Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 282: Thỉnh cầu




“Chúng tôi đồng ý!” Bố Chu đột nhiên lên tiếng: “Chúng tôi đồng ý với điều kiện của bà.”

“Tôi không đồng ý!” Chu Tư Nam tức giận giậm chân: “Tôi không có nhiều tiền như vậy!"

“Con có bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu, phần còn lại bố mẹ sẽ giao ra giúp con.” Bố Chu mệt mỏi nói: “Nếu con không muốn ngồi tù thì con hãy thành thật ngoan ngoãn cho bố. Nếu con muốn ngồi tù thì bố mẹ sẽ không quan tâm nữa."

Chu Tư Nam nghiến răng, không nói nữa.

Đúng là cô ta vẫn sợ phải vào tù ngồi.

“Mẹ, con muốn ly hôn với cô ta!” Hạ Mậu Thịnh quỳ bên giường bệnh, nghẹn ngào nói: “Cô ta hại mẹ thành như thế này, con nhất định phải ly hôn với cô ta!"

"Con đó..." Bà Hạ nhắm mắt lại, không mở ra: "Con là do mẹ sinh, trên đời này không ai hiểu rõ con hơn mẹ. Con không phải người xấu, nhưng là người mềm tai, bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành thì con sẽ không có chủ kiến gì nữa... Bây giờ con nói rất chắc chắn, nhất định sẽ ly hôn với Chu Tư Nam. Chờ Chu Tư Nam dẫn con trai con gái tới khóc lóc trước mặt con, van xin lạy lục thì con sẽ thay đổi quyết định của mình..."

"Không, con sẽ không." Hạ Mậu Thịnh lắc đầu nguầy nguậy: "Mẹ, con có thể thề, con..."

“Con thề cũng vô ích,” Bà Hạ ngắt lời anh ta: “Được rồi, đừng nói nữa, dù sao thì Thần Thần và Lộ Lộ đều vô tội, mẹ không muốn khiến chúng có cha không mẹ, hoặc có mẹ không cha. Chỉ cần Tiểu Tự có một cuộc sống tốt, mẹ không quan tâm con và Chu Tư Nam giày vò nhau thế nào."

Nghĩ đến con trai con gái thông minh, hoạt bát đáng yêu của mình, Hạ Mậu Thịnh há hốc mồm, không còn gì để nói.

"Chuyện của con và Chu Tư Nam, các con phải tự giải quyết đi." Bà Hạ nói tiếp: "Nhân lúc mẹ còn sống, con và Chu Tư Nam hãy đưa Tiểu Tự đi làm thủ tục chuyển nhượng căn nhà, còn có ba trăm vạn tệ..."

AzTruyen.net

Bà lao lực mở mắt ra nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Luật sư Đường, Tiểu Tự còn quá nhỏ để làm thẻ ngân hàng, phiền cô cho số thẻ ngân hàng của cô, để Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam chuyển khoản ba trăm vạn tệ vào thẻ ngân hàng của cô."

“Bà điên rồi à?” Chu Tư Nam không khỏi hét lên: “Hạ Mậu Thịnh là con trai ruột của bà, bà không tin con trai ruột của bà, lại đi tin một người ngoài! Bà lại bảo con trai ruột của bà chuyển khoản tiền vào thẻ ngân hàng của một người ngoài. Bà, bà bị người ta tẩy não rồi sao?"

“Cô nói đúng, tôi không tin Hạ Mậu Thịnh, bởi vì nó không xứng với sự tin tưởng của tôi.” Bà Hạ lạnh lùng nhìn về phía cô ta: “Nơi này không đến lượt cô nói chuyện, hay cô muốn đi tù?"

"Bà..." Chu Tư Nam tức giận.

Mẹ Chu giật mạnh quần áo của cô ta, lắc đầu với cô ta.

Chu Tư Nam tức giận đến sắp hộc máu.

