Kính Thần nói xong thì mới nhận ra nói thế khác gì nhận mình là trai bao? Thế là anh vội vàng “xì”

một tiếng đầy khinh miệt: Hừ, ai thèm mấy xu lẻ của cô! Đây có phải vấn đề tiền nong đâu! Đàn ông mặt dày như anh hơi bị hiếm đấy, chẳng qua tôi ngủ với anh một đêm thôi chứ có gì đâu, anh sung tôi sướng cả.

Anh làm cái nghề này rồi, ngủ một đêm thì gầy mất thịt hay sao mà anh cứ bám lấy tôi mãi thế? Anh định bắt tôi chịu trách nhiệm hay thế nào?! Dư San San vò đầu bứt tóc, không hiểu sao mình lại đi rước lấy cục phiền này vào người nữa.

Chẳng phải cô chỉ không muốn mình 23 tuổi mà vẫn còn nguyên tem nhãn thôi sao? Vào Bar tìm tình một đêm thì đã không lắm chuyện thế rồi.

Chỉ vì cô nghĩ mình chưa có kinh nghiệm gì, muốn tiêu tiền tìm người phục vụ dày kinh nghiệm một chút nên mới tìm trai bao mà.

Trai gái trưởng thành, đôi bên tình nguyện, thế mà cứ dính lấy không buông là sao?! Bạch Kính Thần nghe Dư San San nói xong thì hơi híp mắt rồi mỉm cười:

- Đúng, gia muốn cô phải chịu trách nhiệm! Dư San San nghe xong thì ngu cả người.

Chịu trách nhiệm? Chịu kiểu gì đây? Chẳng lẽ tên trai bao này muốn cưới cô luôn à? Điên hả? Anh ta không chê cô nghèo nhưng mà cô thì ngại anh ta chịch dạo trăm người đấy nhé! Dư San San còn lâu mới tin Bạch Kính Thần vừa ngủ với mình một đêm mà đã nhung nhớ khó quên, cô cảm thấy nhất định là anh ta chỉ định lừa tiền mình mà thôi.

Cô bèn nói với vẻ thấu hiểu:

- Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, anh vẫn cần tiền chứ gì? Khong sao, thương lượng dễ ấy mà, tôi cũng biết anh làm nghề này vất vả lắm, tôi không để anh thiệt đâu.

Nhưng mà bây giờ tôi không mang tiền, tôi về lấy được chứ? Khuôn mặt đẹp trai của Bạch Kính Thần biến thành màu gan lợn.

Anh tức không thở được:

- Đồ chết tiệt này, không biết nói gì thì câm ngay! Nói thì nói thế nhưng anh cũng chưa biết phải làm gì với cô, đánh không đánh được mà mắng chẳng nên lời.

Nhìn thấy Dư San San mấp máy đôi môi hồng tươi, đến chính Bạch Kính Thần cũng không biết mình bị làm sao mà lại cúi đầu, dùng môi mình chặn lên môi cô ấy.

Dư San San trợn tròn hai mắt, không ngờ tự nhiên anh lại làm vậy.

Cô sợ tới mức quên cả đẩy người ta ra.

Móa ơi! Gì thế này! Thói quen nghề nghiệp của anh hả?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.