Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 90: Chỉ là… vẫn xấu tính!




“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ gật đầu rồi nói: “Người của tôi đã điều tra được rất nhiều chuyện linh tinh, lúc đó tôi không quan tâm đến Bạch Hải Đường lắm nên mặc dù đã phát hiện ra những điểm nghi này nhưng tôi lại không điều tra sâu hơn. Có điều tối nay bà ta cứ muốn nhảy ra nói xấu em cho bằng được, tôi nhớ đến những điểm nghi đó nên đã lôi ra, làm bà ta xấu mặt.”

Anh dừng lại một lúc rồi ngoảnh đầu nhìn sang Đường Dạ Khê, cười với vẻ hơi xấu xa rồi nói: “Nếu như đã có ý làm xấu mặt bà ta thì cần có chứng cứ gì chứ?”

Đường Dạ Khê: “…”

Anh đã thắng rồi!

“Hơn nữa, tôi thấy, chín mươi phần trăm là đã bị tôi đoán trúng.” Cố Thời Mộ chậm rãi nói: “Vì muốn làm xấu mặt bà ta, tôi đã xâu chuỗi những điểm nghi đó lại, thêu dệt nên một câu chuyện, rồi xem phản ứng của bà ta, câu chuyện mà tôi bịa ra rất sát với thực tế.”

“Ừm.” Đường Dạ Khê nói: “Tôi cũng thấy như thế.”

“Tối nay, e rằng người bố hờ và mấy ông anh hờ đó của em sẽ phải khó ngủ rồi đây.” Giọng của Cố Thời Mộ vô cùng vui vẻ.

Đường Dạ Khê: “…”

Cô không nhìn nhầm, cậu chủ này rất thích tìm niềm vui trên nỗi đau của người khác.

“Ngủ đi, đừng nghĩ nữa.” Cố Thời Mộ nói: “Tìm chứng cứ là chuyện của bố con Ôn Minh Viễn, em không cần phải bận tâm. Nếu như đã tìm được điểm nghi cho mối thù giết vợ và mối thù giết mẹ, thì dù cho bố con Ôn Minh Viễn có phải lật tung cả thế giới lên cũng phải điều tra cho ra sự thật.”

“Ừm.” Đường Dạ Khê nói: “Ngủ ngon.”

Cố Thời Mộ cũng nói “Ngủ ngon.”

Sau khi hai người họ chúc nhau ngủ ngon thì vẫn mãi không ngủ được, nhưng lại không có ai nói thêm lời nào.

Đường Dạ Khê nằm im lặng một lúc lâu, cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng lim dim ngủ thiếp đi.

AzTruyen.net

Cô ngủ một giấc rất sâu và rất yên tâm.

Lúc cô tỉnh giấc, Cố Thời Mộ vẫn còn chưa thức.

Đường Dạ Khê ngoảnh đầu nhìn sang một người lớn và hai người nhỏ ở bên cạnh thì trong lòng chợt có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Ông Cố nói Đường Tiểu Sơ là bản sao của Cố Thời Mộ lúc còn nhỏ, gần như giống hệt với anh lúc đó, ông còn nói, Đường Tiểu Thứ trông rất giống với người mẹ đã mất của Cố Thời Mộ.

Nhưng nhìn kĩ lại thì thật ra hai đứa trẻ đều rất giống với Cố Thời Mộ ở hiện tại.

Hai đứa trẻ nằm bên cạnh Cố Thời Mộ giống như Cố Thời Mộ bản thu nhỏ.

Nếu như người lạ nhìn thấy họ đứng chung với nhau thì chắc vừa nhìn là nhận ra ngay họ là bố con ruột.

Cô bất giác thấy cảm phục sự kỳ diệu của quan hệ huyết thống.

Trong năm năm qua, bất luận là không gian hay là thời gian thì Tiểu Sơ, Tiểu Thứ và Cố Thời Mộ đều không có bất cứ sự tiếp xúc nào, nhưng họ vẫn cứ giống nhau như thế.

Mà cô… rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì với Cố Thời Mộ nhưng bây giờ lại cùng Cố Thời Mộ có hai đứa con vừa giống cô lại vừa giống với anh…

Lúc cô đang nhìn ba bố con chằm chằm đến mất hồn thì bỗng dưng thấy Cố Thời Mộ mở mắt ra.

Cô giật mình, vội vã đưa mắt nhìn sang Đường Tiểu Sơ.

Cố Thời Mộ nhìn cô, rồi lại nhìn hai đứa con đang nằm bên cạnh mình và vui vẻ mỉm cười, nói: “Chào buổi sáng.”

Đường Dạ Khê bối rối, vén mấy sợi tóc rơi lên và đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Không biết việc cô nhìn lén người ta có bị người ta phát hiện hay không.

Cố Thời Mộ ngồi dậy, cúi đầu nhìn hai đứa con rồi nói: “Để bọn nhỏ ngủ tiếp đi.”

Đường Dạ Khê suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Tối qua bọn trẻ ngủ rất muộn, để bọn trẻ ngủ cho đủ giấc, trẻ con đang đà phát triển, không thể thiếu ngủ được.”

“Ừm, tôi cũng nghĩ như thế.” Cố Thời Mộ ngồi dậy, bước xuống đất và nói: “Vậy chúng ta xuống lầu ăn sáng thôi, tiện thể xem tin tức buổi sáng của nhà họ Ôn luôn.”

Đường Dạ Khê: “…”

Cô bỗng nhớ đến một câu nói: “Xem náo nhiệt không chê lớn chuyện!”

