Sợ buổi trưa ngủ nhiều thì tối sẽ không ngủ được nên Đường Dạ Khê không dám cho bọn nhỏ ngủ nhiều, một tiếng sau liền đánh thức hai đứa trẻ dậy.
Đường Tiểu Sơ vừa gọi đã dậy ngay, nằm thêm một lát cho tỉnh hẳn rồi xuống giường đi rửa mặt.
Đường Tiểu Thứ kêu một hồi lâu vẫn lăn lộn trên giường không chịu dậy.
Cố Thời Mộ cảm thấy con trai của mình ngay cả làm nũng mà vẫn rất đáng yêu làm sao.
Anh mỉm cười ôm Đường Tiểu Sơ vào trong lòng, xoa xoa khuôn mặt mềm mại mịn màng của cậu bé: “Mau dậy đi, dậy ăn một ít trái cây, uống nước hoa quả rồi bố sẽ dẫn các con đi leo núi.”
Đại viện của nhà họ Cố tựa vào ngọn núi mà xây dựng lên, cùng với vườn hoa phía sau chính là những ngọn núi cao trập trùng.
Đường Tiểu Thứ đã đến đó vài lần, nhưng sức hút của ngọn núi lớn với cậu bé vẫn hấp dẫn y như cũ.
Trên núi có trái cây dại, còn có gà rừng và thỏ.
Mỗi lần lên núi, cậu bé đều sẽ thấy những thứ khác nhau, giống như một cuộc truy tìm kho báu vậy.
Lập tức cậu bé tràn đầy năng lượng, đứng dậy khỏi vòng tay của Cố Thời Mộ rồi vòng tay qua cổ anh: “Đi leo núi, đi leo núi.”
“Ngoan.” Cố Thời Mộ cười vỗ vỗ cái lưng nhỏ nhắn của cậu: “Đi rửa mặt đi.”
Đường Tiểu Thứ vui mừng hớn hở nhảy ra khỏi giường, chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Đường Dạ Khê nhìn bóng dáng của Đường Tiểu Thứ thì lắc đầu bất lực, quay đầu nhìn Cố Thời Mộ: “Anh lại không đến công ty à?”
Chức tổng giám đốc của Cố Thời Mộ này thực sự rất thoải mái, cứ vài ba hôm lại bỏ bê công việc. . Truyện Kiếm Hiệp
AzTruyen.net
“Có A Bạch ở công ty rồi.” Cố Thời Mộ đi xuống thay quần áo: “Yên tâm, công ty không sụp đổ được đâu. Giả sử có sụp thì tiền của nhà chúng ta cũng đủ để nuôi ba mẹ con em sống trong nhung lụa cả đời, đừng lo lắng.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô không hề lo lắng về những điều này, được chứ?
Cô chỉ cảm thấy cậu Cố này quá là lười biếng rồi, không hề có ý chí vươn lên gì cả.
Vì cô bận chăm sóc Tiểu Sơ và Tiểu Thứ nên thời gian dành cho công việc rất hạn chế, cô lại là một người nghiện công việc nên chỉ hận một ngày không thể có hai mươi bốn tiếng để làm việc.
Còn nữa, những gì anh vừa nói thật… mờ ám.
Nhà chúng ta... ba mẹ con gì gì đó… như thể họ đúng là người một nhà vậy.1
Chẳng mấy chốc, hai đứa trẻ đã rửa mặt xong và bước ra khỏi phòng tắm.
Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê cũng đã thay quần áo xong, rửa mặt sơ qua rồi đưa hai đứa trẻ xuống lầu.
Ông Cố đã đợi cháu trai vàng bạc ở dưới phòng khách.
Nhìn thấy Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ đi xuống lầu, ông lập tức mỉm cười ngoắc tay hai đứa trẻ đi qua.
Đường Tiểu Thứ chui vào trong lòng ông, ngồi trên đùi rồi vòng tay qua cổ ông: “Ông nội, bố chuẩn bị đưa cháu và anh trai đi leo núi. Ông nội có muốn đi không?”
“Ông nội không đi.” Ông Cố cười nói: “Ông nội già rồi, không leo núi được nữa. Ông nội ở nhà đợi các cháu, rồi bảo nhà bếp nấu đồ ăn ngon cho các cháu nhé.”
Con trai ông đưa các cháu ông đi leo núi, nhất định Đường Dạ Khê sẽ đi theo.
Ông phải tạo cơ hội cho con trai mình và Đường Dạ Khê cơ hội để vun đắp tình cảm.
Giờ đây, con trai ông và Đường Dạ Khê đã bị ông trói chặt vào nhau.
Ông hy vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, con trai ông và Đường Dạ Khê có thể lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm mà làm một đôi vợ chồng chân chính.
Khi đó, các cháu trai của ông mới thực sự có được mái ấm hạnh phúc, ông mới có thể yên tâm.
Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ cùng hai đứa trẻ ăn vài miếng hoa quả, uống hết nửa cốc nước, trò chuyện với ông một lúc rồi đưa bọn trẻ lên ngọn núi phía sau.
Trên núi cây cối xanh biếc, thỉnh thoảng lại có mấy cành hoa dại đung đưa trong gió, cảnh sắc thật đẹp, không khí cũng trong lành đến lạ thường.
Vừa lên tới trên núi, Đường Tiểu Thứ rất hăng hái, ngay cả Đường Tiểu Sơ cũng hoạt bát hơn hẳn, có thể thấy được hai đứa trẻ rất thích núi.
