Vài phút sau, bà cụ dần tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Lúc bà hôn mê, Hứa Liên Kiều tránh khỏi ánh mắt của Hạ Lăng Tự mà tiếc nuối lắc đầu với Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê hiểu ý cô ấy, lòng cô cũng nặng trịch.
Hạ Lăng Tự lặn lội đường xa về thăm bà nội mình, bà nội cậu bé lại còn chẳng sống được mấy ngày nữa.
Sau này bà nội cậu bé mất rồi, Hạ Lăng Tự phải làm sao?
Khả năng lớn nhất vẫn là về lại bên cạnh bố và mẹ kế của mình.
Bà cụ Hạ vẫn còn sống mà mẹ kế của cậu bé không biết sợ, vẫn dám ngược đãi cậu, sau này bà đi rồi, mẹ kế cậu chắc chắn sẽ được nước lấn tới.
Mình cũng có con, nghĩ đến tình hình của Hạ Lăng Tự, Đường Dạ Khê vừa thông cảm vừa buồn vô cùng.
Đường Tiểu Thứ sợ hãi, một tay nắm chặt tay Cố Thời Mộ, một tay nắm chặt tay Đường Dạ Khê, dáng vóc nhỏ bé của cậu nép vào lòng Cố Thời Mộ, tròn mắt nhìn bà nội Hạ Lăng Tự và Hạ Lăng Tự.
Đợi đến khi hơi thở của bà lão đã ổn định, Hứa Liên Kiều gọi người vệ sĩ sang, để họ đỡ bà cụ vào phòng ngủ, cho bà nằm xuống.
Bà cụ ngại ngùng: "Sức khoẻ bà không tốt, mọi người là khách quý mà bà lại không thể tiếp mọi người."
AzTruyen.net
Đường Dạ Khê an ủi bà: "Không sao, sức khỏe của bà quan trọng hơn."
"Các cháu lặn lội đường xa đưa Tiểu Tự về đây giúp bà, vậy mà bà không thể báo đáp các cháu, ngại quá." Bà cụ nhìn Hạ Lăng Tự: "Tiểu Tự, cháu đi tìm bác cả và bác gái đến đây để họ mau chóng tiếp khách."
"Bà ơi...", Hạ Lăng Tự nắm tay bà, trong mắt cậu ngập tràn vẻ luyến tiếc, không nỡ bước đi.
"Ngoan nào," Bà cụ Hạ cười hiền: "Bà không sao đâu, cháu mau đi đi."
Hạ Lăng Tự không muốn làm bà phiền lòng, xoay người lại nói với Hứa Liên Kiều: "Dì Hứa, nhờ dì chăm sóc bà nội cháu."
Hứa Liên Kiều rất thích bé trai vừa thông minh quả cảm vừa kiên cường này, vò đầu cậu bé rồi nói: "Yên tâm, cứ giao cho dì Hứa."
Hạ Lăng Tự khom lưng nói với cô ấy, nói xong co chân lên chạy vội ra ngoài.
Đợi Hạ Lăng Tự chạy ra xa, bà cụ Hạ mới nhìn sang Đường Dạ Khê: "Mẹ Tiểu Sơ, bà muốn nhờ cháu một việc..."
Đường Dạ Khê thấy bà thở yếu ớt, nói chuyện cũng phí sức, bèn bước tới vài bước, hơi khom người xuống: "Bà nói đi ạ."
"Ban nãy Tiểu Tự ở đây bà không dám nói... Bác sĩ nói, sức khoẻ bà tệ quá rồi, chẳng còn mấy ngày sống nữa...", bà cụ Hạ rớm nước mắt: "Bà có hai đứa con trai thôi, con trai cả và vợ nó thì tốt lắm, nhưng nhà chúng nó ba đứa con, vợ con cả cũng không khoẻ khoắn là bao, để chúng nó nuôi Tiểu Tự nữa thì sẽ làm gánh nặng của chúng nó nặng thêm... Nhưng tình hình bây giờ mà để con thứ bà và vợ nó nuôi Tiểu Tự tiếp, bà chết cũng không nhắm mắt mất, vậy nên bà nghĩ, lúc các cháu quay về có thể nào đưa Tiểu Tự của bà về Kinh Thành không? Bà phải đòi ít tiền từ hai vợ chồng thằng con thứ mới được, đưa cho Tiểu Tự, để Tiểu Tự giữ lấy, nếu không tới lúc bà chết rồi, hai vợ chồng nó e là đến cả sợi lông cũng không muốn cho Tiểu Tự..."
Bà cụ vừa nói vừa rơi nước mắt.
Khoảnh khắc này khiến Đường Dạ Khê ghét bố ruột Hạ Lăng Tự vô cùng.
Ở một thôn làng hẻo lánh trên núi thế này, bà cụ có thể nuôi một đứa con học đại học đàng hoàng thì phải cực khổ thế nào?
Bố Hạ Lăng Tự đã vùng khỏi vũng lầy, nhưng lại vứt bỏ con trai mình cho một người già yếu ớt thế này, để bà cụ phải vừa gác lại việc chữa bệnh mà lo toan chuyện ngày sau của cháu mình.
Người đàn ông bất hiếu đó đúng là đáng chết.
