"Rất quan trọng!" Cố Thời Mộ nói: "Cái trước nghe có vẻ như tôi là một người bố rất có trách nhiệm, trong khi cái sau khiến người ta nghe như tôi là một kẻ cặn bã! Tôi là người làm bố nên lý ra phải là tôi phải tìm thấy chúng, không phải chúng tìm được tôi. Tôi không muốn khiến cho các con trai của tôi cảm thấy tôi là một người bố vô trách nhiệm!"
Đường Dạ Khê: "... Chỉ cần anh vui vẻ là được!"
Cố Thời Mộ muốn nói thêm gì đó, quản gia đã bước nhanh tới: "Cậu chủ, mợ chủ, chủ tịch Ôn và tổng giám đốc Ôn đến ạ."
Cố Thời Mộ nhìn về phía Đường Dạ Khê, cong môi nói: "Tôi đoán là kết quả giám định quan hệ huyết thống đã có rồi."
“Nhanh như vậy sao?” Đường Dạ Khê kinh ngạc.
"Ừm." Cố Thời Mộ nói: "Nhiều tiền thì làm gấp trong mấy tiếng là đã có kết quả rồi, chuyện bình thường thôi."
Đường Dạ Khê: "... Ồ."
Người này vừa làm giám định quan hệ huyết thống với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của cô, chắc chắn là người có kinh nghiệm, nhất định anh nói đúng.
Cố Thời Mộ nhìn quản gia: "Mời vào đi."
Một lúc sau, Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương được mời vào phòng khách.
Ông Cố có thói quen nghỉ trưa nên không ai thông báo cho ông.
Sau khi Cố Thời Mộ, Đường Dạ Khê, Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương phân chủ khách ngồi vào chỗ, người hầu bắt đầu phục vụ trà.
Ôn Minh Viễn không có lòng dạ nào mà uống trà. . Đọc thêm nhiều truyện ở — ТRU Mtruyen.V N —
Ông nhìn Đường Dạ Khê, trong lòng cảm thấy khó chịu như sông cuộn biển gầm.
Kết quả giám định quan hệ huyết thống đã có.
Cuối cùng đã xác định được Đường Dạ Khê là con gái ruột của ông và vợ ông!
AzTruyen.net
Đây là con gái của ông!
Xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo hơn người, nhưng từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, chịu bao gian khổ.
Nếu năm đó không có chuyện Đường Cẩm Địch tình cờ cứu con gái ông một mạng thì có lẽ con gái ông đã sớm không còn trên đời này.
Hơn nữa còn rời khỏi thế giới này bằng cách đau khổ và nhục nhã nhất.
Năm đó, những người có ý đồ làm nhục con gái ông đến chết có phải là do Đường Linh Lung cố ý ra lệnh không?
Chỉ cần nghĩ như vậy, sự kích động muốn giết người lại trào dâng trong lòng ông.
Ông hận không thể chém Thái Học Minh và Đường Linh Lung ra thành từng mảnh.
Sao họ dám đối xử với con gái ông như vậy?
Khinh người quá đáng!
Trong lòng ông đầy ắp những suy nghĩ, thống khổ, phẫn nộ, xót xa, thiết tha, các loại cảm xúc trộn lẫn khiến hốc mắt ông đỏ hoe.
Ông nhìn Đường Dạ Khê, run giọng nói: "Khê Khê, kết quả giám định quan hệ huyết thống đã có rồi. Con... quả thật là con gái ruột của bố và mẹ con!"
Đồng thời Ôn Huyền Dương đưa một phần tài liệu cho Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê nhận lấy, không xem kỹ mà trực tiếp lật đến trang cuối xem kết quả giám định.
Đúng vậy.
Cô là con gái ruột của Ôn Minh Viễn!
Mọi chuyện đã có kết quả!
Các con trai của cô đã có bố và trở thành những đứa con hợp pháp. Còn cô cũng không còn là một đứa con gái của một người con riêng nữa.
Tất cả đều là chuyện vui!
Về sau, cô và các con trai của cô có thể thẳng lưng ưỡn ngực mà làm người!
"Thật tốt quá!" Cô đưa kết quả giám định cho Cố Thời Mộ xem, không thể che giấu được sự sung sướng và sự phấn khích không thể nói thành lời trong lòng: "Về sau Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ không bao giờ bị người ta xem thường, bị người ta khinh bỉ chỉ vì thân thế của tôi nữa! Thật sự quá tốt rồi!"
Cố Thời Mộ nhìn lướt qua kết quả giám định, thản nhiên nói: "Em nghĩ nhiều quá rồi. Con trai của Cố Thời Mộ tôi thì có ai dám xem thường, ai dám khinh bỉ cơ chứ?"
Đường Dạ Khê: "... Người ta không dám nói trực diện nhưng cũng sẽ nói sau lưng mà! Nhưng bây giờ thì sẽ không nữa. Tôi không phải là con gái ngoài giá thú. Tiểu Thứ và Tiểu Thứ càng không liên quan gì tới Đường Linh Lung. Tôi và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ sẽ không phải bị bắt nạt và nhục mạ vì Đường Linh Lung nữa!"
Lời nói của Đường Dạ Khê không phải cố ý, nhưng người khác lại không nghĩ thế.
