Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 616




Chương 616:

 

Nhưng bây giờ, cô ngoài sự căm hận ra, đã không còn bất cứ cái gì khác nữa.

 

“Đó là vì bản thân cha chính là một thứ rác rưởi…”

 

Hứa Thanh Nhan có ý khiêu chiến, vì vậy cha Hứa lại giờ tay lên một lần nữa, thế nhưng lần này cái bạt tay của ông ta vẫn còn chưa giáng xuống, thì đã nhìn thấy người ông lão tóc trắng mặc bộ đồ vest màu đen đang xuất hiện trước cửa, đang ánh mắt điên tiết đang tập trung nhìn ông “Cha, sao cha lại đến?”

 

Ông cụ Hứa không nói lời nào, nhưng bước đi rất nặng nề. Chỉ thấy ông ấy đang đi từng bước từng bước đến trước mặt của cha Hứa, vung tay tát thẳng vào mặt ông ta 3 cái, mặt của cha Hứa lập tức đỏ au, ngay sau đó thì sưng cao lên: “Chó của ta nuôi còn không cắn đàn con của chính mình, chẳng lẽ con ngay cả chó cũng không bằng sao?”

 

Cha Hứa kinh ngạc nhìn ông cụ Hứa, bởi vì đây là cái đánh lần đầu tiên của ông cụ sau nhiều năm như vậy.

 

“Cha…”

 

Ông cụ Hứa liếc nhìn cha Hứa đầy sắc bén, sau đó chắp tay sau lưng, đưa hai người vệ sĩ đi đến ngồi xuống ở sofa trong phòng khách, tiếp theo đó, lật đổ hộp hạt dưa trước đó của Diệp Lam xuống đất: “Ta đã nhiều năm như vậy không hỏi đến thế sự rồi, nhưng cũng không nghĩa đây chính là thiên hạ của con, lão nhị, ban đầu ta có nói rằng nếu như con tái hôn, vợ thứ hai của con không được hưởng được một xu một cắc nào của Hứa gia hay không?”

 

Cha Hứa không nói gì, chỉ ngắng đầu lên liếc nhìn Diệp Lam.

 

Ông cụ Hứa cũng đã nhìn thấy thần sắc của cha Hứa, thế là chuyển ánh mắt sang nhìn Diệp Lam: “Nếu cô đã là vợ.

 

mới của lão Nhị, chẳng lẽ, không nên kính tôi một tách trà sao?”

 

Diệp Lam sững sờ chốc lát, dường như cũng là lần đầu tiên gặp được ông cụ Hứa, nhưng cô ta hoàn toàn không dám thả lỏng chút nào, đồng thời trong lòng vẫn ôm áp ảo tưởng ông cụ Hứa sẽ chấp nhận cô ta.

 

Diệp Lam nơm nớp lo sợ đặt tách trà nóng hổi với lá trà thượng hạng trước mặt ông cụ Hứa, nhưng lại bị ông cụ Hứa trừng mắt: “Có hiểu quy tắc không?”

 

Diệp Lam kìm nén sự không vui trong lòng, lần nữa cầm tách trà lên, đưa cho ông cụ Hứa, thế nhưng trong chốc lát nhanh như tia chớp chỉ nghe thấy được một tiếng kêu thảm thiết…

 

Nửa người của Diệp Lam trực tiếp bị bỏng do tách trà mà ông cụ Hứa quăng đi.

 

“Cô là cái thá gì, mà lại dám đối xử với cháu gái ruột của ta như thế, không thích hợp làm một diễn viên giỏi, thì chạy đến đây để cấu kết với nhau làm những việc cầm thú đó à.”

 

Bây giờ Diệp Lam làm gì còn quan tâm đến việc ông cụ đang nói gì nữa chứ, cô ta chỉ biết toàn thân giống như bị bốc cháy lên vậy, vội vàng cầu cứu cha Hứa: “Ông xã, giúp em với, giúp em…”

 

Cha Hứa sắp bước lên phía trước dìu cô ta, nhưng ông cụ lại nói với ông ta càng ác liệt hơn nữa: “Cái đồ khốn kiếp nhà con dám cứu cô ta thử xem.”

 

Nghe thấy sự cảnh cáo, cha Hứa lập tức không còn cách nào mở miệng được nữa, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn Diệp Lam bị ***.

 

“Ông xã, anh cứu em với…em còn phải đóng phim, không thể bị hủy dung nhan được, em còn phải lấy được giải thưởng.”

 

Tiếng kêu là của Diệp Lam vang vọng ra đến bên ngoài phòng khách, nhưng như vậy thì đã sao, cha Hứa vẫn không dám bước lên phía trước cứu giúp.

 

“Con dám cứu cô ta, thì hôm nay chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con, con đừng mơ đến việc lấy đi được một xu nào từ Hứa gia.” Ông cụ Hứa hung hăng đe dọa cha Hứa: “Ta thật sự không thể ngờ được rằng, con vậy mà lại đối xử với cháu gái của ta như thế.”

 

Nếu như mọi khi, cha Hứa nhất định không thể kiềm chế được, nhưng…người trước mặt này cũng là người cha ruột đã đánh ông ta nửa đời người, ông ta không có năng lực để phản kháng.

 

“Bất đầu từ hôm nay, ta sẽ chính thức về đây sống, ta ngược lại muốn xem thử, con có thể lột được lớp da nào của Thanh Nhan không.”

 

“Cha, đây là chuyện gia đình con.”

 

“Được, con muốn ta đừng quản, được thôi, ta cũng chẳng phải là người nhỏ nhen gì.” Ông cụ Hứa không giữ lại một chút thể diện tình cảm nào cho cha Hứa: “Chỉ cần con đưa người phụ nữ đó, từ bỏ tất cả đơn phương ly hôn, không mang theo một xu một cắc nào của Hứa Thị, thì ta sẽ không quản…”

 

Cha Hứa cũng không nói gì nữa, vì để bảo toàn cho bản thân, mà lại để cho Diệp Lam rên rỉ đau đớn rất lâu trên đất.

 

Diệp Lam trừng mắt nhìn chằm chằm cha Hứa đầy tức căm giận, bởi vì người đàn ông này lúc bình thường dù có miệng lưỡi ngọt ngào đến đâu thì cũng vẫn phải xem thử những thời khắc quan trọng thế này, thế nhưng cha Hứa thì sao?

 

Có mơ cũng không được là ông ta bỏ rơi cô ta ở một bên…

 

“Bây giờ cái phản ứng này của con, chắc là vẫn muốn tiếp tục sống chung đúng chứ? Được thôi, nhưng lão Nhị à, con tốt nhất là phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi, ta vừa mới nghe thấy con và cái con diễn viên đó nói ra những lời làm tổn thương đến Thanh Nhan, trong lòng ta cực kỳ thất vọng và tức giận, vì vậy…khoảng thời gian mà ta ở lại đây, có thể, sẽ không cho con bắt cứ thể diện tốt đẹp nào đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.