Cậu chủ của nhà họ Cố này trông rất đạo mạo, giống như thần tiên giáng xuống trần, khí chất nho nhã, tôn quý, khí thế cũng chẳng khác gì vương giả, vô cùng uy phong, nhưng tính cách thì thật là… Không xứng với tướng mạo chút nào.

Xấu ơi là xấu!

Cô cạn lời, lắc đầu rồi nói: “Anh đi đi, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thức dậy mà không thấy tôi thì sẽ sợ hãi.”

“Em quên rồi sao?” Cố Thời Mộ quay đầu nhìn sang cô rồi nói: “Bây giờ em đã không còn ở một mình nữa rồi, gọi Cố Cận và Cố Tửu đến trông chừng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi.”

Đường Dạ Khê: “Vậy được không?”

Cố Thời Mộ vừa thay quần áo vừa chậm rãi nói: “Khê Khê, em phải thích nghi với cuộc sống này. Sau này, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không chỉ là con trai của mình em nữa, bọn nhỏ còn là cậu chủ nhỏ của nhà họ Cố, Cố Cận và Cố Tửu là vệ sĩ riêng của chúng, hãy để cho họ và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ làm quen với nhau, như vậy sẽ tốt cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, còn có em nữa.”

Cố Thời Mộ nhìn sang Đường Dạ Khê, nói: “Em cũng nên có không gian riêng của mình, không thể cứ ở mãi quấn lấy các con, nếu không, đến lúc Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi học thì em sẽ thấy rất cô đơn và trống trải đấy.”

Đường Dạ Khê: “…”

Cố Thời Mộ thật biết ăn nói.

Chỉ là… vẫn xấu tính!

Gì mà cô đơn và trống trải?

Cô có văn phòng làm việc, có sự nghiệp riêng của mình, sao có thể vì con trai đi học mà thấy cô đơn và trống trải được?

Cô nói không lại Cố Thời Mộ, cảm thấy Cố Thời Mộ nói cũng có lý nên đã rút điện thoại, gọi cho Cố Cận và Cố Tửu.

Chắc vì hôm qua chật vật cả ngày vô cùng mệt mỏi, lại còn ngủ trễ nữa nên dù cô và Cố Thời Mộ nói chuyện với nhau rất rôm rả nhưng hai cậu nhóc vẫn ngủ say, không có chút phản ứng gì.

Cố Cận và Cố Tửu nhanh chóng lên lầu.

Sau khi Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê rửa mặt, súc miệng, thay quần áo xong thì cùng nhau rời khỏi phòng. Cố Cận và Cố Tửu vào trong, thay họ ở bên cạnh Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.

Sau khi hai người họ rời khỏi phòng thì xuống lầu, đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách, năm bố con Ôn Minh Viễn đều đang có mặt.

Năm bố con họ nhìn thấy Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đến thì đứng dậy chào đón.

“Bố, anh.” Đường Dạ Khê chào năm bố con Ôn Minh Viễn.

Vì có tới bốn người anh nên cô không chào từng người một mà chào chung một tiếng “anh”.

“Khê Khê dậy rồi à? Tối qua ngủ có ngon không?” Ôn Minh Viễn nhìn sang Cố Thời Mộ và nói: “Còn có cậu Cố nữa.”

“Rất ngon.” Đường Dạ Khê nói: “Tiểu Sơ và Tiểu Thứ vẫn còn đang ngủ… Bố, bố và các anh cả đêm không ngủ sao?”

Năm bố con họ đều mặc quần áo của ngày hôm qua, đã một đêm trôi qua, quần áo đã có nếp nhăn, khí sắc của họ cũng không tốt, vừa nhìn là biết đã mất ngủ cả đêm rồi.

“Ừ.” Ôn Minh Viễn làm động tác mời rồi nói: “Ngồi đi, A Triệt, xuống bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng đi.”

Ôn Huyền Triệt đứng dậy.

Ôn Minh Viễn hỏi Đường Dạ Khê: “Khê Khê, hai đứa nhỏ thích ăn món gì?”

“Bọn nhỏ ăn gì cũng được ạ.” Đường Dạ Khê nói: “Sao cũng được, bọn nó không kén chọn đâu.”

Ôn Minh Viễn nhìn sang Ôn Huyền Triệt và nói: “Vậy thì làm thêm mấy món lạ lạ, bảo nhà bếp làm mấy món trẻ con thích ăn, làm mấy món mà họ giỏi nhất ấy.”

Ôn Huyền Triệt gật đầu, “dạ” một tiếng rồi đi về phía nhà bếp.

Đường Dạ Khê hỏi Ôn Minh Viễn: “Bố, chuyện của bà nội đã điều tra đến đâu rồi? Đã tìm được chứng cứ chưa?”

“Tìm được rồi.” Khuôn mặt ôn hòa của Ôn Minh Viễn bỗng dưng trở nên lạnh lùng, ông nói: “Bố và các anh của con đã tìm Thôi Hân Đồng đến, thẩm vấn cô ta suốt cả đêm. Cô ta là một tên nhát gan, không chịu khổ được, các anh con mới hù có mấy câu thì cô ta đã khai hết ra rồi.”

“Vậy…” Đường Dạ Khê liếc nhìn Cố Thời Mộ rồi nói: “Giống như Thời… Thời Mộ đã nói sao?”

Cũng không biết cô bị làm sao nữa, mỗi lần gọi đến cái tên Cố Thời Mộ là sẽ rất không tự nhiên, cứ lắp ba lắp bắp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.