Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 780




Chương 780:

 

Đây là lần đầu tiên Đường Ninh gặp phải chuyện như vậy, vì vậy nhát thời, cô thật sự không thể đưa ra chủ ý.

 

“Để xem dì Bạch muốn làm gì.” Mặc Đình vuốt tóc Đường Ninh đáp: “Nếu như chúng ta dự đoán, thì thương tích của dì Bạch và nỗi đau bà ấy đã chịu đựng bao nhiêu năm đều giấu sâu trong lòng.”

 

“Chỉ làm như không biết gì cả.” Đường Ninh gật đầu: “Chỉ nghĩ đến đây, cảm thấy dựng hết tóc gáy.”

 

“Nhắc mới nhớ, người đã giải vây thay em và đánh lạc hướng sự chú ý của công chúng trước đây hẳn là dì Bạch, đúng không?”

 

Đường Ninh sau khi nói xong, ngẳng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Mặc Đình, thấy ánh mắt anh bình tĩnh và sắc bén, cô lập tức vươn tay ôm lấy cổ anh: “Không thành vấn đè, sự thật sớm muộn gì cũng sáng tỏ.”

 

Mặc Đình không nói gì, chỉ nhìn đồng hồ và nhắc nhở cô: “Hết giờ rồi, nghỉ ngơi đi.”

 

“Nếu… ý em là, nều Hoa Văn Phụng thực sự đối xử với dì Bạch như vậy, thì Hoa Văn Phụng phải bị chém ngàn vạn lần, chết cũng không đáng tiếc!”

 

Mặc Đình vẫn không lên tiếng, nhưng anh đỡ Đường Ninh nằm xuống, đặt lòng bàn tay lên vùng bụng đang nhô cao của cô: “Đứa bé hôm nay đạp em sao?”

 

“Nó rất ngoan, luôn yên tĩnh trong bụng em.”

 

“Đi ngủ.”

 

Nói xong, Mặc Đình định đứng dậy, nhưng Đường Ninh đã nắm lấy cổ tay anh: “Đình, nếu… ý em là néu đứa bé thật sự giống như lời Hoa Văn Phụng nói, nếu nó bị bệnh bẩm sinh thì phải làm sao?”

 

“Không cần tin lời bà ta!” Mặc Đình hôn lên trán Đường Ninh, dỗ cô ngủ rồi mới rời khỏi phòng ngủ.

 

Nhưng mà, khi anh ở lối đi trên lầu hai, nhìn Bạch Lệ Hoa đang thu dọn đồ đạc phòng khách ở dưới lầu, trong mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo cực độ.

 

Không nói đến bản thân Bạch Lệ Hoa, cho dù là Mặc Đình hay Đường Ninh, đều không có ai dễ chọc!

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Lệ Hoa bước ra khỏi Khải Duyệt Đề Cảnh, định đến trung tâm thương mại gần đó để mua sắm nhu yếu phẩm hàng ngày, thì đến cửa khu biệt thự, nhân viên bảo vệ đã chặn lại: “Bà Bạch, có ai đó đã gửi cho tôi một lá thư, xin vui lòng đến nhà để xe dưới đất!”

 

Không cần phải suy nghĩ cũng biết là ai, Bạch Lệ Hoa không muốn phản ứng, bảo vệ có chút xấu hồ nói: “Bà Bạch, tôi có thể nhờ bà làm việc này được không? Nếu không chủ sở hữu sẽ làm khó tôi.”

 

Bạch Lệ Hoa biết thủ đoạn của Hoa Văn Phụng, mười chín năm trước thích chơi kiểu này, nên chỉ thờ ơ nói: “Ai làm khó cậu, cậu tìm ai, không liên quan gì đến tôi.”

 

Bạch Lệ Hoa nói xong liền xoay người rời đi.

 

Hoa Văn Phụng không dám báo thù Đường Ninh và Mặc Đình, vì vậy bà ta chỉ dám làm phiền “người hầu” như bà Ấy.

 

Làm sao có thể nghĩ rằng ngay cả “người hầu” bên cạnh Mặc Đình cũng không dễ để bà ta bắt nạt…

 

Sau khi Bạch Lệ Hoa đi mua hàng trở về, bà ấy nói với Đường Ninh về sự việc một cách nhẹ nhàng, thực ra là bà ấy muốn tiêm phòng cho Đường Ninh.

 

Sau khi Đường Ninh nghe xong, cô biết mình đã bỏ qua sự an toàn của Bạch Lệ Hoa, vì vậy cô gọi điện cho Mặc Đình và yêu cầu Mặc Đình chú ý sắp xếp.

 

Lúc này, Đường Ninh cũng cảm thấy sâu sắc…

 

Bạch Lệ Hoa không còn giấu được sự căm ghét đối với Hoa Văn Phụng.

 

Vào buổi chiều, khách sạn Hilton.

 

Mặc dù Annie đã ký hợp đồng với người khác, nhưng cô ta vẫn cư xử nhẹ nhàng và đơn giản trước mặt Thẩm Tinh ‘Yên và An Tử Hạo, hoàn toàn bình tĩnh.

 

Gô ta là diễn viên của đoàn phim “The Savage Wars”, bởi vì người chủ mới mà Tạ Đồng giới thiệu với cô ta thực ra hơi giàu có.

 

“Thật ra… tôi cũng nghĩ ra một cách khác để trút giận cho cô, nhưng cô phải trả giá một chút.” Chủ nhân mới là họ Vương, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khi đang ngồi trên ghế sô pha của khách sạn, bộ vest chỉnh tề, tay cầm ly rượu, trông rất nhã nhặn lịch sự, nhưng Annie dù có ngốc đến máy cũng có thể nhìn ra cảnh tượng trước mắt có ý nghĩa gì.”

 

Lúc trước khi ký hợp đồng, cô ta là vì hận An Tử Hạo.

 

Nhưng hôm nay cô ta rất tỉnh táo nên có thể hiểu rõ người đàn ông bốn mươi tuổi này đang nghĩ gì trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.