Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 258: Lời xin lỗi muộn màng




Sớm biết có ngày hôm nay, chắc chắn cô ta sẽ không dẫn Trần Minh Bạn về nhà.

Cô ta chơi đùa ở Túy Dạ là được rồi, tại sao lại dẫn Trần Minh Bạn về nhà cơ chứ?

Cô ta hận không thể đánh chết sự ngu xuẩn đó của bản thân.

“Tổng giám đốc Đường, xin ngừng bước...” Trần Minh Bạn bỗng gọi Đường Cẩm Tiêu lại.

Đường Cẩm Tiêu ngừng bước quay đầu nhìn anh ta.

“Tổng giám đốc Đường...” Sắc mặt Trần Minh Bạn trắng bệch, trông cực kỳ căng thẳng: “Cho tôi hỏi... cho tôi hỏi liệu anh có thể bảo cô Đường giao ảnh và video mà cô ta đã chụp tôi ra không...”

Anh ta nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Trợ lý của anh đã đồng ý với tôi...”

“Đúng vậy, cậu chủ!” Trợ lý vội nói: “Tôi đã đồng ý với anh ta, sẽ bảo cô chủ giao ảnh và video của anh ta ra, nên anh ta mới đồng ý trần thuật lại chân tướng với cậu chủ.”

Đường Cẩm Tiêu né tránh ánh mắt mong chờ của Trần Minh Bạn, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Minh Bạn.

Bởi vì anh ta là đồng lõa của Đường Cẩm Y.

Nếu ban đầu anh ta giống như bố và em trai anh ta, cắt đứt quan hệ với Đường Cẩm Y, thì Đường Cẩm Y sẽ không có lá gan, cũng chẳng có tiền để uy hiếp Trần Minh Bạn, rồi nhốt Trần Minh Bạn ở bên cạnh, để giày vò anh ta.

Một nửa sự bất hạnh của Trần Minh Bạn là do anh ta gây ra.

AzTruyen.net

Anh ta hổ thẹn với Trần Minh Bạn, nên chật vật né tránh ánh mắt mong đợi của Trần Minh Bạn, rồi nhìn về phía Đường Cẩm Y: “Ảnh và video đâu? Cô cất ở đâu? Mau giao ra đây!”

“Anh cả, anh tha thứ cho em được không? Nếu anh tha thứ cho em thì em sẽ giao đồ ra.” Trong mắt Đường Cẩm Y bỗng hiện lên chút tia hy vọng, nghẹn ngào bàn điều kiện với anh ta.

“Đến bây giờ mà cô vẫn chưa biết hối cải hay sao?” Đường Cẩm Tiêu thất vọng nhìn cô ta.

Anh ta cảm thấy cả mắt lẫn tim của mình đều bị mù rồi, hơn nữa còn vừa ngốc vừa ngu xuẩn.

Ban đầu, anh ta nên giống như bố và em trai anh ta, cắt đứt quan hệ với Đường Cẩm Y, không chu cấp cho Đường Cẩm Y nữa, vậy thì Đường Cẩm Y sẽ không có tiền để làm chuyện xấu ở bên ngoài.

Anh ta cho rằng mình là người lương thiện, giàu tình cảm, nhưng sự thật thì sao?

Lòng lương thiện của anh ta đã hại người vô tội.

Anh ta cũng là kẻ giết người giống như Đường Cẩm Y.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa bao giờ hối hận như vậy.

“Nếu cô vẫn không biết hối cải, vậy thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát tới giải quyết.” Vẻ thất vọng trong mắt anh ta nhanh chóng biến mất, mà thay vào đó mà vẻ lạnh lùng quyết đoán: “Tôi tin rằng, cảnh sát có thể tìm ra mấy tấm ảnh và video đó, còn cô sẽ bị tống vào tù vì tội giam giữ trái phép, cô hãy vào tù làm bạn với mẹ cô đi.”

