Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 252: Khiếp sợ




Anh ta vừa sợ hãi và hoảng loạn, đầu óc rối như tơ vò, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Cao Thanh Kỳ hoang mang sợ hãi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, khi nhìn thấy anh ta, cô ta chạy về phía ấy như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, lao vào vòng tay anh ta mà khóc lóc: “Đức Tuấn, hãy tin em, em không hề cố ý! Cô ta đánh em trước, em chỉ tự vệ thôi... “

Tôn Đức Tuần cứ để mặc cô ta ôm mình, thân thể cứng đờ, một lúc lâu sau mới bất lực hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”

“Vẫn chưa biết...” Cao Thanh Kỳ khóc và lắc đầu: “Đức Tuấn, em sẽ không sao chứ? Em sẽ không bị bắt bỏ tù chứ? Cô ta, cô ta chảy rất nhiều máu…”

Chân tay cô ta lạnh toát, toàn thân run rẩy.

Đường Cẩm Y là cành vàng lá ngọc của nhà họ Đường.

Tại sao Cao Thanh Kỳ lại đánh con gái rượu của nhà họ Đường đến mức nhập viện, người nhà họ Đường sẽ không tha cho cô ta đâu.

Sóng gió với nhà họ Đường vừa lắng xuống, vì lợi ích của con trai nên nhà họ Tôn mới không ép buộc Tôn Đức Tuấn ly hôn với cô ta.

Tuy rằng nhà họ Cố không có vẻ gì là muốn truy cứu nhưng tổn thất của nhà họ Tôn là khó tránh khỏi, sau khi bị gây áp lực thì nhà họ Tôn sẽ bị tổn thất nặng nề.

Mà cô ta chính là kẻ tội đồ đã làm nhà họ Tôn bị tổn hại nghiêm trọng.

Nhà họ Tôn vốn đã bất mãn với cô ta, nếu họ Đường lại kéo đến để trả thù thì nhất định nhà họ Tôn sẽ cắt cổ tay để tồn tại, ép buộc Tôn Đức Tuấn ly hôn với cô ta.

AzTruyen.net

Đến lúc đó, phần đời còn lại của cô ta coi như tiêu rồi.

Cao Thanh Kỳ sợ đến mức run rẩy toàn thân, dù Tôn Đức Tuấn có tức giận đến đâu thì anh ta vẫn có tình cảm với cô ta, thấy cô ta sợ hãi như vậy thì mềm lòng mà an ủi: “Chẳng phải em nói Đường Cẩm Tiêu là một người khiêm tốn biết lý lẽ sao? Là do Đường Cẩm Y đánh em trước, em cứ nói sự thật đi...”

Anh ta nâng cằm Cao Thanh Kỳ lên, nhìn xuống gương mặt của cô ta: “Em bị thương như vậy cũng là bằng chứng cho thấy Đường Cẩm Y muốn ra tay đánh chết em.”

Cao Thanh Kỳ lúng túng né tránh tay anh ta và cúi đầu xuống.

Cô ta bị Đường Cẩm Y đánh đến mức mặt mũi sưng vù, mặc dù cô ta và Tôn Đức Tuấn đã có với nhau một đứa con trai của tám chín tuổi nhưng cô ta không muốn Tôn Đức Tuấn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình như vậy.

Tôn Đức Tuấn thở dài: “Em hãy gọi điện thoại nói rõ mọi chuyện cho Đường Cẩm Tiêu trước, tránh Đường Cẩm Y ra khỏi phòng phẫu thuật, kẻ ác sẽ cáo trạng trước.”

“Nếu… nếu Đường Cẩm Y chết thì sao?” Cao Thanh Kỳ mặt cắt không còn giọt máu, giọng nói run rẩy dữ dội.

“Đừng suy nghĩ bậy bạ, một người đang sống sờ sờ, sao lại chết dễ dàng như thế được.”

Tôn Đức Tuấn cau mày xác nhận: “Chẳng phải vừa rồi em nói chỉ đá cô ta một đá thôi ư?”

“Đúng, đúng!” Cao Thanh Kỳ gật đầu lia lịa: “Em mới chỉ đá cô ta một đá, chỉ là một cú đá mà thôi...”

“Em không phải là một đại lực sĩ, cũng không hề luyện bất cứ một môn võ thuật nào, chỉ đá cô ta một đá thì sao có thể khiến cô ta chết được chứ?” Tôn Đức Tuấn nói: “Cứ nghe lời anh, gọi cho Đường Cẩm Tiêu nói rõ sự thật. Danh tiếng của Đường Cẩm Tiêu vẫn rất tốt, anh tin rằng anh ta sẽ không thiên vị Đường Cẩm Y đâu.”

Vì mối quan hệ của Cao Thanh Kỳ với nhà họ Đường, Tôn Đức Tuấn đã từng qua lại với Đường Cẩm Tiêu, khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Cẩm Tiêu, anh ta đã bị thuyết phục bởi phong thái của Đường Cẩm Tiêu.

Đường Cẩm Tiêu giống như con trai của một gia đình quý tộc được nuôi dưỡng bởi một dòng họ có tuổi đời hàng thế kỷ trong những câu chuyện lịch sử mà anh ta đã đọc khi còn nhỏ. Phong độ nhanh nhẹn, dịu dàng như ngọc, đã ăn sâu vào trong người phong thái nho nhã của một dòng họ có gia thế hàng trăm năm, khí chất tao nhã cao quý này là từ trong tận xương tuỷ, không thể bắt chước được, khiến cho người ta bị thuyết phục hoàn toàn.

Không hiểu sao anh ta luôn tin tưởng Đường Cẩm Tiêu là một người chính trực và sẽ không bao che khuyết điểm một cách mù quáng.