Cô nén xuống sự tức giận trong lòng mình, nhẹ nhàng nói với bà cụ: "Bà yên tâm, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ nhà cháu đều là bạn thân với Tiểu Tự, chúng cháu sẽ giúp đỡ Tiểu Tự mà."
"Đúng ạ!", Đường Tiểu Thứ nép bên người Cố Thời Mộ, nhút nhát nói: "Bà ơi bà đừng sợ, chúng cháu sẽ giúp anh Tiểu Tự mà, cháu thích anh Tiểu Tự lắm, anh Tiểu Tự và anh cháu rất giỏi!"
Bà cụ nhìn cậu bé, cười trong nước mắt: "Được, bà cảm ơn cháu, cháu và Tiểu Tự đều là những đứa trẻ ngoan!'
Đường Tiểu Thứ dựa vào vòng tay Cố Thời Mộ, cười thẹn thùng.
Bà cụ không khoẻ lắm, Đường Dạ Khê khuyên bà ít nói lại, nên giữ sức.
Mười mấy phút sau, Hạ Lăng Tự vừa chạy vừa thở hềnh hệch về.
Qua mấy phút nữa, một người đàn ông trung niên trông có vẻ thật thà trung hậu và một người phụ nữ trung niên gầy gò cùng đẩy cửa vào.
Hai người họ chào hỏi với đoàn người của Cố Thời Mộ xong thì bước đến hỏi han bà cụ Hạ.
Có thể thấy hai vợ chồng này rất hiếu thảo.
Bà cụ Hạ muốn giữ đám Cố Thời Mộ lại dùng cơm, Đường Dạ Khê vốn không muốn làm phiền nhà bà cụ nhưng cô lại nghĩ, nếu mọi người không ở lại dùng bữa thì cả nhà bà cụ Hạ có thể sẽ áy náy.
Cô gọi vệ sĩ mang quà mà cô chuẩn bị từ trước vào, trong đó có vài món ăn, cô và bác gái của Hạ Lăng Tự cùng làm đồ ăn.
Nhà của họ rất đơn sơ, phòng bếp cũng đơn sơ, ban đầu cô còn sợ Cố Thời Mộ ăn không quen, không ngờ Cố thái tử gia ăn bình thường, không có gì khác biệt.
Hảo cảm của cô dành cho Cố Thời Mộ lại tăng lên không ít.
Thời gian cô và Cố Thời Mộ ở bên cạnh cũng không ngắn, thế mà lại không phát hiện ra anh có khuyết điểm gì.
Cố Thời Mộ chắc chắn là người đàn ông hoàn hảo nhất mà cô từng gặp!
Ăn cơm xong, bà cụ Hạ lại muốn chuẩn bị chỗ nghỉ chân cho họ, lần này Đường Dạ Khê kiên quyết từ chối.
Cô gọi bà cụ Hạ một tiếng "bà cụ" thân mật như tập tục trong thôn, giải thích: "Lần này chúng cháu đưa Tiểu Tự về nhà cũng tiện để hai đứa nhỏ nhà cháu trải nghiệm, học hỏi cái mới, khuây khoả một chút, người nhà cháu đã dựng lều trên núi, tới tối chúng cháu sẽ các con đến đó, mấy đứa nhỏ cũng muốn cắm trại bên ngoài từ lâu, hiếm mà có được cơ hội thế này."
Đường Dạ Khê sợ bà nội không hiểu, thế là lại khẽ giọng giải thích với bà thêm lần nữa.
Bà cụ nghe hiểu thì gật đầu với cô, dặn dò họ nếu ở đó không thoải mái thì cứ đến nhà, tuy rằng nhà không rộng rãi gì nhưng vẫn có chỗ ở.
Đường Dạ Khê cười đồng ý.
Hai bên nói xong, đoàn Cố Thời Mộ rời khỏi nhà bà cụ Hạ, Hạ Lăng Tự đương nhiên ở lại.
Lâu rồi cậu bé không gặp bà nội và vợ chồng bác cả, nhớ họ lắm, không muốn rời đi phút nào.
Đoàn người Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đi đến Đại Lương Sơn ở gần đó.
Bách Lí Tuỳ Băng nói không sai, Đại Lương Sơn rất đẹp.
Ngọn núi lớn chưa được khai phá, giống như anh ta nói vậy, đẹp nguyên hình nguyên dạng, hoang dã tự nhiên.
Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ lần đầu nhìn thấy núi lớn thế này, cảm thấy rất mới mẻ, đặc biệt là Đường Tiểu Thứ, nhảy chân sáo ở đằng trước, không biết là thấy gì cũng đều hô "ôi" một tiếng, sau đó vui vẻ vẫy tay với bố, mẹ và anh trai ý bảo họ cùng xem.
Niềm vui của cậu bé truyền nhiễm sang những người khác, làm tan biến đi sự u ám và nặng trĩu do chuyện nhà của Hạ Lăng Tự, trên mặt mọi người cũng bắt đầu mang nét cười.
Trèo lên đỉnh núi, nhìn thấy lều ở đó, Đường Tiểu Thứ vui mừng chui vào trong, lăn lộn vài vòng trên thảm lót bên trong lều.