Bạch Nhược Mai cười cay đắng:
- Đông Lục, không phải là em không tin anh, nhưng anh bên em lâu thế rồi, vậy mà em vẫn chỉ là vị hôn thê, em thậm chí còn chẳng có tư cách để so đo nữa.
Lâm Đông Lục hiểu ý Bạch Nhược Mai.
So đo tư cách gì, chẳng phải là tư cách làm vợ mình hay sao? Anh nhớ tới lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa Bạch Nhược Mai và Cố Tâm Nguyệt ở nhà họ Cố, lòng anh hiểu rõ vị hôn thê này chưa chắc là người vô tội trong việc mình mất trí nhớ.
Vậy nên sâu trong lòng mình, Lâm Đông Lục không muốn cưới cô ta khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng.
Nhưng bây giờ Bạch Nhược Mai đã nói trắng ra như vậy, nếu Lâm Đông Lục không làm một số việc để chứng tỏ thì rất khó khiến cô ta bình tĩnh lại.
Khuôn mặt Nhạc Yên Nhi bỗng lóe lên trong đầu anh.
Nhạc Yên Nhi hay Bạch Nhược Mai? Lâm Đông Lục rất nhanh đưa ra quyết định.
Anh ta trịnh trọng nắm chặt tay Bạch Nhược Mai, quỳ một chân xuống, chân thành nói:
- Anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần mình nên cầu hôn em vào lúc nào, có lẽ vì lo được lo mất quá nhiều nên cứ kéo dài mãi, đến mức em cảm thấy bất an, anh nghĩ mình không thể kéo dài thêm nữa rồi.
Bạch Nhược Mai thấy thế thì che miệng không dám tin, nước mắt lấp lánh trên khóe mắt.
Lâm Đông Lục giống như chàng hoàng tử đẹp trai trong truyện cổ tích, quỳ gối thẳng lưng, dịu dàng mỉm cười:
- Bây giờ anh chưa chuẩn bị nhẫn, anh chỉ muốn bày tỏ thái độ của mình, Nhược Mai, em có đồng ý lấy anh không? Câu nói này, Bạch Nhược Mai đã đợi một năm.
Cô ta nhào vào lòng Lâm Đông Lục, nước mắt như mưa:
- Em đồng ý.
Lâm Đông Lục ôm chặt Bạch Nhược Mai: Chiều nay anh sẽ đi mua nhẫn với em, sau đó chúng ta chọn ngày rồi đi đăng ký, được không? Được. Nghe thấy Bạch Nhược Mai đồng ý, Lâm Đông Lục khẽ nhắm mắt lại.
Từ lúc mới bắt đầu đã biết có ngày này, nhưng vì sao lòng vẫn trống rỗng? Dường như có thứ gì đó đã bị rút ra khỏi sinh mạng anh.
Lúc đồng ý cưới người phụ nữ trước mắt này, anh nhớ về giây phút hôn Nhạc Yên Nhi, cảm giác an tâm và thỏa mãn đó chưa bao giờ xuất hiện khi ở bên Bạch Nhược Mai.
Có lẽ về sau cũng không còn cơ hội nữa.
Lâm Đông Lục an ủi Bạch Nhược Mai một lúc lâu cô ta mới ngừng thút thít.
Những tin tức kia thì phải làm sao? Có ảnh hưởng xấu gì tới em không? Là tin giả thôi, lát nữa em sẽ tới công ty, bộ phận PR sẽ xử lý thỏa đáng, anh yên tâm. Lâm Đông Lục dịu dàng nhìn cô ta:
- Vậy thì tốt.
Hai người ôm nhau một lát, sau đó Lâm Đông Lục đi làm.
Bạch Nhược Mai tiễn anh ra cổng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt anh ta.
Về sớm nhé. Được. Hệt như một cặp vợ chồng ân ái.
Nhưng khi vừa đóng cửa, sắc mặt Bạch Nhược Mai lập tức trở nên lạnh băng.
Nhạc Yên Nhi! Lại là Nhạc Yên Nhi! Khi nãy đã mất bao nhiêu công sức, Bạch Nhược Mai mới có thể không nổi điên với Lâm Đông Lục.
Tất cả những lời anh ta nói Bạch Nhược Mai không tin một chữ nào! Nhưng không có cách nào cả, Lâm Đông Lục cuối cùng cũng đồng ý kết hôn với cô ta, nếu không bắt lấy cơ hội này, chỉ sợ sau này sẽ càng khó khăn.
Trong thời gian này, cô ta cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Đông Lục, thái độ càng ngày càng qua loa, càng lúc càng dễ thất thần, trong mắt mỗi lúc một thiếu dịu dàng, Bạch Nhược Mai có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Tất cả những điều này đều bắt đầu từ khi Nhạc Yên Nhi lấy Dạ Đình Sâm, nếu nói Lâm Đông Lục không có quan hệ gì với Nhạc Yên Nhi, Bạch Nhược Mai tuyệt đối không tin.
