Sau khi nghe thấy tiếng khóc của cô ta, bước chân của Ôn Huyền Triệt hơi chậm lại nhưng vẫn rời đi không quay đầu lại.
Ôn An An lại lừa anh ta, anh ta cảm thấy Ôn An An như vậy rất xa lạ.
Nghe cô ta khóc nhưng trong lòng anh ta cũng rất bình thản.
Anh ta không muốn gặp lại Ôn An An nữa, anh ta chỉ muốn ở một mình.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ta tìm đến một quán bar để uống rượu.
Mượn rượu giải sầu, nhưng sầu lại càng sầu.
Càng uống, anh ta càng đau khổ nên đành gọi điện cho bạn mình.
Người anh ta gọi chính là người bạn thân nhất của mình, người có thể nói đủ thứ chuyện cũng không sợ bị chê cười, nói cho người ở đầu dây bên kia biết chuyện của Ôn An An, sau khi nói xong, anh ta uống một ly, sau đó lại hỏi: "Cậu nói xem, tại sao em gái tôi lại trở thành như vậy? Trước đây em ấy rất tốt, lúc còn nhỏ rất xinh đẹp, ai gặp cũng thích, sao bây giờ em ấy lại trở nên.... thay đổi đến mức khiến người ta không nhận ra như vậy?"
Kiều Tông Hoàn bị coi như một cái thùng rác xả tâm sự kiên nhẫn lắng nghe và mỉm cười: “Cậu có muốn nghe sự thật không?"
Ôn Huyền Triệt giục anh ta: “Vô nghĩa! Không nghe sự thật còn gọi điện thoại cho cậu sao?"
"Sự thật có vẻ không dễ nghe lắm." Kiều Tông Hoàn nói: "Sự thật là chúng tôi không thực sự thích Ôn An An cho lắm, bởi vì cậu tự mang theo một bộ lọc, luôn cho rằng em gái mình là tốt nhất."
AzTruyen.net
“Tại sao?” Ôn Huyền Triệt hỏi: “Tại sao các cậu không thích An An? Tại sao tôi chưa từng nghe cậu nói?"
Kiều Tông Hoàn cười ha hả: "Ai chả biết cậu bị cuồng em gái? Cậu yêu thương em gái mình như vậy, chúng tôi tự dưng lại nói em gái cậu không tốt à? Hơn nữa, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho dù em gái cậu không tốt thì chúng tôi cũng phải nể mặt cậu, phải khoan dung cho em gái cậu, mặc dù cảm thấy em gái cậu không tốt thì cũng chỉ tránh xa và ít tiếp xúc, cũng chưa đến mức phải nói trước mặt cậu rằng em gái cậu không tốt."
Ôn Huyền Triệt không nói nên lời.
Anh ta không biết phải nói gì.
"A Triệt, nghe tôi nói, nếu Ôn An An đã không phải em gái cậu thì sau này đừng tiếp xúc với cô ta nữa. Lần trước vì Ôn An An mà cậu chọc giận dì Đường vào phòng phẫu thuật không phải sao? Tại sao cậu còn muốn liên hệ với cô ta chứ?" Kiều Tông Hoàn thấm thía khuyên nhủ: "Ôn An An đã là một người trưởng thành, cô ta nên tự mình sống cuộc sống của mình, không ai có thể chịu trách nhiệm về cuộc sống của cô ta, kể cả bố mẹ cậu. Hơn nữa nếu bố mẹ cậu đã không cho cậu tiếp xúc với cô ta thì cậu không nên quan tâm đến cô ta nữa, là chú dì sinh ra cậu, nuôi cậu khôn lớn chứ đâu phải Ôn An An? Sao cậu lại vì Ôn An An mà chống đối lại bố mẹ của mình chứ?"
Ôn Huyền Triệt không thể phản bác.
Thật lâu sau, anh ta buồn bực nói: "Tôi biết rồi... Đây là lần cuối cùng..."
Kiều Tông Hoàn thở dài: "Tốt nhất là như vậy."
Anh ta biết Ôn Huyền Triệt rất coi trọng tình bạn và lẽ phải, với tư cách là một người bạn, anh ta rất quý trọng Ôn Huyền Triệt.
Suy cho cùng, không ai hy vọng bạn bè mình lại tàn nhẫn cả.
Nhưng mặc dù coi trọng tình nghĩa là đúng, nhưng vì một em cái nuôi, còn là một em gái nuôi vô lương tâm mà làm tổn thương bố mẹ ruột của mình thì anh ta cũng không dám ủng hộ.
Anh ta cảm thấy Ôn Huyền Triệt trọng tình cảm là đúng, nhưng đầu óc bị lú lẫn rồi!1
Chỉ hy vọng rằng ngã một lần thì về sau sẽ không lặp lại những điều ngu ngốc như vậy nữa.
Cúp điện thoại, Ôn Huyền Triệt cũng không có tâm trạng uống rượu nữa.
Anh ta nghĩ đến bố mẹ mình... đặc biệt là mẹ anh ta.