Ngôi nhà mà cô ta và Hạ Mậu Thịnh đang ở hiện được mua khi cô ta và Hạ Mậu Thịnh kết hôn. Khoản thế chấp chỉ mới được trả hết trong năm nay, giá nhà đã tăng hơn gấp đôi so với khi cô ta mua rồi. Hơn nữa, lúc trước khi mua nhà, là bố mẹ cô ta đã cho mượn tiền, bằng không một con ma nghèo như Hạ Mậu Thịnh làm sao có thể mua được một căn nhà tốt đến thế ở Dạ Đô?

Bây giờ lại bảo cô ta giao nhà cho Hạ Lăng Tự, dựa vào đâu chứ?

Sao cô ta lại tiện tay đẩy bà già chết bầm kia một cái chứ?

Nếu không phải bà già chết bầm kia lấy việc ngồi tù ra uy hiếp, bất luận như thế nào, bất kể vì điều gì, cô ta cũng sẽ không thể nào giao nhà của mình cho thằng con hoang Hạ Lăng Tự đó!

Cô ta tự nhận mình là một phần tử trí thức, là một thục nữ có tu dưỡng, có giáo dục, không phải người cùng một tầng lớp với bà Hạ. Nhưng cô ta đã bị bà Hạ chọc giận đến mức hung ác rồi, trong lòng đã mắng nhiếc bà bằng những lời lẽ khó nghe vô cùng.

Chỉ tiếc là cô ta chỉ dám mắng trong lòng chứ ngoài miệng không dám nói gì.

Ai bảo cô ta có nhược điểm bị bà già chết bầm kia bắt được chứ.

Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta sẽ không bỏ qua cho Hạ Lăng Tự!

Chờ bà già chết bầm kia chết đi, chẳng phải Hạ Lăng Tự vẫn rơi vào tay cô ta sao?

Chờ thêm một năm rưỡi nữa, những người xung quanh đều quên mất chuyện hôm nay, cô ta sẽ luôn có cách dỗ dành lấy lại nhà cửa và tiền tiết kiệm từ trong tay Hạ Lăng Tự.

Cô ta là một người trưởng thành đã nhận được nền giáo dục cao cấp, còn phải lo lắng không trị được một thằng nhãi con bảy, tám tuổi nữa ư?

Về phần Hạ Mậu Thịnh, cô ta hoàn toàn không lo lắng.

Bà Hạ nói rằng bà là người hiểu rõ Hạ Mậu Thịnh nhất, nhưng cô ta cũng không kém cạnh bà Hạ.

Mặc dù cô ta không thích những gì bà Hạ nói, nhưng có một câu nói của bà rất đúng.

Hạ Mậu Thịnh rất mềm tai.

Đừng nhìn Hạ Mậu Thịnh đang bị bà Hạ mắng mỏ mà nghiêng về phe bà Hạ, giống như bà Hạ bảo anh ta làm gì thì anh ta sẽ làm cái đó. Nhưng chờ bà Hạ chết đi rồi, cô ta lại dỗ dành Hạ Mậu Thịnh, Hạ Mậu Thịnh sẽ phản chiến.

Dù sao cô ta đã ở chung giường với Hạ Mậu Thịnh hơn sáu năm, biết rõ tính cách của Hạ Mậu Thịnh, cô ta không tin Hạ Mậu Thịnh có thể trở mình trong lòng bàn tay của cô ta.

Khi bà Hạ chết rồi, không có ai nói chuyện cho Hạ Lăng Tự nữa, cô ta thổi gió đầu giường, trái tim của Hạ Mậu Thịnh sẽ hướng về cô ta và hai đứa con của cô ta, đến lúc đó Hạ Lăng Tự sẽ chẳng là gì cả.

Không có ai làm chủ cho Hạ Lăng Tự, không phải mọi thứ trên danh nghĩa của Hạ Lăng Tự đều là của cô ta sao?