Đường Tiểu Thứ leo được một lúc, sau đó bất chợt quay đầu chạy về phía Cố Thời Mộ, ôm eo anh rồi ngẩng đầu nhìn anh nói: “Bố, ngọn núi thật đẹp, bố thật tuyệt! Con rất thích nơi này.”
Đường Dạ Khê: “...?”1
Vẻ đẹp của những ngọn núi thì có liên quan đến sự vĩ đại của Cố Thời Mộ chứ?
Đường Tiểu Thứ ôm eo Cố Thời Mộ, sung sướng nói: “Bố con vừa giàu có vừa đẹp trai, lại còn sở hữu cả một ngọn núi lớn, sau này con có thể trở thành đứa con ngốc của nhà địa chủ rồi.”
Đường Dạ Khê: “...”
Con ngốc của gia đình địa chủ là một nghĩa xấu, phải không?
Phải… không?
“Ngốc.” Đường Tiểu Sơ khinh thường mắng cậu bé: “Ngọn núi lớn không phải của bố mà là của đất nước.”
Đường Tiểu Thứ nghiêng đầu nhìn cậu bé: “Nhưng từ sau khi chúng ta đoàn tụ với bố thì mới được đi leo núi cùng nhau, mới có thể thích đi leo núi lúc nào thì đi mà.”
Đường Tiểu Sơ suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừm, bố thật sự rất tuyệt vời, nhưng sau này khi con lớn lên nhất định sẽ tuyệt hơn bố.”
“Đúng.” Đường Tiểu Thứ cổ vũ: “Chắc chắn sau này anh trai lớn lên sẽ đẹp hơn bố và giỏi hơn bố. Anh, anh xem kìa, gà rừng.”
Đường Tiểu Thứ nhìn thấy một con gà rừng chạy vào rừng cây kêu “cúc cúc” thì lập tức phấn khích, vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tiểu Sơ chạy vào trong rừng.
Đường Dạ Khê vội la lên: “Tiểu Thứ, chạy chậm thôi, cẩn thận ngã.”
Đường Tiểu Thứ không ngoái đầu nhìn lại mà chỉ kêu to: “Có anh trai dắt rồi, sẽ không ngã đâu.”
Cố Cận và Cố Tửu cũng chạy theo sau và nói: “Mợ chủ yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cho hai cậu chủ nhỏ.”
Bọn họ chính là vệ sĩ hàng đầu của nhà họ Cố, tuyệt đối không được để các cậu chủ nhỏ bị ngã, nếu không thì không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Trong rừng nhanh chóng truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai đứa trẻ, ngây thơ và vô tư.
Đường Dạ Khê nghe thấy tiếng cười vô tư của các con thì muốn cảm ơn Cố Thời Mộ một lần nữa.
Cô yêu các con trai của mình, cô có thể dành tất cả những gì cô có cho chúng.
Nhưng dù cô cố gắng đến đâu thì vẫn không thể cho các con của mình được cuộc sống như bây giờ.
Từ khi sinh các con đến nay, cô chưa bao giờ khiến chúng phải chịu ấm ức về mặt vật chất, nhưng về mặt tinh thần, những gì mà một mình cô có thể cho các con vẫn còn kém rất nhiều so với hiện tại cô và Cố Thời Mộ cùng cho chúng.
Cuộc sống mà các con của cô đang có mới được gọi là một tuổi thơ hạnh phúc.
Cô thực sự biết ơn Cố Thời Mộ vì đã cho các con của cô một tuổi thơ hạnh phúc như vậy.
Nhưng cô đã nói lời cảm ơn rất nhiều lần, nếu lại nói nữa thì có vẻ dài dòng và khác người, vì vậy cô thầm nghĩ trong lòng mình nên bày tỏ lòng biết ơn của mình với Cố Thời Mộ như thế nào đây.
Làm vài món sở trường của cô cho Cố Thời Mộ?
Hay là mua một món quà cho anh?
Khi cô đang miên man suy nghĩ thì bất ngờ bị thứ gì đó vướng chân khiến cả người loạng choạng.
“Cẩn thận!” Cố Thời Mộ đưa tay ra đỡ cô.
Vì lao về phía trước nên nửa thân trên của cô nhào vào lòng của Cố Thời Mộ.
Cánh tay gầy mà mạnh mẽ của Cố Thời Mộ ôm lấy eo cô, lòng bàn tay đặt ở bên hông của cô, cảm giác mảnh mai và mềm mại dưới lòng bàn tay khiến Cố Thời Mộ nhớ đến cái đêm mà nhà họ Ôn tổ chức tiệc chào đón cho Đường Dạ Khê kia.
Đêm hôm đó, Đường Dạ Khê mặc bộ lễ phục dạ hội hở lưng có những sợi tơ rủ xuống đính rất nhiều hạt ngọc trai.
Tấm lưng xinh đẹp trắng như ngọc của Đường Dạ Khê thấp thoáng giữa những sợi tơ và ngọc trai khiến người ta không khỏi nhớ nhung. Bộ lễ phục dạ hội được thiết kế riêng vừa vặn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh khiến anh không kiềm được mà muốn đến bên cạnh chạm vào vòng eo ấy.
Lúc đó, anh đã kìm lại.
Bây giờ... anh đã đạt được như ý nguyện rồi.1