Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 997




“Anh…sao lại tìm được đến đây?”

 

Bối cảnh quay của “Người sống sót” rõ ràng là rất khó khăn, để hoàn thành tốt bộ phim này, Đường Ninh ngoài thời gian chăm sóc cho hai đứa trẻ, còn phải rèn luyện bản thân. Vì vậy, trạng thái của cô dường như ngày càng khỏe mạnh, phần bụng dưới của cô thậm chí còn có thể nhìn thấy đường cơ rất rõ ràng.

 

Sau khi sự việc của Bạch Du qua đi, giới giải trí Thịnh Kinh dần trở lại yên tĩnh.

 

Trong khi chuẩn bị cho vai diễn, Đường Ninh thỉnh thoảng cũng sẽ báo cáo tình hình hiện tại của mình với người hâm mộ.

 

Nhưng chỉ một tháng trước khi quay phim “Người sống sót”, Mặc Đình gần đây thường xuyên bị ù tai do tích tụ của tình trạng mệt mỏi kéo dài.

 

Mặc Đình cố ý che giấu, Đường Ninh đương nhiên sẽ không biết, bởi vì Lục Triệt nghỉ sinh con, chỉ có Mặc Đình mới biết tình hình của bản thân.

 

Sau khi cho hai đứa trẻ bú sữa, Đường Ninh đứng sau Mặc Đình, nói với anh về sự xuất hiện gần đây của cha Thẩm Tinh Yên. Tuy nhiên, Mặc Đình bất ngờ không đáp lại cô. Đường Ninh nghỉ hoặc hét lên hai lần nhưng Mặc Đình không nghe thấy, trực tiếp dựa vào giường em bé ngủ luôn.

 

Đường Ninh cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cảnh này.

 

Bên ngoài, Mặc Đình là người quyết định của Hải Thụy, từ sáng đến tối, có vô số việc chờ anh quyết định. Sau khi về nhà, anh là cha của hai đứa trẻ, phải chăm nom bắt cứ lúc nào, Đường Ninh cứ vài tiếng lại cho bú sữa một lần, anh luôn ở bên cạnh không bao giờ vắng mặt.

 

Mệt rồi sao?

 

Đường Ninh không thể không đặt đứa trẻ xuống đi đến bên cạnh Mặc Đình. Chỉ là khi cô đưa tay chạm vào cơ thể người đàn ông, Đường Ninh lập tức nhận ra Mặc Đình không những đã ngủ say mà còn nóng bừng bừng.

 

Đây là mùa đông, thời tiết rất lạnh, mặc dù trong nhà có bật máy sưởi mọi lúc, nhưng…

 

Nghĩ đến việc Mặc Đình thức dậy để chăm sóc Quả Quả đêm qua, cô cảm tháy có lỗi.

 

Vì vậy, cô lập tức gọi điện cho Hạ Ngọc Linh, bảo bà ấy đến chăm sóc đứa trẻ, sau khi Hạ Ngọc Linh đến, hai người cùng nhau dìu Mặc Đình vào phòng ngủ trên lầu.

 

“Con đừng có cả ngày quan tâm đến bản thân mà không quan tâm đến Mặc Đình. Đứa trẻ quan trọng, nhưng cha của nó không quan trọng?” Hạ Ngọc Linh nói với Đường Ninh: “Từ khi hai con kết hôn, tiểu Đình người ta hầu như không có chỗ nào là không tốt, con cũng phải quan tâm đến sức khỏe của nó hơn, bên ngoài bận việc công ty, về nhà còn chăm sóc con nữa.”

 

“Con biết rồi mẹ, hai đứa bé nhờ mẹ.”

 

“Chăm sóc nó cho tốt.” Hạ Ngọc Linh nói xong liền vội vàng xuống lầu chăm sóc cho hai đứa cháu.

 

Đường Ninh lập tức thay quần áo cho Mặc Đình, lau người, thông gió hạ nhiệt, nhưng anh vẫn không tỉnh dậy, ngủ rất sâu và nặng nè.

 

Nhìn khuôn mặt say ngủ của Mặc Đình, Đường Ninh không khỏi bắt đầu ngẫm lại bản thân.

 

Mặc Đình đã phải chịu đựng quá nhiều vì cô trong suốt chặng đường dài, nhưng cô càng ngày càng coi đó là điều hiển nhiên. Vì đã là vợ chồng, cô chưa bao giờ cảm thấy đàn ông sinh ra là để che chở cho một người phụ nữ, yêu một người phụ nữ, không có tình yêu nào có thể tồn tại mãi mãi nếu chỉ một bên yêu thương một bên.

 

Các cô gái nhỏ bên ngoài luôn khao khát những người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, có thể chiều chuộng họ mãi mãi, nhưng…

 

Tình cảm là của hai bên, nếu một bên cho đi và bao dung thì mối quan hệ này sẽ đi đến hồi kết, đàn ông cũng dễ mệt mỏi.

 

Lý do Đường Ninh nhận được nhiều tình cảm từ Mặc Đình có liên quan đến việc cô không ngừng hoàn thiện bản thân và cũng yêu thương Mặc Đình.

 

Bởi vì Mặc Đình biết rất rõ Đường Ninh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì anh, thậm chí là… mạng sống, và chỉ có vì nhau, một mối quan hệ như vậy mới có thể kéo dài.

 

Vốn tưởng rằng Mặc Đình đã quá mệt mỏi nên đêm nay sẽ không tỉnh lại, nhưng khi hai giờ sáng, anh đột nhiên cử động và đánh thức Đường Ninh đang ngồi cạnh giường.

 

“Sao vậy?”

 

Nhìn thấy Đường Ninh còn chưa ngủ, Mặc Đình chống người lên, liếc mắt nhìn xung quanh, trầm mặc máy giây liền hỏi Đường Ninh: “Sao còn chưa ngủ?”

 

“Anh bị sốt, anh có biết không?” Đường Ninh từ trên sô pha đứng dậy, ngả vào lòng Mặc Đình: “Anh có biết là anh làm em sợ không.”

 

“Không sao, chỉ là gần đây có nhiều chuyện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.