Mẹ anh ta rõ ràng đã cấm anh ta liên lạc với Ôn An An nhưng anh ta lại bí mật đến đây vì Ôn An An, vậy câu hỏi đặt ra là, liệu anh ta nên bí mật chạy về hay lựa chọn thú nhận?
Chủ động thừa nhận thì rất khó, nghĩ đến bố mẹ chắc chắn sẽ tức giận, sẽ dùng ánh mắt thất vọng để nhìn anh ta thì anh ta cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn làm một con rùa rụt cổ, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, lén quay lại Ôn Thành.
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta không dám.
Nếu anh ta không chủ động đến gặp bố mẹ mình để thú tội, để bố mẹ biết chuyện này qua người khác thì sau này tội sẽ càng thêm lớn.
Nếu mẹ anh ta tức giận mà lâm bệnh thì bố anh ta và các anh trai chỉ đánh thôi là còn nhẹ, điều anh ta sợ nhất là gia đình sẽ thất vọng về mình.
Đó là điều anh ta không thể chịu đựng được.
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy mình nên chủ động đến gặp bố mẹ để thú tội.
Anh ta đã hoàn toàn tinh ngộ, chủ động thừa nhận sau đó ăn nói khéo léo một chút thì ít nhất sẽ không khiến mẹ anh ta nổi điên đến phát bệnh.1
Sau khi hạ quyết tâm, anh ta rời quán bar và lái xe về nhà bố mẹ ở Dạ Đô.
Trên đường đi, anh ta nghĩ đến cảnh mình sẽ gặp bố mẹ rồi nói như thế nào nhiều lần trong đầu, cuối cùng chọn cách khiến bố mẹ anh ta ít tức giận nhất.
Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh thấy anh ta quay trở về thì hơi kinh ngạc.
Ôn Minh Viễn hỏi: "Tại sao con lại ở chỗ này?"
"Không có gì, vừa rồi con đột nhiên cảm thấy nhớ hai người nên muốn đến thăm thôi.” Ôn Huyền Triệt nhíu mày nhìn Đường Thủy Tinh: “Mẹ, sao sắc mặt mẹ nhìn xấu thế này?"
"Mẹ con bị cảm.” Ôn Minh Viễn vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Đường Thủy Tinh: "Ngày hôm qua có sốt nhẹ, nhưng hôm nay không sao rồi, hết sốt rồi."
“Mẹ, sao lúc ốm mẹ không nói với con?” Ôn Huyền Triệt ngồi xuống bên cạnh Đường Thủy Tinh, vòng tay qua vai bà: “Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ đã đến bệnh viện kiểm tra chưa? "
"Mẹ không sao.” Đường Thủy Tinh nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sao đột nhiên con lại tới đây? Thật sự không có việc gì chứ?"
Ôn Huyền Triệt bị bà nhìn đến chột dạ, sờ sờ mũi nói: “Đúng là có chút chuyện."
“Hả?” Đường Thủy Tinh nhìn anh ta: “Có chuyện gì vậy?"
“Mẹ, mẹ không được tức giận nhé!” Ôn Huyền Triệt cầu xin tha thứ: “Con lại tái phạm một sai lầm, nhưng con đã biết sai rồi, con cam đoan về sau không tái phạm nữa, con cố ý đến tìm bố mẹ là để nhận lỗi với hai người, con làm sai con đáng bị chịu phạt, nhưng mẹ phải hứa với con là mẹ không được tức giận!"
“Được, mẹ không tức giận.” Đường Thủy Tinh lập tức đồng ý, sau đó khẽ xoa đầu Ôn Huyền Triệt: “A Triệt, không sợ làm sai chỉ sợ làm sai không biết sửa, con có thể chủ động tìm bố mẹ nhận sai thì cho dù con có làm sai chuyện gì, bố mẹ cũng sẽ đối mặt cùng con."
“Mẹ, mẹ thật tốt!” Ôn Huyền Triệt ôm chặt Đường Thủy Tinh.
Đường Thủy Tinh đẩy anh ta ra, cười nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà con còn làm nũng?"
Ôn Huyền Triệt đưa tay ra ôm bả vai bà: “Bao nhiêu tuổi thì con cũng là con của bố mẹ. Ở trước mặt bố mẹ, con vẫn luôn là một đứa trẻ!"
Đường Thủy Tinh bị anh ta chọc cười: “Hôm nay ngoan như vậy có thể thấy con phạm lỗi không nhỏ, mau nói đi, rốt cuộc con đã làm sai cái gì?"
“Chính là…” Ôn Huyền Triệt cắn răng kể lại chuyện của Ôn An An, trước khi Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh nói gì, anh ta đã ôm chặt Đường Thủy Tinh: “Mẹ, con biết mình sai rồi, con không nghe lời bố mẹ, lại bị Ôn An An lừa dối, con biết mình sai rồi, bố mẹ có thể đánh con, trừng phạt tuỳ thích nhưng đừng nóng giận, nếu tức giận con sẽ trở thành đứa con trai bất hiếu, sẽ bị người đời mắng chửi, mẹ hiểu con nhất, mẹ chắc chắn sẽ không nỡ để con bị người khác mắng là bất hiếu đúng không ạ?"1