“Đừng... đừng mà...” Đường Cẩm Y sợ đến mức run rẩy khóc lóc: “Anh cả, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em là em gái mà anh yêu thương nhất mà. Anh cả, tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy? Anh không thể như vậy...”

“Tôi có thể.” Giọng nói của Đường Cẩm Tiêu chưa bao giờ lạnh lùng như vậy, anh ta hùng hồn nói: “Tôi chỉ cho cô một phút đồng hồ, nếu cô không giao ra thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Đường Cẩm Y đã tận mắt chứng kiến mẹ mình thê thảm đến cỡ nào ở trong tù, quả thật là sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong.

Mẹ cô ta là tướng ngũ đoản, từ nhỏ đã béo, lúc chưa vào tù, dù bà ta giảm cỡ nào cũng không giảm được, khiến mẹ cô ta tức đến mức nói gien mình xấu, uống nước thôi cũng mập, e rằng cả đời này cũng không ốm nổi.

Nhưng sau khi vào tù, chỉ mới một tháng mà mẹ cô ta đã gần đi mấy chục cân rồi, hơn hai tháng đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hốc mắt hõm sâu, sắc mặt vàng như nghệ, chẳng khác gì ác quỷ, khiến cô ta gần như không nhận ra.

Mỗi lần cô ta tới thăm tù, mẹ cô ta đều kể cho cô ta nghe cuộc sống trong tù thê thảm đến cỡ nào, rồi khóc lóc cầu xin cô ta hãy cứu bà ta.

Cô ta chỉ lắng nghe thôi đã cảm thấy mẹ cô ta sống không bằng chết, nếu để cô ta đích thân đi trải nghiệm cuộc sống đó thì cô ta thà chết còn hơn.

Cô ta quá sợ hãi với việc ngồi tù, sợ Đường Cẩm Tiêu sẽ thật sự báo cảnh sát, nên không dám bàn điều kiện với Đường Cẩm Tiêu nữa, mà run cầm cập nói ra chỗ đang giấu ảnh và video.

Đường Cẩm Tiêu căn dặn trợ lý: “Cậu hãy đi lấy cùng cậu ấy đi.”

“Vâng, cậu chủ.” Trợ lý gật đầu đồng ý.

“Cậu còn yêu cầu gì nữa không?” Đường Cẩm Tiêu nhìn về phía Trần Minh Bạn: “Nếu có thì cậu cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để thỏa mãn cậu.”

“Hết rồi...” Trần Minh Bạn lắc đầu: “Tôi chỉ hy vọng có thể lấy được mấy bức ảnh và video đó, sau khi tôi tiêu hủy nó sẽ rời khỏi cô Đường, rồi trải qua cuộc sống bình thường cùng em trai mình.”

“Cô ta đã không còn là cô Đường nữa, sau này cậu có thể gọi cô ta là cô Hình.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Tôi sẽ sai người bồi thường cho cậu một khoản tiền, sau này cậu hãy sống tốt cùng em trai mình. Nếu cậu vẫn còn yêu cầu gì khác thì cậu có thể đưa ra, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho cậu.”

Trần Minh Bạn lắc đầu: “Hết rồi... Nếu được thì tôi hy vọng cậu Đường hãy bảo đảm với tôi rằng, cô Đường... cô Hình sẽ rời xa tôi và em trai tôi, cả đời này sẽ không dây dưa với tôi nữa.”

Chỉ cần có thể rời xa kẻ biến thái Đường Cẩm Y thì anh ta đã thỏa mãn rồi.

“Tôi bảo đảm!” Đường Cẩm Tiêu trịnh trọng nói: “Tôi lấy danh nghĩa của tôi xin thề, nếu sau này Đường Cẩm Y còn dây dưa với cậu, rồi gây bất lợi cho cậu thì cậu cứ tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu và em trai của cậu.”

Trần Minh Bạn cúi người với anh ta: “Cảm ơn anh!”