Cô ta vốn cho là Nhạc Yên Nhi lập gia đình sẽ cắt đứt liên lạc với Lâm Đông Lục, chẳng ngờ hai người họ lại dây dưa nhiều hơn, thậm chí còn lén lút gặp mặt.
Bạch Nhược Mai như một tên trộm, cầm thứ không phải của mình nên luôn lo được lo mất.
Trong đầu cô ta suy nghĩ ngàn vạn lần, ngồi trên salon một lát, tựa như đã quyết tâm, cô ta lấy di động, bấm số.
- Alo, tôi đây.
Kế hoạch trước đó của chúng ta có lẽ nên bắt đầu sớm.
...
- Chị Tô, chị uống nước không? Trợ lý rụt rè cười.
- Muốn uống nước thì tôi tự biết nói, không thấy tôi đang bận à, đừng làm phiền! Tâm tình Tô Phi hôm nay rất tệ.
Chuyện hôm qua cô ta đâm Nhạc yên Nhi thực sự bị lên báo, lại thêm chuyện đạo diễn tán dương tinh thần yêu nghề của Nhạc Yên Nhi, vậy nên dưới ngòi bút của phóng viên, hình tượng Tô Phi đã trở nên thiếu chính trực.
Mấy hôm nay lại không thể gọi cho Âu Duyên Tây, gọi thư ký thì cũng chỉ nhận được đáp án sếp đã xuất ngoại.
Không liên lạc được với gã khiến những tin tức này không thể xử lý, dư luận mỗi lúc một bất lợi với cô ta hơn.
Sáng nay, trước lúc quay, Tô Phi đã đăng weibo, dưới hình tự sướng mới nhất của cô ta bắt đầu có một đám antifan mắng mỏ.
"Chẳng biết là người mẫu gà rừng ở đâu ra mà có thể diễn vai quan trọng như vậy.
Diễn xuất kém thì tìm đóng thế đi, lại còn đâm Nhạc Yên Nhi bị thương.
Không có diễn xuất thì thôi, mặt mũi có khi cũng là giả, nhìn đã biết phẫu thuật thẩm mỹ rồi." Sau sự việc giữa Nhạc Yên Nhi và An Tri Ý, Nhạc Yên Nhi đã có thêm rất nhiều fan qua đường, bây giờ thấy một người mới đâm cô bị thương, lời lẽ của đám fan này hoàn toàn không kiêng nể gì.
Tô Phi căm giận muốn xóa bài đăng thì nhận được điện thoại của Bạch Nhược Mai.
Alo. Alo, tôi đây. Chị Nhược Mai, em sắp bị mắng đến chết rồi, phải làm thế nào bây giờ? Nói cho cùng, Tô Phi không phải người trong giới, hoàn toàn thiếu kinh nghiệm xử lý những chuyện này, chỉ có thể xin trợ giúp của Bạch Nhược Mai.
Bạch Nhược Mai làm gì có tâm tư nghĩ chuyện của Tô Phi, cô ta nói thẳng:
- Kế hoạch trước đó của chúng ta có thể phải thực hiện sớm.
Tô Phi sững người, vốn muốn từ chối nhưng nghĩ tới việc mình bị nhiều người chửi mắng như vậy đều là do Nhạc Yên Nhi, cô ta quyết tâm: Được, chị Nhược Mai, chị nói đi, em nghe chị. Kế hoạch lần trước tôi nói, cô còn nhớ không? Kế hoạch đó...
Nhớ, nhưng mà chị Nhược Mai này, như thế có thể sẽ làm chết người đấy. Chẳng lẽ cô không dám mạo hiểm một chút à? Nếu cô nhát gan vậy thì thôi, ngành giải trí khác với giới người mẫu của các cô, không phải nơi để cãi cọ suông, nếu cô muốn ở lại giới này, những chuyện như thế về sau sẽ không ít đâu.
Không chịu được thì mau về làm bà Âu của cô đi.
Bạch Nhược Mai cố ý khiêu khích Tô Phi.
Lời này đâm vào chỗ đau của cô ta, nếu có thể thuận lợi lên làm bà Âu thì cô ta còn phải liều mạng trong ngành giải trí thế này hay sao? Chẳng phải là do Tô Phi cảm thấy Âu Duyên Tây đã chán mình nên muốn tranh thủ được ít nào hay ít nấy để làm chuẩn bị cho ngày sau ư Tô Phi cắn răng, quyết cá chết lưới rách: Được, em làm. Việc này phải làm sạch sẽ, không cần tôi dạy cô chứ? Chị Nhược Mai, chị yên tâm, khi em làm người mẫu có quen vài người trong nghề, họ còn thiếu em một khoản tiền, sẽ giúp em.
Bạch Nhược Mai nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Vậy tôi chờ tin tốt từ cô.