Ôn Minh Viễn chỉ cảm thấy từng lời nói của Đường Dạ Khê giống như một mũi dao sắc bén, đâm vào tim ông một cách hung hãn.
Nước mắt lượn quanh trong hốc mắt, ông cố gắng mở to mắt mới kìm được những dòng nước mắt.
Là ông vô dụng!
Ông đường đường là gia chủ nhà họ Ôn nhưng không bảo vệ được con gái của mình.
Con gái mềm mại như nụ hoa của ông lại phải lưu lạc bên ngoài, bị người ta xem thường và bắt nạt.
Là lỗi của ông.
Tất cả là lỗi của ông!
“Xin lỗi...” Mắt ông đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Khê Khê… Xin lỗi, đều là lỗi của bố… Bố không phát hiện âm mưu của Đường Linh Lung, không thể bảo vệ con thật tốt. Bố xin lỗi... thực sự xin lỗi..."
"Không sao đâu." Đường Dạ Khê lắc đầu: "Con không trách người, người cũng là bị hại thôi."
Có cha mẹ nào bằng lòng để con gái mình bị người khác thay thế đâu chứ?
Cô tin rằng Ôn Minh Viễn cũng thống khổ không kém cô ngay khi biết được sự thật.
Thậm chí còn hơn cô.
Dẫu sao thì Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh có danh là cặp vợ chồng đằm thắm.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Người Ôn Minh Viễn yêu chắc chắn là kết tinh tình yêu của vợ chồng ông chứ không phải đứa con được tráo đổi một cách tùy tiện.
Ôn Minh Viễn đã biết Đường Dạ Khê rất nhiều năm.
Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Đường Dạ Khê nhưng ông biết cô rất xinh đẹp, có năng lực và bản lĩnh tốt, cô đã chỉnh trang lại một văn phòng đổ nát bị tách ra khỏi nhà họ Đường khi ông cụ tài giỏi xuất sắc qua đời, thật sự vô cùng xuất sắc.
Nhưng hôm nay ông mới biết Đường Dạ Khê không chỉ xinh đẹp, có năng lực, mà còn tốt bụng, điềm đạm và bao dung.
Cô bị oan khuất nhiều năm như vậy, nhưng trên mặt cô không có một chút gì gọi là không cam lòng và oán hận.
Cô giống như một thung lũng trống trải, lặng lẽ nở hoa, ấm áp và yên tĩnh.
Đây mới là con gái ruột của Ôn Minh Viễn ông!
Một cảm giác tự hào và vui vẻ tự nhiên nảy sinh trong lòng ông.
Ôn Minh Viễn nóng lòng muốn lập tức nắm tay cô và tuyên bố với cả thế giới rằng cô gái tên Đường Dạ Khê này mới chính là con gái ruột của Ôn Minh Viễn ông!
Cô mới là viên ngọc sáng của nhà họ Ôn, là công chúa nhỏ duy nhất!
Từ nay về sau, cô sẽ là một phần không thể thiếu của nhà họ Ôn, vinh quang phú quý của nhà họ Ôn đều liên quan đến cô.
“Khê Khê, về nhà với bố đi!” Ông nhìn Đường Dạ Khê, ánh mắt vừa kích động vừa háo hức: “Tim của mẹ con không tốt lắm. Tin tức con mới là con gái ruột của bố và mẹ con, bố vẫn chưa dám nói cho mẹ con biết, sợ mẹ con kích động quá mà chịu không nổi. Khê Khê, con về nhà với bố, bố sẽ nắm tay con và nói sự thật cho mẹ con biết. Mẹ con nhìn thấy con hiểu chuyện, xuất sắc như vậy, con lại ở ngay trước mắt bà, tiếp xúc, trấn an bà ấy thì có khi bà ấy sẽ dễ dàng chấp nhận hơn. Con thấy được không?"
Đường Dạ Khê do dự một lát, sau đó gật đầu: "Con nghe lời người."
“Ngoan, ngoan lắm!” Chủ tịch tập đoàn Ôn thị từ trước đến nay nổi tiếng điềm đạm, nho nhã giờ lại kích động nhìn Đường Dạ Khê, kích động đến mức suýt chút nữa không kiềm chế được.
Cố Thời Mộ hơi nhíu mày, hỏi Ôn Minh Viễn: "Đi Ôn Thành?"
"Đúng." Ôn Minh Viễn nói: "Ôn Thành cũng liền với Dạ Đô, hơn nữa tôi đến bằng máy bay riêng, thời gian khởi hành và hạ cánh chỉ mất một giờ đồng hồ thôi, rất nhanh!"
"Ồ..." Cố Thời Mộ nói: "Khê Khê, Tiểu Sơ, Tiểu Thứ và tôi ngồi chung một máy bay."
Chẳng phải chỉ là máy bay riêng thôi sao, ai mà không có, khoe khoang gì chứ?
Ôn Minh Viễn: "..."
Đường Dạ Khê: "..."
Cô quay lại nhìn Cố Thời Mộ: "Anh cũng đi à?"
"Đương nhiên." Cố Thời Mộ nhàn nhạt nhìn cô: "Là chồng của em, là bố của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ con em, kẻo mẹ con em bị người ta bắt nạt."
Đường Dạ Khê: "... Thật ra, tôi chỉ muốn hỏi... công ty của anh có ổn không?"