Đường Cẩm Tiêu đỏ mặt, cảm thấy mình không thể nhận nổi cái cúi người này của anh ta.

“Đây đều là chuyện tôi nên làm thôi, là tôi có lỗi với cậu, sau này cậu có bất kỳ chuyện gì thì cứ việc tới tìm tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, chắc chắn sẽ cố gắng giúp đỡ cậu.” Sau khi anh ta nói phương thức liên lạc của mình cho Trần Minh Bạn biết thì rời đi như đang né tránh.

Anh ta muốn yên tĩnh một mình, nên không cho tài xế và vệ sĩ đi theo, mà một mình lái xe rời khỏi bệnh viện.

Anh ta đi lòng vòng trên đường, rồi vòng tới Tinh Viên.

Nhìn cổng Tinh Viên, anh ta thở dài rồi lái xe vào trong.

Người gác cổng nhận ra xe của anh ta nên không ngăn cản, nhưng lại thông báo cho quản gia.

Quản gia ra ngoài chào đón, sau khi Đường Cẩm Tiêu ngừng xe thì nhiệt tình hàn huyên với ông ta.

Anh ta khách sáo hỏi: “Khê Khê có ở đây không?”

Quản gia đáp: “Mợ chủ đang ở đây, tôi đã đi thông báo giúp cậu rồi, mời cậu vào nhà.”

Đường Cẩm Tiêu ngắm nhìn sân vườn như khu rừng hoàng gia, hơn nữa còn rộng lớn như phong cảnh mênh mông tuyệt đẹp, thì nhất thời ngẩn người.

Trước khi Đường Dạ Khê gặp Cố Thời Mộ, đâu ai nghĩ rằng, Đường Dạ Khê ở nhờ nhà họ Đường lại có một ngày trở thành mợ chủ nhà quyền thế hàng đầu mà ngay cả nhà họ Đường cũng phải ngước nhìn.

Hơn nữa nhìn thái độ của đầy tớ nhà họ Cố đối với Đường Dạ Khê chính là thái độ đối với nữ chủ nhân thực thụ, hoàn toàn không giống như những gì bọn họ suy đoán, Cố Thời Mộ chỉ nhất thời ham muốn cái mới mẻ, sau này một khi xuất hiện thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, sẽ vứt bỏ Đường Dạ Khê.

Có lẽ tương lai không xa, Cố Thời Mộ sẽ cưới hỏi Đường Dạ Khê đàng hoàng, rồi Đường Dạ Khê sẽ trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận.

Anh ta đang suy nghĩ lung tung thì Đường Dạ Khê đã nhanh chóng ra khỏi phòng khách chào đón: “Anh cả, anh tới rồi à? Có chuyện gì thế?”

“Không có gì.” Đường Cẩm Tiêu đi tới trước mặt cô, rồi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt của cô: “Khê Khê, anh đã nợ em một lời xin lỗi, nên hôm nay tới đây để trịnh trọng nói với em một câu... Khê Khê, anh xin lỗi, anh sai rồi.”

Đường Dạ Khê sửng sốt: “Anh cả, anh sao thế?”

“Anh đã hơi thiên vị về chuyện của Đường Cẩm Y.” Đường Cẩm Tiêu áy náy nói: “Bố và Tiểu Địch đã cắt đứt quan hệ với Đường Cẩm Y rồi, nhưng anh lại không tán thành, anh cảm thấy Đường Cẩm Y là vô tội, nên âm thầm chu cấp cho cô ta. Nhưng anh lại bỏ qua cô ta từng làm rất nhiều chuyện xấu đối với em... Trước đây, anh chỉ cho rằng cô ta còn nhỏ không hiểu chuyện, tìm rất nhiều cớ cho cô ta. Bây giờ anh mới biết, cô ta hoàn toàn không phải là còn nhỏ không hiểu chuyện, mà trong xương cốt của cô ta là sự nham hiểm...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.