Vào lúc này, Cao Thanh Kỳ không có lựa chọn nào khác ngoài nghe theo anh ta.

Cô ta run rẩy lấy điện thoại ra, khi bấm số lại do dự.

Cô ta không cầm lòng được mà khóc rống lên: “Nếu biết sớm như vậy thì em sẽ không làm bạn với Đường Cẩm Y... Em, em cũng vì nhà họ Tôn... Em không thù không oán với Đường Dạ Khê, tại sao lại mắng mỏ chửi bới cô ấy chứ? Chẳng phải để lấy lòng Đường Cẩm Y sao? Em muốn lấy lòng Đường Cẩm Y cũng chỉ vì muốn thông qua cô ta để kéo gần mối quan hệ của nhà họ Tôn và nhà họ Đường, em không ngờ, em không ngờ…”

Không ngờ cô ta lại có đứa con trai khốn nạn, đến trường đã lan truyền những lời cô ta mắng chửi mẹ con Đường Dạ Khê ra ngoài, đã thế còn đánh nhau với con trai Đường Dạ Khê đến mức kinh động đến Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê.

Sự tình càng ngày càng hỗn loạn, càng không thể cứu vãn được nữa.

Cô ta không muốn đối đầu trực tiếp với Đường Dạ Khê.

Cao Thanh Kỳ vốn tưởng rằng mắng chửi sau lưng mẹ con Đường Dạ Khê vài câu thì mẹ con cô ta sẽ không biết và cô ta cũng có thể dỗ dành cho Đường Cẩm Y vui mà khiến cho mối quan hệ giữa nhà họ Tôn và nhà họ Đường thêm sâu đậm hơn, tại sao lại không làm chứ?

Cô ta không ngờ rằng những gì cô ta và Đường Cẩm Y nói đã bị đứa bị con trai nghe thấy nên rất coi thường mẹ con Đường Dạ Khê, còn chạy đến trước mặt mà mắng chửi mẹ con Đường Dạ Khê nữa.

Con trai của nhà khác thì hãm hại bố, còn con trai của cô ta lại hãm hại mẹ.

Cô ta thật đen đủi!

Tôn Đức Tuấn thở dài, kiên nhẫn dỗ dành cô ta: “Anh biết em vì nhà họ Tôn nhưng mắng chửi sau lưng người ta là sai, nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng ích gì nữa, em vẫn nên nhanh chóng gọi điện cho Đường Cẩm Tiêu thông báo tin tức Đường Cẩm Y bị thương cho anh ta biết, càng kéo dài càng bất lợi cho chúng ta.”

Cao Thanh Kỳ sợ tới mức không dám liên lạc với Đường Cẩm Tiêu, nhưng trong lòng cô ta biết chuyện này không thể tránh được, sớm muộn gì nhà họ Đường cũng sẽ biết.

Thay vì để người khác biết trước, tốt hơn hết nên chủ động nói với Đường Cẩm Tiêu.

Trong tất cả những người của nhà họ Đường, Đường Cẩm Tiêu là người trung thực và tốt bụng nhất.

Cô ta nhắm mắt và bấm vào tên của Đường Cẩm Tiêu với cảm giác chỉ muốn chết mà thôi.

Một lúc sau, điện thoại được kết nối, giọng nói của dịu dàng của Đường Cẩm Tiêu vang lên: “A lô, xin chào.”

“Em họ Cẩm Tiêu...” Cao Thanh Kỳ dè dặt nói: “Chị là Cao Thanh Kỳ...”

Chỉ nói được một câu, nước mắt cô ta lại trào ra, cô ta vừa khóc vừa nói với Đường Cẩm Tiêu mọi chuyện đã xảy ra: “Em họ Cẩm Tiêu, nhất định em phải tin chị, chị chỉ là đang tự vệ thôi. Y Y đã đánh chị như điên, chị đau quá mới phản kháng lại, chị chỉ theo bản năng đá lại cô ta một đá, chỉ muốn đạp cô ta ra, không ngờ cô ta lại té lăn trên mặt đất, chảy rất nhiều máu. Em họ Cẩm Tiêu, chị chỉ đang tự vệ mà thôi, chị không hề cố ý làm bị thương Y Y đâu…”

Cô ta nức nở không thành tiếng.

“Bây giờ Y Y thế nào?” Đường Cẩm Tiêu đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc đứng bật dậy, sống lưng lạnh ngắt và tim đập loạn nhịp.

Mặc dù rất thất vọng về Đường Cẩm Y, nhưng Đường Cẩm Y là em gái mà anh ta đã yêu thương bao nhiêu năm, đột nhiên sống chết không rõ nên trong lòng rất đau đớn.

Cao Thanh Kỳ khóc nói: “Vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, vẫn chưa ra.”

“Bệnh viện nào? Tôi sẽ đến đó ngay lập tức!” Anh ta vừa nói vừa bước ra ngoài.

Theo tên bệnh viện mà Cao Thanh Kỳ nói, anh ta phóng như bay đến bệnh viện.

Vừa vặn lúc anh ta đến thì cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

Anh ta vội vàng chạy tới hỏi: “Bác sĩ, em gái tôi thế nào?”

“Ca mổ thành công nhưng...” Bác sĩ tiếc nuối nói: “Tử cung của bệnh nhân bị vỡ và xuất huyết nặng, chúng tôi không còn cách nào khác là phải cắt bỏ tử cung cho bệnh nhân và đương nhiên không thể giữ được đứa bé, sau này cũng không thể sinh con được nữa…”

“Cái gì?” Đường Cẩm Tiêu sững sờ: “Đứa, đứa bé?”

Em gái anh ta vẫn chưa kết hôn và vẫn chưa có bạn trai thì lấy đâu ra đứa bé chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.