Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Cực Phẩm

Chương 108: Chap-108




Chương 108: Một Cuộc Điện Thoại

Lâm Đông Lục ngồi trong xe, hút hết điếu này đến điếu khác.

Trước kia anh không nghiện thuốc lá, thế nhưng bây giờ anh đang rất đỗi kinh ngạc, tâm trạng vô cùng kích động, chỉ có thể dựa vào vị Nicotine mới có thể bình tĩnh lại một chút.

Nửa tiếng sau, trong gạt tàn trên xe đã đầy tàn thuốc, rốt cuộc anh cũng thấy một chiếc Aston Martin đi về phía nhà lớn Cố gia.

Cửa xe bên ghế phó lái chậm rãi hạ xuống, để lộ một gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn, tươi cười đẹp động lòng người.

Là Nhạc Yên Nhi! Lâm Đông Lục đang dựa lưng vào ghế ngồi ngay ngắn thẳng dậy.

Ỷ vào việc không ai thấy mình trong bóng tối, Lâm Đông Lục gần như dán mắt vào nhìn đăm đắm từng tấc da thịt trên khuôn mặt Nhạc Yên Nhi.

Chiếc Aston Martin đến ngày một gần, gương mặt cô gái ấy cũng ngày một rõ, Lâm Đông Lục cảm thấy trái tim mình đập dồn lên, không thể nào khống chế nổi.

Mãi cho đến lú… Lâm Đông Lục nhìn qua cửa sổ ghế phó lái, thấy Dạ Đình Sâm đang lái xe.

Ánh sáng mừng rỡ tắt ngấm trong khoảnh khắc, hư thể ngọn lửa đã tàn chỉ còn tro lạnh.

Anh quên mất, Nhạc Yên Nhi đã kết hôn rồi.

Trái tim run lên mãnh liệt, truyền đến đau đớn khiến cho anh hít thở không thông, làm cho anh khó lòng chịu đựng.

Một năm trước, anh căm ghét Nhạc Yên Nhi, đến bây giờ nó lại trở thành nguồn cơn của hết thảy đau lòng.

… Đã lâu lắm rồi Nhạc Yên Nhi không về nhà họ Cố, lần này về lại có cảm giác xa lạ.

Cô hạ cửa kính xuống, nhìn hai bên đường rồi chỉ đường cho Dạ Đình Sâm.

Chiếc Aston Martin dừng lại vững vàng trước cổng sắt lớn khắc hoa của nhà lớn Cố gia.

Dạ Đình Sâm bước xuống trước, vòng sang bên ghế phụ mở cửa cho Nhạc Yên Nhi, rồi hơi khom lưng xuống vươn tay về phía cô.

Vốn dĩ cảm xúc trong lòng Nhạc Yên Nhi đang bồn chồn bối rối.

Nhìn thấy bàn tay thon dài của Dạ Đình Sâm, cô do dự một lát nhưng vẫn đặt tay mình lên rồi ra khỏi xe.

Không biết có phải do căng thẳng quá hay không, mà đôi chân đi giày cao gót lại bước hụt, cả người Nhạc Yên Nhi hẫng một cái rồi ngã chúi vào lòng Dạ Đình Sâm.

Lồng ngực của Dạ Đình Sâm có cơ bắp rắn chắc nhưng da thịt vẫn cực kì mềm mại, ngã vào chẳng đau chút nào.

- Nóng lòng muốn yêu thương tôi đến thế cơ à? Dạ Đình Sâm không nhịn được mà bật cười trêu chọc.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên tai thì mặt đỏ lựng lên.

Cô vội vàng đẩy hắn ra rồi luống cuống toan đứng thẳng dậy.

Ai ngờ khuỷu tay Nhạc Yên Nhi bất cẩn động vào cửa xe, cánh cửa đóng sập lại, kéo theo cả góc váy của cô, thế là cô lại ngã vào lòng hắn.

Nhạc Yên Nhi loay hoay một chút, không biết ấn tay vào chỗ nào mà làm cho người đàn ông kia hít một hơi thật sâu.

Giọng nói của Dạ Đình Sâm cũng khàn đi:

- Đừng nghịch, cô đang muốn dụ dỗ tôi đấy à? Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế thì dừng khựng lại như bị ai điểm huyệt.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà thầm trợn trắng mắt.

Dụ dỗ hắn? Hắn tưởng chính mình còn là đàn ông bình thường đấy chắc? Thế nhưng ngoài mặt thì Nhạc Yên Nhi vẫn giữ cho hắn chút thể diện, không lên tiếng phản bác hắn làm gì.

Dạ Đình Sâm vòng tay ôm chặt eo Nhạc Yên Nhi, nâng cô dậy, rồi mở cửa xe kéo vạt váy của cô ra, cuối cùng lại đỡ cô đứng cho vững.

Một loạt động tác liền mạch như mây trôi nước chảy, Dạ Đình Sâm làm lại có vẻ cao nhã đẹp mắt vô cùng.

- Cảm ơn.

Nhạc Yên Nhi cúi đầu nói cảm ơn với vẻ hơi xấu hổ.

Dạ Đình Sâm không đáp lời, mà chỉ nắm lấy tay và nâng đỡ cô.

Nhạc Yên Nhi mặc váy, đêm đầu hạ vẫn còn hơi se lạnh làm cho bàn tay cô cũng lạnh đi.

Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh lại mang đến cho cô hơi ấm.

Hai người mới đi được mấy bước, còn chưa vào đến cổng lớn của nhà họ Cố thì điện thoại của Nhạc Yên Nhi bỗng reo lên.

Nhạc Yên Nhi lấy điện thoại ra khỏi túi, nhìn thấy tên Cố Tâm Nguyệt nhấp nháy trên màn hình thì do dự một chút nhưng vẫn nhấc máy.

Giọng nói của Cố Tâm Nguyệt vang lên bên tai cô, vẫn mang cái vẻ trào phúng sâu cay trước sau như một:

- Nhạc Yên Nhi, tôi đánh giá thấp cô rồi.

Cô nói cô đã kết hôn, người hôm nay cô đưa đến không phải chính là gã mà cô gọi là chồng đấy chứ? Cố Tâm Nguyệt đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng hai, cười lạnh nhìn hai người bên dưới qua một tấm rèm.

Nhạc Yên Nhi cau mày, nhưng ngại có Dạ Đình Sâm ở bên cạnh nên không muốn nhiều lời với Cố Tâm Nguyệt.

- Cô muốn nói cái gì? Nếu muốn mỉa mai cô thì chờ cô vào nhà họ Cố rồi có khối thời gian, cô ta cố tình gọi điện trước, chắc chắn là có mục đích gì đó khác.

Quả nhiên, Cố Tâm Nguyệt nói:

- Tôi thấy trí nhớ của cô không tốt nên cố ý nhắc nhở cô một chút thôi, cô đã quên hết quá khứ đen tối một năm trước của mình rồi à? Lúc đó cô làm chuyện gì, có lẽ là cô không nhớ, thế nhưng mà tôi thì vẫn nhớ như in bộ dạng xấu xí nực cười của cô đấy.

Chẳng lẽ cô không sợ chồng cô biết những chuyện đó hay sao mà dám đưa anh ta tới đây? Một năm trước.

Sau khi Cố Tâm Nguyệt nói ra ba chữ này thì Nhạc Yên Nhi khựng lại.

Thế rồi Cố Tâm Nguyệt phát một đoạn ghi âm.

Nhạc Yên Nhi vừa nghe thấy thì thân thể đã run lên nhè nhẹ, đôi tay lại càng trở nên lạnh lẽo, lòng bàn tay túa cả mồ hôi.

Dạ Đình Sâm đang nắm tay Nhạc Yên Nhi lập tức cảm nhận được thay đổi nơi cô, hắn quay đầu lại, nhướn mày nhìn cô, nghi hoặc.

- Cô sao thế? Có chuyện gì à? Dạ Đình Sâm nhíu chặt đôi mày rồi hỏi với vẻ quan tâm.

Thấy vẻ mặt khác thường của cô, hắn cũng đoán được cuộc điện thoại kia có vấn đề, bèn tiến lên một bước định lấy chiếc điện thoại trong tay cô.

Không ngờ Nhạc Yên Nhi lại gạt tay hắn ra rồi lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhạc Yên Nhi cúp máy rồi hít sâu một hơi.

Trong đáy mắt cô tràn ngập bất an.

Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng:

- Dạ Đình Sâm, để tôi tự đi gặp ông nội, anh vào trong xe chờ tôi một chút được không? Tôi mang quà vào chào ông một tiếng rồi sẽ ra ngay.

Dạ Đình Sâm thu hết phản ứng của cô vào trong mắt.

Bị phản ứng bất ngờ của cô chọc giận, mắt hắn lóe lên ánh nhìn lạnh lùng:

- Ai gọi cho cô? Rốt cuộc là ai mà lại có thể khuấy đảo cảm xúc của Nhạc Yên Nhi chỉ trong vài phút ngắn ngủi, làm cho cô sợ hãi đến mức run lên lẩy bẩy thế này? Thân mình mảnh khảnh kia run lên trong gió đêm, khiến cho hắn đau lòng.

Nhạc Yên Nhi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cố sức như thể đang siết lấy Cố Tâm Nguyệt.

Cô hít một hơi rất sâu, như thể làm vậy thì có thể nuốt hết đau đớn đang dâng trào nơi cuống họng.

Cô không thể nào ngờ được Cố Tâm Nguyệt lại vô sỉ đến mức độ quay lại cảnh tượng năm đó rồi nắm lấy như nắm thóp cô.

Thì ra những chuyện cũ cô coi như mây bay gió thoảng kia lại là kiếm sắc trong tay kẻ khác, lúc nào cũng có thể thẳng vào lồng ngực cô.

Những kí ức khó lòng chịu nổi chen chúc tràn tới, phá tan chút dũng khí mà cô vất vả lắm mới tích lũy nổi, khiến cho cô cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, suýt nữa thì không đứng vững được mà ngã quỳ xuống đất.

Dạ Đình Sâm nhìn sắc mặt ngày càng tái đi của cô, nỗi lo lắng đượm đầy ánh mắt mà chính hắn cũng không nhận ra.

- Dạ Đình Sâm, anh chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay.

Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, nét khẩn cầu yếu đuối trong mắt cô khiến cho hắn phải dừng lại, không đuổi theo nữa.

Sau đó Nhạc Yên Nhi không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong cánh cổng của nhà lớn Cố gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.