Vừa nghĩ như vậy, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bà Hạ bảo Hạ Mậu Thịnh chuyển ba trăm vạn tệ vào tài khoản của Đường Dạ Khê, không chỉ Chu Tư Nam không muốn mà Đường Dạ Khê cũng do dự: "Bác gái, chuyện này có chút không thích hợp..."

"Thích hợp." Bà Hạ nắm tay cô, cố gắng gượng tinh thần mà nói: "Luật sư Đường, ba trăm vạn đó không phải để cô giữ cho Tiểu Tự, đó là tôi đưa cho cô để làm... phí ủy thác! Hạ Mậu Thịnh thật không thể trông đợi, thằng cả cũng không đấu lại vợ của thằng hai, cho nên đưa ba trăm vạn cho cô, nhà ở sắp giao cho Tiểu Tự, cô giúp Tiểu Tự trông chừng. Chờ tôi chết rồi, đừng để cho vợ chồng Hạ Mậu Thịnh cướp nhà..."

Hạ Mậu Thịnh quỳ trên mặt đất cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Trong suy nghĩ của mẹ anh ta, hóa ra anh ta lại là một người như vậy...

Nhưng anh ta không thể trách mẹ anh ta đã quá coi thường anh ta, coi anh ta thành một người vô sỉ như vậy. Bởi vì những gì anh ta làm trước đây thật sự là không biết xấu hổ.

Lời nói của bà cụ như một nhát dao sắc nhọn đâm vào tim anh ta, da mặt anh ta bị lột sạch, lòng tự trọng bị chà đạp dưới chân, nhưng anh ta không thể than thở với ai.

Chính anh ta là người đã đẩy mọi chuyện đến bước đường này.

Tất cả đều là do anh ta tự chuốc lấy...

"Cái này..." Đường Dạ Khê vẫn có chút do dự.

“Luật sư Đường, coi như tôi cầu xin cô, cô nhất định phải giúp tôi.” Bà Hạ siết chặt tay cô van xin: “Cô không giống với vợ chồng Hạ Mậu Thịnh, cô là người tốt, văn phòng của cô cao lớn rộng rãi như vậy, tôi đã thấy rồi. Tôi nghe Kiều Kiều nói rất nhiều chuyện về các cô. Cô và thầy của cô, Kiều Kiều, nhân viên của cô đều là người tốt! Tôi giao Tiểu Tự cho cô, tôi có thể yên tâm. Ba trăm vạn đó là phí ủy thác. Sau này để Hạ Mậu Thịnh giao phí sinh hoạt hàng tháng cho Tiểu Tự. Nếu nó không đưa thì cô cứ kiện nó! Chờ Tiểu Tự mười tám tuổi, nếu nó chịu lo thì cứ tiếp tục lo. Nó không quan tâm, Tiểu Tự..."

Bà nghiêng đầu một cách khó khăn nhìn về phía Hạ Lăng Tự.

"Bà nội..." Hạ Lăng Tự khóc vùi mặt vào lòng bàn tay bà.

Bà âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Hạ Lăng Tự, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tự, nó sinh ra cháu, nó phải nuôi cháu. Trước mười tám tuổi, nó nuôi cháu. Qua mười tám tuổi, nếu nó không nuôi cháu nữa, cháu cũng đừng đi tìm nó. Cháu phải tự mình cố gắng, tìm một công việc, nuôi sống bản thân. Chờ nó già rồi, cháu cũng không cần phải quan tâm nhiều đến nó. Khi đến tuổi theo luật định con cái phải phụng dưỡng cha mẹ, pháp luật quy định cháu phải cho nó bao nhiêu tiền thì cháu cứ cho nó bấy nhiêu. Những thứ khác, cháu cũng đừng cho thêm dù chỉ một xu. Cháu không cần quan tâm đến cái gì hết. Nó vẫn còn một trai một gái, đó mới là cốt nhục nó nuôi dưỡng từ tận tâm can, cứ để cho bọn chúng quan tâm là được!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.